Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 86

Cả buổi trưa sau đó, các thú nhân đều cảm thấy nhận thức của mình bị vả bôm bốp. Những người được huấn luyện nghiêm chỉnh kia, anh dũng chém trùng tộc, tuyệt đối không phải bán thú nhân đó chứ? Tuyệt đối không thể nào là những bán thú nhân được gọi là phế nhân kia đâu nhỉ? Họ nhất định là thú nhân bán thú hóa loại nhỏ đúng không? Mau nói cho tôi biết, nhó người đeo vũ khí kỳ lạ chuyện gia chui vào bụng trùng tộc trước mặt tôi, cũng không phải là bán thú nhân.

Nhưng mà, sự thật chính là sự thật. Cho dù các thú nhân kia có ngỡ ngàng đi nữa, cũng không thay đổi được sự thật đây là một đám bán thú nhân.

"Lão nguyên soái." Colin từng được Thiệu Khiêm đám người cứu cũng là một người trong quân đoàn này. Lúc này mặt mày chất phác, chỉ đám bán thú nhân giết ra một lỗ hổng giọng nói cũng có chút run rẩy: "Những bán thú nhân này, ngài huấn luyện?"

"Không phải." Nói thật, Derick nhìn những bán thú nhân này cũng có chút ngỡ ngàng. Có thế nào ông cũng không nghĩ tới, hai thằng nhóc kia lúc rời đi chỉ có hai người, kết quả lần nữa gặp mặt lại tặng cho ông món quà lớn như vậy.

Những bán thú nhân này cố ý chọn nhược điểm của trùng tộc, hôm nay hiệu suất chém chết trùng tộc tuyệt đối so cao hơn thú nhân. Thậm chí những người này thường thường đều là một kích trí mạng, hành động nhanh nhẹn tuyệt đối không có một động tác thừa thải.

Kỹ thuật nhanh nhẹn, tuyệt đối không thể nào là những kỹ thuật ban đầu mình dạy cho Diudiu và Adolf. Cho nên, những cách giao chiến này, là Diudiu và Adolf ba năm qua nghiên cứu? Nếu là vậy thật, không thể không nói Diudiu và Adolf đúng là thiên tài cận chiến.

"Tôi lớn như vậy, còn chưa từng thấy bán thú nhân hung tàn như vậy." Mặt Colin cũng không làm được bất kỳ biểu cảm gì. Đối với một đám bán thú nhân như vậy, đúng là lật đổ nhận biết trước kia của tinh cầu về bán thú nhân. Nếu như họ sớm thân thủ như vậy, còn có ai dám khinh thường bán thú nhân?

Tôi vẫn cho rằng đời này mình chỉ từng thấy một mình Diudiu mà thôi. Tất nhiên, câu này Derick không nói ra, ông duy trì hình thú ngồi bẹp xuống đất ngẩng đầu hừ một tiếng: "Cũng không thèm nhìn xem quân đoàn trưởng của họ là ai dạy dỗ. Người tôi dạy, có thể kém?"

Ade vẫn đứng bên cạnh Derick, nghe ông nói vậy, không nhịn được phì cười. Ông coi như đã phát hiện, anh trai của mình tuổi tác mặc dù lớn, nhưng à trái tim kia dường như càng ngày càng ngây thơ.

Derick cảnh cáo liếc Ade một cái, sau đó hừ lạnh tiếp tục quan sát chiến trường trước mặt: "Luôn phải chú ý trùng tộc biết bay xông phá phòng tuyến."

"Ngài yên tâm đi." Colin gật đầu bày tỏ không cần lo lắng. Hôm đó bọn họ là từ chiến trường đuổi theo trùng tộc ra ngoài, dọc đường đã tiêu diệt không ít trùng tộc, nhưng trên thực tế mấy thú nhân còn lại đều bị thương, lúc ấy cũng thật may nhờ có đám Thiệu Khiêm kịp thời chạy tới, bằng không đúng là nộp mạng ở nơi đó rồi.

Các bán thú nhân chiến đấu không biết mình vung cánh tay bao nhiêu lần, cũng không nhớ mình chém giết bao nhiêu trùng tộc. Bị trùng tộc làm bị thương, cũng từ đau đơn ban đầu chuyển thành chết lặng, thậm chí cánh tay cũng có chút chậm lụt, hôm nay họ chẳng qua chỉ vung cánh tay một cách máy móc thôi.

Đang lúc các bán thú nhân cảm thấy có chút kiệt lực nhóm lớn thú nhân đến thay thế, Thiệu Khiêm cũng nhân cơ hội này triệu tập các bán thú nhân trở lại nghỉ ngơi.

Thể lực của bán thú nhân đã đạt tới cực hạn, mà các hậu cần vẫn mực chờ ở phía sau, cũng cố ý ã xử lý chân côn trùng được ném tới xiên trong gậy sắt, nổi lửa nướng...

Một giờ sau, mùi thơm khét mê người bay thật xa, Derick vào sáng sớm ngửi được mùi cũng đã dẫn Ade chạy tới chờ ăn.

Mà xa xa các thú nhân chiến đấu, khi nghe nói đám bán thú nhân kia đang ăn chân côn trùng thì toàn thân cũng hóa đá, họ cảm thấy cả ngày hôm nay mình bị đả kích rất lớn. Vừa nãy một đám bán thú nhân hung tàn được huấn luyện nghiêm chỉnh gắng gượng trông đội quân trùng tộc giết ra một lỗ hổng, sau đó lại nghe nói đám bán thú nhân kia đang ăn trùng tộc?

Bây giờ ít nhiều gì các thú nhân cũng có chút khâm phục đám bán thú nhân kia rồi, các người đúng là một giống loài đứng trên đỉnh tháp thức ăn. Sau đó, ngay sau đó các thú nhân ngửi thấy mùi thơm khét, cái mùi thịt nướng xông khói xen lẫn tiêu dầu ấy á, thật khiến người ta không nhịn được nuốt nước miếng.

Vì vậy, không ít thú nhân cũng bắt đầu chuyển ánh mắt lên đùi trùng tộc. Cái này... nhất định chính là nguyên liệu nấu ăn sống.

Chiến tranh chung quy đều tàn khốc, mặc kệ Thiệu Khiêm và Adolf có muốn đưa các bán thú nhân này về hết đến thế nào đi nữa, nhưng chung quy cũng không quá thực tế.

Ngày thứ ba họ đến phòng tuyến, có hai bán thú nhân bị chân khớp trùng tộc đâm xuyên ngực, cấp cứu không kịp. Thiệu Khiêm lúc ấy trầm mặc nhìn thi thể kia rất lâu, cuối cùng yên lặng lấy bộ vuốt trên tay họ xuống, viết tên họ lên lớp da bền chắc của bộ vuốt.

Thú nhân và bán thú nhân trên phòng tuyến càng ngày càng ít, có một ít thú nhân cảm thấy tuyệt vọng, họ ở đây cùng nhau chống cự trùng tộc, cũng không chỉ vì sự sống của mình, còn là vì mười triệu gia đình sau lưng họ. Nhưng, tại sao đế quốc không phái viện binh tới? Chẳng lẽ họ muốn những người này đều chết trên phòng tuyến sao?

Các thú nhân biên phòng bắt đầu trở nên có chút nóng nảy, thậm chí xuất hiện đào binh, mặc dù những đào binh này cũng bị phát hiện rồi chém chết, nhưng lại để cho các chiến sĩ trên phòng tuyến càng nhiều sự tuyệt vọng.

Nhưng mà, 493 bán thú nhân có thể chiến đấu ban đầu, lúc này cũng chỉ có hơn 380 người mà thôi, thậm chí một vài bán thú nhân hậu cần, trực tiếp đeo miếng hộ tâm với bộ vuốt dự bị xông ra ngoài.

Cuộc sống như thế, họ kiên trì hơn nửa tháng, Thiệu Khiêm thậm chí còn suy nghĩ, tiếp tục như vậy, các bán thú nhân này có thể trở về bao nhiêu? Có phải họ cũng chết trong sa mạc hoang vu này không?

Nghĩ tới đây, trong lòng Thiệu Khiêm không khỏi đau xót, cũng chính vì một thoáng thất thần như vậy, trùng tộc cao cấp thừa cơ hội này dùng chân khớp dài bén nhọn đâm về phía mi tâm Thiệu Khiêm.

"Grào." Chân khớp kia cũng không đâm trúng Thiệu Khiêm, ngay lúc mấu chốt Adolf biến thành hình thú nhanh chóng chạy đến bên cạnh Thiệu Khiêm, há mồm cắn chân khớp đâm về phía Thiệu Khiêm, dùng sức cắt đứt một chi.

"Grừ." Adolf đứng trước mặt Thiệu Khiêm, đôi mắt sói sắc bén nhìn chằm chằm trùng tộc cao cấp, từ kẽ răng phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp.

Hình thú của Adolf, khiến các thú nhân đang chiến đấu rơi nước mắt. Là thú nhân hình sói, lang tộc vóc dáng to như vậy trong tinh cầu cũng chỉ có con cháu hoàng thất. Cho nên, họ cũng không bị hoàng thất vứt bỏ, cũng không bị đế quốc vứt bỏ. Hoàng tộc vẫn luôn chiến đấu bên cạnh họ.

Lúc này, sự xuất hiện của Adolf làm các thú nhân kia tràn đầy hy vọng, trái tim vốn đã tuyệt vọng chết lặng giờ tràn đầy lực lượng, đế quốc cũng không từ bỏ họ, có lẽ quân đội tới tiếp viện đang trên đường chạy tới.

Suy đoán của các thú nhân này đều không sai, quân đoàn đế quốc phái tới tiếp việnđúng là đang trên đường chạy tới.

Ba đại nguyên soái từ đầu đến cuối cho rằng quân quyền của đế quốc bị họ nắm trong tay, cho nên mới có thể không lo ngại mà bày vẽ như vật. Nhưng dường như họ sai rồi, họ quên rằng trong quân đoàn của mình, cũng có con cháu của các bị đại thần trong triều. Thậm chí những vị con cháu này cũng giữ chức quan trọng, lại có một số khác có thể trực tiếp điều khiển số ít quân đội.

Tin nữ vương trùng tộc xuất hiện tin tức, lấy thời gian nhanh nhất vét sạch cả tinh cầu, những trọng thần kia nhận được tin thì gặp mặt bệ hạ trước tiên, xin xuất binh viện trợ phòng tuyến.

Mà lúc này, bệ hạ đế quốc trái phải nói một tràng, đơn giản chính là binh quyền đều không nằm trong tay bố mày, các người muốn sống, thì bãi chức ba đại nguyên soái cho bố mày.

Ngay lúc này, là ba đại nguyên soái dã tâm xưng bá tinh cầu quan trọng, hay là hưng suy của mỗi gia tộc quan trọng? Đáp án này căn bản cũng không cần lựa chọn, rất nhiều con cháu thế gia giữ chức quan trọng trực tiếp phản quốc, bày tỏ họ và cấp dưới của mình trực tiếp nghe theo điều lệnh của đế quốc, tuyệt đối không cá mè một lứa với loạn thần tặc tử.

Vì vậy, hoàng thất dùng thời gian ngắn nhất, trực tiếp lợi dụng lực lượng các thế gia nhổ tận gốc ba đại nguyên soái. Mà thành viên trẻ tuổi nhất của hoàng thất, trực tiếp theo đại quân tiếp viện chạy ra phòng tuyến.

Lúc này các chiến sĩ phòng tuyến đã có chút lực bất tòng tâm, cho dù họ bởi vì sự xuất hiện của Adolf lần nữa nhặt lại hy vọng, nhưng mệt nhọc trên cơ thể lại khiến bọn họ khó mà chịu đựng.

Thiệu Khiêm thì còn có lực linh hồn giúp tiêu trừ mệt nhọc trên cơ thể, nhưng năng lực này hắn lại không thể cho các thú nhân sử dụng, chỉ có thể nhắc nhở những người này vào lúc gặp nguy hiểm, hoặc là dùng hết khả năng chạy tới cứu viện.

Cứ thế, các chiến sĩ biên phòng lần nữa chống đỡ hai ngày, khi rất nhiều người cũng cảm thấy mình đến cực hạn, sắp ngã xuống rồi, nhóm thú nhân phi hành đầu tiên chạy tới phòng tuyến...

Khi nhìn đến thú nhân phi hành bán thú hóa phong trần mệt mỏi đánh về phía trùng tộc, các thú nhân và bán thú nhân trên phòng tuyến đều có chút mất sức khụyu xuống đất, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn các thú nhân phi hành tiến lên đón trùng tộc...

Giờ khắc này, tất cả chiến sĩ biên phòng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đế quốc biết họ đang chiến đấu, đế quốc cũng không phải thật sự từ bỏ họ. Đại quân của đế quốc chẳng qua chỉ cách biên phòng quá mức xa xôi...

Thiệu Khiêm dìu Adolf đã biến thành hình người từng chút lui về sau, sau đó lớn tiếng kêu lên để các chiến sĩ còn có chút sức lực, dìu các chiến sĩ đã mất sức qua một bên. Họ thật sự cần phải nghỉ ngơi.

Nhóm thú nhân phi hành đầu tiên chạy tới rồi, thú nhân hình thú của nhóm thứ hai động tác tương đối mau cũng đã chạy tới, bọn họ hoàn toàn bảo vệ phòng tuyến.

Các chiến sĩ phòng tuyến bị thay đổi toàn bộ, nhìn những thú nhân đã gia nhập chiến đấu nhòe cả mắt, dần dần có người bắt đầu thấp giọng khóc, về sau lại biến thành than vãn khóc lớn.

Họ khóc không phải là vì mình được cứu, mà là khóc vì những chiến hữu đã chết, nếu như họ có thể cố thêm hai ngày, có phải cũng có thể nằm dưới đất, nhìn viện quân đế quốc chiến đấu hay không?

Nhóm thứ ba chạy tới toàn bộ đều là thú nhân hình sói, nhóm thú nhân này cũng không tính là nhiều, tính tới tính lui cũng chỉ hai ba chục người mà thôi, nhóm thú nhân hình sói này chỉ nhìn Thiệu Khiêm và Adolf bên này một cái, sau đó cũng gia nhập chiến cuộc trong.

Thiệu Khiêm dìu Adolf tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, hắn vừa ngồi xuống, bên cạnh đã có một thú nhân tay run rẩy t đưa cho hắn một bầu nước.

Thiệu Khiêm nói cám ơn sau đó đút Adolf một chút nước, rồi mình cũng uống một chút. Trải qua hơn hai mươi ngày chiến đấu, lúc này phòng tuyến đã không còn chia cái gì bán thú nhân thú nhân nữa rồi, họ chỉ biết là, có thể chiến đấu bên cạnh mình, chính là chiến hữu của mình.

Lúc này, đâu còn thành kiến giữa bán thú nhân và thú nhân gì nữa? Chiến đấu với nhau, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nghỉ ngơi, lúc này các bán thú nhân còn sống, đã sớm đối xử đối phương như người một nhà.

Cho nên, nếu như bây giờ có người nói với thú nhân chiến đấu trên phòng tuyến rằng bán thú nhân không ra gì, bị đè đánh một trận cũng là nhẹ rồi. Không thể không nói, tác dụng thời gian dài biến đổi ngầm to lớn ghê.
Bình Luận (0)
Comment