Mỗi Mục Tiêu Đều Dành Cho Em

Chương 1

“Giải thưởng nam vận động viên xuất sắc nhất của Liên đoàn bóng đá thế giới (FIFA) [*] được gọi là “Quả bóng vàng”, là giải thưởng cao quý nhất trong lòng tất cả vận động viên trên sân cỏ.

Đến năm 2015, ngôi sao người Argentina – Lionel Messi một lần nữa mang về giải thưởng Quả bóng vàng, đây là lần thứ năm anh giành được giải thưởng này.

…”

[*] FIFA là từ viết tắt của cụm từ gì Liên đoàn bóng đá thế giới (tiếng Pháp: Fédération Internationale de Football Association) là tổ chức điều hành và quản lý các hoạt động bóng đá trên thế giới. FIFA được thành lập 21/05/1904 và trụ sở được đặt tại thành phố Zurich, Thụy Sĩ.

Tô Thanh Gia đối chiếu bản ghi chép rồi gõ đoạn văn này vào máy tính. Cô ngả lưng dựa vào thành ghế, duỗi người, để lộ vòng eo nhỏ nhắn mềm mại dưới lớp áo ngủ bằng lụa đỏ.

Tin tức siêu sao Barca Lionel Messi năm lần giành được giải “Quả bóng vàng” đã bùng nổ trên toàn thế giới, đặc biệt là fan hâm mộ Barca Lionel Messi, họ điên cuồng chia sẻ thông tin về anh. Trên wechat, blog và cả trên INS (Instagram), tất cả đều là những tin tức này.

Được rồi, tuy không phải là một fan hâm mộ bóng đá nhưng trong lòng Tô Thanh Gia vẫn rất vui mừng, chỉ có điều, chút hân hoan ấy còn lâu mới có thể bù đắp được nỗi đau khổ bị biên tập dùng “đoạt mệnh liên hoàn call” lôi dậy khỏi chăn, tăng ca suốt đêm viết bản thảo.

Ý của chủ biên, biên tập viên của cô đã truyền đạt rất rõ ràng: Từ góc độ ca ngợi Messi, cô phải tổng kết thành một bài viết hoàn chỉnh và ấn tượng nhất.

Tô Thanh Gia suy đi nghĩ lại một lúc, sau đó mở chuỗi tin tức chưa đọc lên, uhm, có cái để viết rồi.

Làm một nhà báo tự do, phần lớn thời gian Tô Thanh Gia đều cực kỳ nhàn rỗi, đương nhiên là trừ đêm nay.

Cô có sở trường là dung hòa kiến thức của nhiều lĩnh vực khác nhau. Trong một bài viết, cô có thể viết về du ký, viết về chuyên mục tình cảm, cũng có thể viết tùy bút và cả những lời bình luận giới thiệu ẩm thực, đương nhiên thỉnh thoảng cũng phải viết về tiểu sử của một ngôi sao nổi tiếng nào đó.

Thật ra, nói về Tô Thanh Gia, cái gì cô cũng biết một chút nhưng lại chẳng hề hiểu sâu về bất cứ một vấn đề nào. Viết mỗi lĩnh vực một ít là bởi vì cô chỉ biết có thế, trùng hợp là lại có đủ kiến thức để viết thôi –

Tô Thanh Gia sinh ra trong một gia đình làm nghề ngoại giao, cha mẹ quanh năm ở nước ngoài. Vì trước đây thường xuyên theo ra nước ngoài du lịch, nên kiến thức của cô cũng được bồi đắp rất nhiều.

Nhưng là chính là bởi vì lúc nhỏ hay đi đây đi đó, nên Tô Thanh Gia càng muốn một sống cuộc sống nhàn nhã không màng danh lợi. Sau khi tốt nghiệp đại học Cambridge, Tô Thanh Gia không tiếp tục ở lại nước ngoài phát triển, mà quay trở lại sinh sống ở Hàng Châu.

Mười hai giờ đêm, Tô Thanh Gia gõ xong bản thảo, gửi cho biên tập, cuối cùng thì gõ Enter một cái thật vang, như thể đang xả hơi phát tiết.

Tháo mắt kính xuống, cô đứng lên vươn vai rồi đi vào phòng vệ sinh.

Dùng nước nóng rửa mặt, Tô Thanh Gia nhìn ngắm cô gái trong gương. Khuôn mặt của cô từ nhỏ đã rất tinh xảo xinh đẹp, khiến ai nhìn cũng khen một câu mỹ nhân.

Mặc dù là người châu Á, nhưng vì có một phần tư huyết thống Tây Ban Nha nên chiếc mũi của cô rất cao thẳng thanh tú, từ chân mũi đến cánh mũi, các đường cong đều cực kỳ hoàn mỹ, khuôn mặt trái xoan để lộ ra sự tao nhã cổ điển, đôi môi đỏ tươi điểm trên làn da trắng nõn, có một sự quyến rũ mê hoặc không nói thành lời.

Thứ Tô Thanh Gia hài lòng nhất chính là đôi mắt của mình, mặc dù hốc mắt không sâu như người châu Âu nhưng lông mi dầy dặn cong vút, con ngươi trong suốt màu hổ phách, bởi vì cận thị cho nên nhìn qua giống như có một tầng hơi nước mơ hồ.

Gương mặt căng tràn nhựa sống, không hề giống một cô gái hai mươi sáu tuổi.

Lấy cái dây màu hồng phấn buộc gọn mái tóc dài óng ả, Tô Thanh Gia xé mặt nạ đắp lên mặt.

Phụ nữ mà, vẫn phải trông chờ vào việc chăm sóc thôi, mấy minh tinh hơn bốn mươi vẫn giả dạng non nớt kia, có ai là không tiêm không chích mấy thứ phụ trợ cơ chứ?

Nằm trên giường, Tô Thanh Gia suy nghĩ một lát rồi mở di động ra đặt vé máy bay đến Bắc Kinh và Barcelona, ừm, viết một bài chuyên mục khiến cô có chút nhớ bờ biển hoàng kim và cái tên Barca rồi.

Sau khi nhận được tin nhắn nhắc nhở số dư trong ngân hàng, lại nghịch điện thoại một lúc, Tô Thanh Gia gỡ mặt nạ xuống, không bao lâu sau thì chìm vào giấc ngủ.

*

Hàng Châu, chín giờ, ánh mặt trời xuyên qua bộ rèm cửa màu tím nhạt, bụi bặm trong không khí bay lả tả như bột phấn.

Kể cũng lạ, một người không bao giờ mơ mộng như cô hôm qua lại mơ về Barcelona, đúng là ngày nghĩ sao đêm mơ vậy, Tô Thanh Gia vỗ đầu mình, đó đều là những chuyện trước khi cô mười tuổi rồi.

Sau khi đánh răng rửa mặt rồi tập mấy động tác yoga quen thuộc xong, cô bước vào nhà bếp, lấy một cốc sữa và một miếng bánh mì nướng.

Nước sốt việt quất đúng là ngon quá đi mất.  (>^w^<) (>^w^<)

Ăn sáng xong, Tô Thanh Gia kiểm tra máy tính, có một mail mới, thật bất hạnh, bản thảo của cô bị trả lại. Biên tập ghi chú rõ là phải sửa lại, bài vừa rồi không đủ sâu sắc, nghìn bài như một, không có ý tưởng mới, và phải nộp lại bản mới trước hai giờ chiều nay, tất nhiên là phải sửa lại thật tốt!!!

Tô Thanh Gia cong miệng, thổi một hơi, vén lọn tóc trên trán lên.

Cô nghĩ thầm, đây không phải là yêu cầu của ông sao? Cái gì mà tổng kết thành tựu của Messi, người ta mua tạp chí đâu phải là để đọc mấy thứ đó, đọc trên wechat là được rồi.

Thấy chưa, giờ thì không đi được nữa rồi.

“Biển ơi, bikini ơi, suối nước nóng ơi, các chàng trai Tây Ban Nha ơi, hic, mọi người đã mất đi một đại mỹ nhân rồi đấy.”

Tô Thanh Gia mở app, xác nhận trả vé.

Buồn bực muốn cắn móng tay, nhưng vừa đưa lên miệng thì phát hiện bộ móng tay mới làm mấy hôm trước vẫn chưa tẩy đi: “Đúng là khó chịu o (︶︿︶)o ”

Dù ngoài miệng than thở nhưng cô vẫn đeo kính mắt lên, bắt đầu viết bản thảo.

Lần này, Tô Thanh Gia viết ra từng phương pháp huấn luyện của các câu lạc bộ, sau đó sửa lại những bài tập thể năng mà mọi người vẫn thường tập sai.

Lấy máy tính gửi bản thảo đã sửa sơ qua cho biên tập.

Trong lúc chờ đợi, Tô Thanh Gia gặm hết một trái táo đỏ cho hả giận.

Nhận được mail mới.

“Biên Biên: Khá tốt, cô cứ tô tô vẽ vẽ thêm mấy truyền kỳ của Messi vào, tất cả mọi người đều sẽ thích xem thôi.”

“Tô Thanh Gia: …”

Ai đã nói là không có ý tưởng mới, không thể nghìn bài như một vậy? Ai vậy?!

Sau khi sửa đổi xong, Tô Thanh Gia vào bếp làm sườn om, tôm luộc, rồi múc món chân gò hầm đậu nành còn sót lại hôm qua ra tự khao mình một bữa.

Ăn uống xong xuôi, Tô Thanh Gia bò lên giường bắt đầu ngủ trưa, mặc dù đã trả vé, nhưng cô vẫn muốn tiếp tục giấc mơ còn dang dở tối qua.

“Barcelona, hẹn gặp lại trong mộng nhé.”

*

Giấc ngủ này có vẻ hơi dài.

Tô Thanh Gia nghĩ thầm, bởi vì cô cảm nhận được sự choáng váng vì ngủ quá lâu.

“Hình như mình đã ngủ rất lâu rồi thì phải, đầu đau quá.” Day day huyệt Thái dương, cô hơi nao nao – dường như có chỗ nào đó không đúng?

“Bella, bảo bối của mẹ, mau dậy đi con.”

Mẹ Minh Linh mở cửa phòng, đi đến: “A, sao vậy, bảo bối, sao con lại ngồi ngốc trên giường thế? Hôm nay có bánh ngọt con thích đấy. Mau mặc quần áo vào đi.”

Mẹ Minh Linh tìm trong tủ quần áo cho cô một chiếc váy lụa màu xanh lam, có thắt lưng nhỏ màu trắng, chân váy dáng suông.

Tô Thanh Gia chớp mắt mấy cái rồi chuyển tầm mắt đến cái váy, cảm thấy có chút mơ hồ.

Cái váy này rất đẹp, nhưng không phải là loại của cô mà.

Đó là quần áo trẻ con, quần áo trẻ con, quần áo trẻ con! Cô đã là một phụ nữ ba mươi tuổi rồi! Mami đại nhân của cô rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy?

Đợi chút, mami đại nhân… Tại sao, lại trẻ thế này?

Không phải mami đi phẫu thuật thẩm mĩ đấy chứ, nếu không thì tại sao một người năm mươi sáu mươi tuổi lại có thể biến thành thiếu phụ như vậy?

Mẹ Minh Linh là con lai giữa hai dòng máu Trung Quốc và Tây Ban Nha, gương mặt thanh tú xinh đẹp, dáng người yểu điệu, lại còn có khí chất tao nhã do nhiều năm chơi dương cầm tạo ra.

Tô Thanh Gia cảm thấy đầu óc có chút choáng váng: “Phu nhân xinh đẹp, con có thể mạo muội hỏi tuổi của mẹ được không?”

Minh Linh che miệng cười khanh khách, khuôn mặt rực rỡ như đóa hoa càng khiến Tô Thanh Gia thêm chóng mặt.

“Cảm ơn Bella đã khen ngợi, tuổi của phụ nữ là bí mật, nhưng mẹ cũng không ngại nói cho con biết đâu, mẹ 32 tuổi, bảo bối của mẹ thì tám tuổi rồi.” Bà vỗ vỗ mép giường: “Bảo bối mau đứng dậy mặc quần áo đi, mẹ ra ngoài trước đây, con mau xuống nhé!”

Trong khi Tô Thanh Gia tiếp tục mơ hồ, tiếp tục choáng váng, thì mẹ Minh Linh đã hôn lên trán cô một cái, sau đó đóng cửa lại xuống lầu.

Nghe tiếng bước chân của mami đại nhân xa dần, Tô Thanh Gia vén chăn nhảy xuống giường, chạy vọt vào phòng vệ sinh.

Sau đó cô đứng ngốc ba phút để tiếp nhận sự thật này —

Cô năm nay tám tuổi, cùng cha mẹ sinh sống ở Barcelona, Tây Ban Nha, đây không phải là mơ, bởi vì… Cô chỉ cao hơn bồn rửa mặt có nửa cái đầu.

“Trời ạ, đây không phải là một giấc mộng sao, quả thật đã về Barcelona rồi, chẳng lẽ thần đường đã nghe thấy lời kêu gọi của cô? Đúng là mơ hồ quá đi mất.”

Tô Thanh Gia chuyển một cái ghế nhỏ sang, sau đó trèo lên đánh răng rửa mặt.

Cuối cùng, cô soi gương rồi tự hôn mình “chụt” một cái..

Oa oa oa, đúng là đáng yêu quá đi mất, chỉ nhìn thôi đã không thể nhịn được rồi ^^.

Thì ra cô đẹp từ nhỏ đến lớn đó, còn muốn người khác sống không đây.

Tô Thanh Gia ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lòng vô cùng đắc ý.

Đến khi dời mắt về phía giường, Tô Thanh Gia mới tỉnh táo lại từ trong sắc đẹp của mình, cuộc sống của cô lại bắt đầu lại từ đầu?

Nhà của cô, xe của cô, tiền của cô, đều đã bay mất rồi?

Bộ móng mới làm của cô, nồi canh mới của cô?

Còn 6plus của cô?

Tất cả đều không có?

Tất cả đều bắt đầu lại sao? Thật đáng sợ!!

Hết chương 1.
Bình Luận (0)
Comment