Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm

Chương 72

Lúc này lò nướng phát ra một tiếng "keng" báo hiệu tôm nướng phomai vừa nãy cho vào đã xong rồi đây.

Nguyễn Đường nhanh chóng đeo găng chống nóng rồi mở cửa lò lôi chỗ tôm nướng phô mai ra, anh cẩn thận mở lớp giấy bạc, con tôm đã được nướng kỹ lập tức hiện ra trước mắt mọi người.

Tôm hùm vốn có vẻ ngoài dữ tợn nay đã được nướng chín sang màu đỏ tươi, cơ thể cũng hơi cuộn lại, mà phô mai cũng bị nhiệt độ cao làm cho chảy thành màu vàng óng bao trùm lên bề mặt thịt tôm, hai màu sắc kia giao hòa với nhau tạo thành một loại xúc cảm thị giác tuyệt vời.

Nguyễn Đường cầm đũa gạt lớp phô mai ra để lộ chỗ thịt tôm trắng mềm nóng hổi thơm lừng.

"Tôm nướng phô mai có thể ăn rồi đó." Anh cười một tiếng, khán giả ai cũng nhao nhao lên thử, nhìn có vẻ như tôm hùm được nhiều người yêu thích hơn cua xào cay, chất thịt của nó trắng trong mềm mại, thoạt nhìn rất sạch như thể không nhiễm bụi trần, khó có thể tưởng tượng được loài tôm hùm có bề ngoài xấu xí lại mang trong mình từng thớ thịt đẹp đẽ như vậy.

[Sừng xanh: Ngon ngon ngon. Mấy con này trông xấu xấu nhưng hương vị khi ăn thì tuyệt đối là nhất hạng.]

[Kỳ kỳ: Đúng là vậy đó, thịt tôm không mềm như thịt cua nhưng tương đối ngon, hơn cả là có tính dai ăn rất bon mồm.]

Tôm nướng phô mai ngon cực kỳ, thịt tôm được nướng vừa chín tới dai dai nhiều nước, phô mai ôm lấy thịt làm khoang miệng tràn đầy mùi sữa thơm, khán giả thử một miếng xong là không thể ngừng miệng được nữa.

Cơ mà món tiếp theo lại không quá được mọi người chào đón, bởi khi khán giả nhìn thấy con bạch tuộc xấu xí kia, ai nấy cũng đều hít ngược lại một hơi vì sốc.

[Dạ Linh Tuyết: Cái đù má! Con này nó xấu xúc phạm người nhìn luôn!]

[Trong suốt lấp lánh: Má ơi, con sau xấu hơn con trước, muốn mù đôi mắt.]

[Lệnh Hồ Như: Không không không... Tôi từ chối! Mấy con kia vừa nãy bỏ vỏ thì có thịt trắng, nhìn còn đẹp, cái thứ này đã màu tím lại còn nhơ nhớp dính dính, ăn kiểu gì hả trời?]

[Thất ảm: Phải! Xấu thì thôi đi, đây còn hơi buồn nôn... Tôi từ chối! Không ăn là không ăn!]

Tất cả khán giả đều bị vẻ ngoài của bạch tuộc dọa cho sợ, ai nấy đều dồn dập biểu thị bản thân rất chống cự, cũng không hề có ý muốn thưởng thức cái thứ nguyên liệu xấu xí như thế này, không biết mấy cái xúc tu có bị chọc tức hay không mà nó nhẹ nhàng lắc lư trên không trung.

Nó sắp bị ăn nó còn không nói gì! Mấy cái người sắp được ăn lại kén cá chọn canh!

Tuy bây giờ khán giả kêu ngập trời ngập đất nhưng Nguyễn Đường cũng không để ý lắm, anh khẳng định một điều rằng, sau khi món ăn hoàn thành thì nhất định bọn họ sẽ yêu thích.

...Đây cũng chẳng phải lần đầu họ thể hiện cái gọi là "ngon quá."

Bởi bạch tuộc quá lớn nên Nguyễn Đường chỉ đành nhờ Hạ Vân Sâm hỗ trợ cắt vòi bạch tuộc xuống để anh cắt tiếp thành những miếng nhỏ.

Anh đun một nồi nước sôi có sẵn hành gừng rồi đổ bạch tuộc vào chần qua một lần, sau đó anh nhanh chóng vớt chúng ra rồi để qua một bên đợi chút nữa làm.

Anh bắc lại chảo lên bếp, đợi dầu sôi thì cho gừng xắt nhỏ, tỏi băm và hành tây vào xào cho thật dậy mùi, hương thơm quen thuộc kia làm gợi lên sự thèm ăn của tất cả mọi người. Nguyễn Đường cho bạch tuộc chần sơ vào cùng, thêm hai muỗng nước tương và tương ớt, đảo thật đều tay. Bạch tuộc dần chín cũng là lúc màu tím vốn có của nó chuyển dần thành màu bán trong suốt, một miếng bé xíu xinh xinh, nhìn rất đáng yêu.

Vởi vì đã cho thêm nước tương và tương ớt nên không cần phải thêm muối, đợi đến lúc Nguyễn Đường đánh giá món ăn này đã chín tới anh mới cho ra đĩa.

[Đêm vô tâm: Thơm quá...]

[Cố Ngôn Thanh: Ờ... Thứ này sau khi chín thì trông có vẻ cũng được đó...]

[Cora_G: Tôi muốn thử xem sao...]

Nguyễn Đường mỉm cười bày bạch tuộc xào ra đĩa, anh còn cố tình đặt trước máy quay để kích thích sự thèm ăn của khán giả.

"Mọi người không định nếm thử thật sao? Ngon lắm đó."

Bởi để thúc đẩy thêm nữa, anh còn cầm đũa tự mình ăn một miếng. Đôi môi căng đầy hơi mở ra để lộ hàm răng trắng sáng, đầu lưỡi mềm mại hồng hồng nhẹ nhàng cuốn một cái, đưa miếng thịt bạch tuộc lăn vào trong miệng, anh từ từ nhai, đôi mắt anh cũng cong cong theo ý cười đang đổ xuống như thác lũ.



Xung quanh lập tức ngập tràn tiếng nuốt nước miếng, cũng không biết là thèm mỹ thực hay là thèm mỹ nhân.

[Devil real: - Trời ơi tim tôi!!!! Được được được, thế nào cũng được, anh nói gì tôi làm cái đó!!!]

[Không phụ như lai không phụ khanh: A A A A A!!!! Sức đẹp đỉnh cấp của streamer làm trái tim tôi loạn nhịp!]

Các khán giả bị streamer sắc dụ lập tức buông kiếm đầu hàng, từ bỏ sự kiên trì ban sơ để vùi đầu vào ăn thử.

[Mèo đưa cá nhỏ: Ố! Ngon hơn nhiều so với tưởng tượng.]

[Yêu A Tây nhất thế giới: Dai dai nhai siêu bon mồm, ngon lắm mọi người ơi.]

[Mộ ẩm khách: (. ﹏. *) Em sai ời... Em hông nên vì bạch tụt xấu xí mà coi thường nó...]

Bởi vì bạch tuộc được cắt nhỏ nên ăn rất ngon miệng, hương vị tươi mới, chất thịt co dãn, thậm chí còn có sức nhai hơn cả tôm hùm, miếng thịt bạch tuộc đảo qua lại giữa hàm răng và đầu lưỡi, khác với những loại đồ ăn khác là nó có cảm giác như đang ăn vặt vậy, không dừng được miệng.

"Thực ra bạch tuộc là một loại nguyên liệu chế biến được rất nhiều món ngon, trong đó có một món ăn vặt khá đặc biệt là takoyaki hay còn gọi là bạch tuộc viên, nhưng ở đây tôi không có khuôn làm nên hẹn mọi người vào lần sau nhé." Thấy khán giả thích bạch tuộc, Nguyễn Đường cũng cảm thấy an lòng, anh bắt tay vào làm món cuối cùng, đó chính là hàu nướng.

Hàu giống với sò, rất bự, cơ mà anh biết sức của anh thế nào nên anh giao cho Hạ Vân Sâm tách hộ luôn, điều này làm khu bình luận nhao nhao lên cười anh.

Nguyễn Đường đã có thể miễn dịch với sự trêu đùa của khán giả rồi nên anh bình tĩnh cọ sạch vỏ hàu, cũng rửa sạch thịt bên trong. Anh trải giấy bạc lên vỉ nướng rồi đặt ba con hàu sống lên trên, đồng thời anh cũng tưới dầu nóng và tỏi ớt đã được xào sơ lên, anh ướp thêm chút muối và hạt tiêu tầm mười phút rồi mang đi nướng là được.

Lại để trong lò khoảng chục phút là món hàu nướng đã hoàn thành rồi.

Vừa mới mở giấy bạc hình dáng của một con hàu nướng lập tức được phô bày trước mặt bàn dân thiên hạ, thịt hàu nhìn bóng bẩy hơn sò, cắn nhẹ một miếng, nước hàu cùng tỏi ớt bùng nổ nơi khoang miệng, thịt hàu béo ngậy nhiều nước, tươi ngon say lòng người.

[Tui không phải dâu tây: Đáng sợ! Những món ăn này món sau còn ngon hơn món trước, hơn nữa cách chế biến lại siêu đơn giản, tôi không kịp chờ chúng nó lên khu mua sắm mất.]

[Dưa chuột đệ nhất: Phải đó phải đó! Chỉ nếm thử thế này là chưa đủ, dạ dày tôi vẫn trống rỗng, đợi tí livestream xong rồi tôi còn khó chịu hơn... Thật sự rất muốn ăn đồ thật.]

[Cục đá: Đúng! Hi vọng những thực phẩm này nhanh được lên khu mua sắm.]

Tuy nhiên có một điều đáng tiếc là hành tinh mười chín quá xa nên không thể nào tiến hành gửi thưởng cho khán giả được, nên Nguyễn Đường chi đành xin lỗi khán giả rồi kết thúc buổi phát sóng ngày hôm nay.

"Được rồi, Hạ đại ca, anh Sâm, chúng ta ăn được rồi." Nguyễn Đường mở lời mời với hai anh em đã ngồi đây từ đầu buổi livestream.

Hai người kia ngồi đó ngửi mùi đã lâu, thực ra đã không chờ được từ lâu lắm rồi, nay nghe đến tiếng thì vội vàng đứng lên giúp bưng thức ăn.

"Nguyễn, Nguyễn tiên sinh..." Bỗng nhiên có người lên tiếng gọi Nguyễn Đường lại.

Nguyễn Đường quay người thì thấy một người hàng xóm mà anh có gặp mặt mấy lần, vị này cũng tương đối sành ăn, ra ra vào vào nhà hàng liên tục, sau khi phát hiện Nguyễn Đường nấu cơm siêu ngon thì cũng đến cọ vài bữa, anh thấy thế thì cười hỏi: "Cao tiên sinh?"

"Nguyễn tiên sinh, tôi, tôi có thể có diễm phúc được thưởng thức đồ ăn mà anh chế tác ra chứ?" Người tên "Cao tiên sinh" này đứng xem từ đầu đến cuối buổi stream, hương vị thơm lừng cùng với những lời có cánh của khán giả xem trực tiếp thôi thúc hắn dày mặt đến ngỏ lời ăn ké.

"Đương nhiên là được rồi." Tất nhiên Nguyễn Đường cũng không từ chối, anh hào phóng mời Cao tiên sinh ngồi xuống. Những thứ này đều là đặc sản của hành tinh số mười chín, gì thì gì những người dân ở đây đều sẽ là người nắm đằng chuôi, khắc phục được chứng sợ thủy quái của họ rồi thì những công việc sau này cũng dễ triển khai.

Cao tiên sinh tiên phong thử cũng là một chỗ để đột phá rất tốt.

Trong sân có bàn ăn mà Nguyễn Đường đã chuẩn bị sẵn, bây giờ mấy món đã được bưng lên hết, hương thơm quanh quẩn khiến người ngửi thèm ăn kinh khủng, hận không thể nhào lên ăn sạch.

Bởi thủy quái rất lớn nên bốn người họ không thể nào ăn hết được, Nguyễn Đường còn bày thêm một bàn ở bên cạnh và nói: "Nếu mọi người muốn ăn thì cứ đến ăn nhé."

Mọi người đáp lại nhưng trong lòng vẫn còn nỗi lo, tuy nhìn rất ngon nhưng rốt cục cũng chưa củng cố đủ tinh thần, không dám tiến lên ăn, chỉ dám đứng nhìn từ xa.

Tuy nhiên Hạ Vân Dật và Hạ Vân Sâm đã không nhịn được từ lâu, cả hai mỗi người một đũa cùng gắp thịt cua lên thưởng thức.



"Ngon thật. Ai da, không ngờ con quái vật biển này lại có hương vị ngon thế này." Thịt cua vừa vào miệng Hạ Vân Dật đã khen không dứt miệng.

"Chẳng phải là do tay nghề của A Đường tốt hay sao." Hạ Vân Sâm phản đối rồi đưa đũa về phía sò xào tỏi.

Nguyễn Đường cười cười rồi cũng bắt đầu ăn. Những con "quái vật biển" này ngon hơn anh nghĩ nhiều lắm, còn tươi hơn cái gọi là "hải sản nhập khẩu" ở kiếp trước.

Thấy mọi người ai cũng sảng khoái và thoải mái như thế, chút do dự cuối cùng trong lòng Cao tiên sinh cũng biến mất, hắn gắp thử một miếng thịt cua cho vào miệng rồi trợn tròn cả mắt.

"Trời ơi! Cái món này ngon quá sức tưởng tượng? Đây là thịt của quái vật biển sao?"

Hắn tán thưởng liên tục, dù cảm thấy khó mà tin nổi nhưng tay thì vẫn gắp đều đều, chỉ sợ dừng một tí thì sẽ bị ăn ít mất một tí. Thử thịt cua còn chưa đủ, hắn với đũa sang thịt tôm, sò xào, hàu nướng rồi cả bạch tuộc, mỗi một món đều khiến hắn kinh ngạc không thôi, thậm chí còn vừa ăn vừa khóc, hắn nghẹn ngào nhai bạch tuộc rồi hàm hồ nói: "Ngon quá... Sao mà ngon thế không biết..."

Những người còn lại thấy thức ăn trên bàn bị bốn người hạ đũa như mưa tiêu diệt hơn nửa.

Số khán giả chung quanh cũng không nhịn được bắt đầu rối lên. Lí trí của họ thì chống cự nhưng cơ thể của họ lại không nghe sai bảo, cứ đi thẳng về phía bàn ăn rồi đưa tay ra.

- Không! Không thể bị mê hoặc được!!

Tận sâu trong nội tâm họ là chống cự, nhưng tay lại cầm đũa gắp một miếng tôm lên, đưa thẳng lên miệng.

- Chết tiệt!

- Hương vị của quái vật biển, ngon đến quá đáng! Chất thịt không chỉ mềm mại mà còn mang một loại hấp dẫn trí mạng*, căn bản là không ai kháng cự được sức hấp dẫn của nó.

Có cho tiền thì người dân của hành tinh số mười chín cũng không nghĩ đến, thứ quái vật nguy hiểm ám ảnh họ nhiều năm như vậy lại có hương vị ngon lành đến vậy.

Theo những hương vị thơm nồng nổ tung trong khoang miệng, chút chống cự yếu ớt cuối cùng trong lòng họ cũng dần hóa thành mây khói, ai cũng như Cao tiên sinh vậy, vừa ăn vừa nghẹn ngào: "Ngon quá... Sao mà ngon thế không biết..."

Hơn nữa bọn họ cũng vừa nghe Nguyễn Đường nói, chính phủ đã xếp quái vật biển vào mục đặc sản, chuẩn bị mở rộng ra toàn bộ đế quốc. Những con quái vật biển này có hương vị ngon như vậy thì họ hoàn toàn có thể tưởng tượng được nguồn lực dồi dào mà nó mang đến cho hành tinh số mười chín, đã thế, họ cũng không lo mình không kiếm được tiền hay không tìm được việc làm.

Ánh mắt của tất cả mọi người dành cho thủy quái dần thay đổi, một số bạn nữ hơi thùy mị đã khóc lóc nói xin lỗi: "Xin lỗi, chúng tao hiểu nhầm mày rồi."

Đây sao lại là thủy quái được, đây chính là thiên thần! Thiên thần vì nước quên thân, vì dân phục vụ!

Nguyễn Đường đang muốn cho bọn họ tiếp nhận thủy quái cũng không ngờ được phản ứng của họ sẽ mạnh mẽ như thế. Thật sự thì họ đã bị quái vật hành hạ lâu rồi, đời đời kiếp kiếp sống trong nỗi sợ về quái vật, lần đầu tiên ăn được món ngon thế này, đầu óc bị đơ cứng cũng là điều dễ hiểu.

Nếu bây giờ quay lại cảnh này thì đoán chắc nó sẽ là một đoạn lịch sử đen tối mà cả đời này không ai muốn nhắc lại.

Nguyễn Đường nín cười gắp một miếng cua xào cay cho vào miệng, hương vị tê cay kích thích môi lưỡi nóng lên. Nếu bây giờ có một chai bia lạnh hoặc một cốc coca đầy đá thì tuyệt không còn gì để nói...

Ánh mắt anh hướng về phía Hạ Vân Dật, lại nảy ra một suy nghĩ tội ác.

Thấy anh muốn nói lại thôi, Hạ Vân Dật ngẩng đầu lên, mở đôi môi cũng bị cay đến nỗi hơi sưng đỏ lên hỏi: "Sao đấy?"

"Haiz..." Nguyễn Đường nhẹ nhàng thở dài một hơi, nghiêm trọng nói, "Anh có từng nghe thấy một loại đồ uống khiến người ra vui biến vô biên chưa – Thức uống cho người lười?"

Hạ Vân Dật, Hạ Vân Sâm: "???"

Bạch tuộc xào

Hàu nướng

*Về từ trí mạng: Từ này thực chất đã xuất hiện rất lâu rồi, trong cuốn "Đại Nam quốc âm tự vị" của tác giả Huỳnh Tịnh Của xuất bản năm 1895 có nhắc đến trí mạng trong câu "kiến nguy trí mạng" có nghĩa là thấy nguy là liều mình. Tuy nhiên theo thời đại thay đổi mà từ "trí mạng" cùng nghĩa với "chí tử" nên dần dần "chí mạng" cũng thay thế "trí mạng". Mình muốn chia sẻ một chút điều nho nhỏ thú vị về tiếng Việt cho các bạn nào chưa biết thôi. Cảm ơn các bạn đã đọc đến đây.
Bình Luận (0)
Comment