Mỗi Ngày Đại Tá Đều Bị Vả Mặt

Chương 20

Sắc mặt của Lạc Thanh đen xì: "Anh không muốn?"

Tạ Quân Ý: "...... Muốn......" Ủ rũ! Tủi thân! Muốn khóc!

Chẳng lãng mạn chút nào! Quá mức qua loa! Không hề nghĩ đến cảm xúc của đại tá chút nào!

Khóe môi của Lạc Thanh khẽ cong lên, vươn bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng ra: "Quỳ xuống, đeo nhẫn cho tôi."

Tạ Quân Ý: "....."

Anh nâng chiếc mô hình cơ giáp đã mở khoang, bên trong khoang lái lặng lẽ nằm hai viên hồng ngọc rực rỡ, kiêu hãnh và chói mắt. Anh quỳ một gối xuống, ngước nhìn Lạc Thanh, tựa như con người thời cổ đại khi còn chưa biết bay, chỉ có thể ngước lên nhìn trời: "Lạc Thanh, em đồng ý kết hôn với anh chứ? Dù nghèo khó hay bệnh tật cũng sẽ không rời xa anh, cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta?"

Lạc Thanh rụt tay lại, quay mặt đi: "Không đồng ý."

Tạ Quân Ý: "......"

Lạc Thanh: "Tại sao chết lại có thể chia lìa chúng ta? Tôi chết rồi thì anh phải chôn cùng tôi!"

Tạ Quân Ý: "......Ồ!"

Tạ Quân Ý: "Thanh Thanh, kết hôn với anh nhé!"

Lạc Thanh lại vươn tay ra, Tạ Quân Ý lập tức đeo nhẫn vào, khóa chặt người lại.

Lạc Thanh cầm lấy chiếc nhẫn còn lại, Tạ Quân Ý liền chìa tay ra, nhìn đối phương nắm lấy tay mình, đẩy nhẫn vào ngón áp út. Nhìn trái nhìn phải, anh cảm thấy viên hồng ngọc này thật sự quá chói mắt!

Như thế này thì ai cũng có thể nhìn ra ngay anh đã có vợ rồi!

Chỉ nghĩ thôi đã thấy sướng!

Lạc Thanh: "Sang năm nhớ xin phép nghỉ để về cưới, biết không?"

Tạ Quân Ý: "Ồ ồ ồ!!!"

Lạc Thanh nhắm mắt lại: "Bây giờ cho phép anh hôn một cái."

Người trước mặt sở hữu khuôn mặt hoàn mỹ nhất thế gian, hàng mi dài khẽ rung che đi đôi mắt khép hờ, đôi môi mềm mại ánh lên sắc nước mê người dưới ánh đèn. Tạ Quân Ý nhìn đến ngây dại, bất giác nín thở.

"......Ưm....."

Bốp!

"Chỉ cho hôn một cái, ai cho anh động tay động chân hả?!"

Tạ Quân Ý ôm mặt lẩm bẩm: "Em cứ chờ đó! Đến ngày cưới anh sẽ cho em biết tay!"

Lạc Thanh: "Anh nói gì?"

Tạ Quân Ý trịnh trọng đáp: "Anh nói vợ của anh đẹp quá! Thời đại này không cho người ta nói thật nữa à?!"

Lạc Thanh: "......" Được được được, anh giỏi, anh giỏi!

Những ngày xa Lạc Thanh, ngày nào cũng nhớ em ấy, rất nhớ, vô cùng nhớ! Nhớ đến mất ngủ, nhớ đến cáu kỉnh, nhớ đến muốn đánh người!

"Lão đại, xong nhiệm vụ này chắc anh được thăng lên thiếu tướng đấy, thiếu tướng trẻ nhất Liên Minh." Thuộc hạ số tám nịnh nọt đưa mặt nạ dưỡng da cho anh.

Tạ Quân Ý vừa đắp mặt nạ vừa soi gương: "Chỉ có thiếu tướng mới xứng với vợ tôi! Cậu biết không? Tôi sắp cưới vợ rồi!"

Thuộc hạ từ số 1 đến 10: "....." Anh nói chuyện này với ai cũng được, cả quân đội đều biết rồi, cảm ơn! Bộ chỉ huy đã chuẩn bị duyệt kỳ nghỉ kết hôn cho anh từ một năm trước rồi, anh đi cưới vợ đi chứ!

Tạ Quân Ý: "Haiz, vợ của tôi, người không phải thiếu tướng thì không xứng với em ấy!"

Thuộc hạ từ số 1 đến 10: "......" Được được được, vợ của anh giỏi, vợ của anh giỏi!

Tạ Quân Ý: "Mẹ kiếp, chính bọn cặn bã này khiến thiên hạ không yên, hại tôi phải xa vợ lâu như vậy! Giết sạch chúng cho tôi!"

Thuộc hạ từ số 1 đến 10: "Rõ, lão đại! Anh cứ chờ lên thiếu tướng cưới vợ đi!"

Từ đại tá trẻ nhất Liên Minh, Tạ Quân Ý trở thành thiếu tướng trẻ nhất Liên Minh. Ngay khi buổi lễ phong quân hàm kết thúc, anh lập tức lao về nhà chuẩn bị tổng duyệt hôn lễ.

Vì thân phận đặc thù, hôn lễ của Tạ Quân Ý và Lạc Thanh không được công khai rình rang. Khi MC tuyên bố hai người chính thức kết thành phu phu, phía sau họ, dải ngân hà bừng sáng, hai cỗ cơ giáp khổng lồ cùng lúc bay lên, hoàn thành liên kết dữ liệu.

Người mà anh theo đuổi suốt năm năm, cuối cùng cũng trở thành bạn đời.

Tạ Quân Ý ôm chặt Lạc Thanh, cuối cùng cũng không bị đánh nữa.

Lạc Thanh trang điểm nhạt, đuôi mắt vẽ một nét đỏ yêu kiều, quyến rũ đến mức có thể khơi dậy sự truy đuổi điên cuồng nhất thế gian.

"Hehehe, vợ ơi, anh có một tháng nghỉ phép, anh muốn hehehe với em một tháng!"

Lạc Thanh: "E là không được rồi."

Tạ Quân Ý: "???" Gâu gâu gâu?

Lạc Thanh: "Hai ngày nữa em phải đến đội đặc nhiệm Thúy Phủ báo danh, tân binh hai năm không có kỳ nghỉ."

Tạ Quân Ý: "???" Gâu gâu gâu?!!!

Lạc Thanh: "Đến lượt anh đợi em rồi."

Tạ Quân Ý: "......" Thiếu tướng trẻ nhất Liên Minh, rất muốn đánh một trận với cấp trên trực tiếp của đội đặc nhiệm Thúy Phủ – chính là cha vợ của mình!

"Anh đợi em! Với thiên phú của em, chắc chắn sẽ trở thành thiếu tướng trẻ nhất Liên Minh!"

Khóe môi đỏ rực của Lạc Thanh nhếch lên: "Thiếu tướng trẻ nhất Liên Minh không phải là anh sao? Ông – xã~"

Tạ Quân Ý: "....."

Anh đưa tay lau vết máu mũi: "......"

Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, cổ nhân không lừa ta!

Dù sao vợ cũng đã đến tay rồi, đợi thì đợi thôi, đã khóa chặt rồi, không sợ em ấy bay mất!

Thiếu tướng ta đây có thể đợi, đợi đến khi vợ thực hiện được ước mơ của mình, thiếu tướng ta sẽ cảm thấy rất mãn nguyện.

Bởi vì anh yêu em, chỉ cần em vui vẻ cả đời, anh cũng sẽ yên tâm cả đời.

________________________________________________________________________________

XONG!

Bình Luận (0)
Comment