Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 46



Nguy Dã cầm cục gạch, cất bước tới gần.
Ánh mắt Tịch Uyên tối đen, môi khẽ nhúc nhích: “Vì cái gì?”
“Ta cũng không muốn giết ngươi, nhưng ngươi không nên giết Cốc Dương.” Sợi tóc trên trán Nguy Dã rũ xuống: “Đối tượng của ta nói không có liền không……”
Không chút do dự đập xuống.
Đồng tử của Tịch Uyên co rút lại, hai chân giẫm trên mặt đất, quay cuồng né tránh.

Ch????yê????‎ t????a????g‎ đọc‎ t????????yệ????‎ (‎ T‎ ????‎ ????‎ m‎ t‎ ????‎ ????‎ y‎ ệ‎ ????.????????‎ ‎ )
Cổ tay Nguy Dã đau xót, bị hung hăng nắm lấy, gạch rơi xuống đất.

Chất độc tê liệt thần kinh này đủ tê liệt một con voi, Tịch Uyên thế nhưng còn giữ được ý thức cùng sức lực!
May mà dị năng của y đã suy yếu rất nhiều, Nguy Dã miễn cưỡng có chống lại kịp y.

Cổ tay thoát khỏi lòng bàn tay Tịch Uyên, đánh lên huyệt vị ở giữa eo bụng của đối phương.
Hai người đồng thời té ngã trên đất, liều chết vật lộn, hai chân Nguy Dã dùng sức, dùng trọng lượng toàn thân kẹp cổ y.
So sánh với Tịch Uyên, vóc người Nguy Dã coi như tinh tế, thân thể lại rất mềm dẻo, lại có kinh nghiệm chiến đấu cùng kỹ xảo.
Theo thời gian trôi đi, độc tố xâm lấn thần kinh, sức lực của Tịch Uyên cũng dần yếu đi.
Sống chết chỉ trong nháy mắt, tay Nguy Dã sờ đến cục gạch trên mặt đất.
Bang! Máu tươi bắn tung tóe, lần này Tịch Uyên rốt cuộc không động đậy nữa.
Nguy Dã xoay người nằm ngửa trên mặt đất, ngực kịch liệt phập phồng, hồng hộc thở phì phò.
Hắn nằm vài phút, khi bò dậy người còn run, dùng sức quá mức nên có chút thoát lực.


Té ngã trên đất, cẳng chân đập chúng cục đá, đứng lên còn thấy đau.
Nhưng cuối cùng hắn thắng.
Tịch Uyên hai mắt nhắm nghiền, ngực đã không còn phập phồng.
Nhưng vẫn còn hơi thở yếu ớt.
Nguy Dã xoa cổ tay, lại nhặt lên cục gạch cứng rắn: “Không nghĩ tới, sử dụng thật sự không tồi.”
Đang muốn đập, phía sau 001 kịp thời đuổi tới, vội ra tiếng: “Ký chủ chờ một chút!”
“Làm sao vậy.” Nguy Dã xách theo gạch chỉ chỉ người trên mặt đất: “Sao không giết?”
“Trên người y nhất định có hệ thống của Chủ Thần, trực tiếp giết, hệ thống sẽ đem y mang về không gian Chủ Thần.” 001 đến gần, rũ mắt nhìn Tịch Uyên: “Ta muốn đem hệ thống cắn nuốt, thu hồi lại mảnh nhỏ Cốc Dương.”
Thân thể Cốc Dương đột nhiên ngã xuống đất, hoàn toàn biến thành một khối thi thể, liếc mắt một cái liền biết đã chết rất lâu.
Nguy Dã ngồi xổm xuống, làm hai mắt y khép lại, đảo mắt nhìn về phía Tịch Uyên.
Chờ đợi mấy giây, hai tròng mắt Tịch Uyên bỗng nhiên mở ra.

Ánh mắt quen thuộc làm Nguy Dã biết, hiện tại 001 đang khống chế thân thể y.
001 mở mắt ra chuyện đầu tiên là thấp giọng mắng một câu.
Đây là lần đầu tiên Nguy Dã nghe nó mắng người, mày nhăn lại, 001 che lại cái trán đang chảy máu đứng lên: “May mắn đầu không hoàn toàn bị đập thủng……”
Nguy Dã nhìn nó đi vào trong xe tìm băng gạc cùng thuốc, có chút ngốc: “Có ý gì, không giết thợ săn?”
“Y căn bản không phải thợ săn!” 001 hít sâu một hơi, biểu tình ủ dột: “Hoặc là nói, không phải thợ săn thông thường.”
Tay ấn miệng vết thương dính đầy máu, vải băng đều bị nhuộm đỏ, Nguy Dã cho nó chút nước để rửa sạch: “Ta băng bó cho ngươi, ngươi nói tiếp đi.”
001 rũ mắt, nương ánh đèn xe nhìn vết bầm nơi cổ tay hắn, vẻ mặt càng thêm khó coi.

“Ta chính mình làm, ngươi xem bản thân đi.”
Nguy Dã liền thu hồi tay, nhìn nó tự băng bó, sau đó lời nói của 001 làm hắn mở to hai mắt: “Tịch Uyên là mảnh nhỏ của ta.”
“Trước khi thoát khỏi Chủ Thần, một bộ phận số liệu của ta bị Chủ Thần bắt giữ.”
“……Một bộ phận kia chính là Tịch Uyên?” Nguy Dã nhìn vết máu trên cục gạch, trầm mặc.
Chủ Thần cũng quá ác độc, thiếu chút nữa, hắn cùng hệ thống đã giết hại lẫn nhau.
001: “Trong hệ thống của Tịch Uyên có ký lục, trong não y bị Chủ Thần cấy vào nhiệm vụ, chỉ có ký ức sau khi đến thế giới này.”
Nguy Dã ngẩn ra, khó trách Tịch Uyên nói y không có trước kia.
001 có chút bực bội, băng xong vết thương ở đầu, lại nhẹ nhàng cầm cổ tay của Nguy Dã.
Trên cổ tay là vết ứ ghê người, da thịt thì trầy xước, 001 đem thuốc sát khuẩn đổ lên miệng vết thương: “Nha.” Nguy Dã nhịn không được rút tay ra.
Từ thế giới trước, 001 vẫn luôn kịp thời giúp hắn che chắn cảm giác đau đớn, Nguy Dã đã lâu không cảm thấy đau như thế này.
Hơn nữa thân thể này được nuông chiều từ bé hai mươi mấy năm qua, có chút mẫn cảm, chỗ da bị trầy nóng rát, Nguy Dã cũng chỉ có thể chịu đựng, trong mắt lại trào ra nước mắt.
Hắn nhỏ giọng hít khí, duỗi cánh tay đưa cho 001: “Ngươi nhanh lên.”
Trong lòng 001 khẽ run, hơi cúi người, nhìn chăm chú đôi mắt hắn: “Ký chủ……”
“Ta không khóc, là do tuyến lệ của thân thể này phát triển.” Nguy Dã cảm thấy có chút mất mặt.

Hắn nhấn mạnh: “Ta liền nói ta biết đánh nhau, nói có thể giết Tịch Uyên liền có thể, thực bất ngờ đúng không?”
……Tuy rằng là hạ độc.

Nhưng nếu không phải hắn lợi hại, là người khác thì đã sớm thất bại.
Trên má trắng nõn của hắn dính đầy bùn đất, hai tròng mắt lại sáng ngời như sao, có vài phần đắc ý.
“Ta vẫn luôn biết.” môi 001 không tự chủ được cong lên: “Ngươi rất lợi hại.”
“Ai hệ thống ngươi đều biết cười!” Nguy Dã kinh hỉ: “Lại cười một cái cho ta xem a!”

001 sờ sờ môi, tức khắc cảm giác khóe miệng có chút cứng.
Xem ra còn cần học tập.

Nguy Dã cười tủm tỉm nói: “Cũng không biết Tịch Uyên khi nào có thể tỉnh, ngươi liền ở trong thân thể của y đợi đi.

Có thể mặt đối mặt nói chuyện cùng ngươi cũng không tồi.”
Thế giới này nguy cơ tứ phía, Nguy Dã một người ở vùng hoang vu, nếu lại mang theo một cái người bệnh, 001 cũng không yên tâm.
Nó từ trên người Cốc Dương lấy ra dao gâm, đưa cho Nguy Dã để phòng thân.
Dao găm sắc bén, là Sấu Hầu từ trên người Cốc Dương lấy đi, 001 ở trên đường gặp được thi thể của Sấu Hầu, đem đồ vật lấy về.
Mảnh nhỏ Cốc Dương đã bị 001 thu về, sau khi đem thi thể hoả táng, hai người lái xe rời đi.
Bóng đêm thâm thẳm, 001 ngồi trên ghế điều khiển nói: “Nếu ngươi buồn ngủ, liền xuống ghế sau ngủ một lát đi.”
Mới vừa cùng cao thủ vật lộn, sự hưng phấn của Nguy Dã còn không có giảm xuống, hắn lắc đầu nói không buồn ngủ: “Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?”
“Có ba người đã chạy, ta đi giết bọn họ.” Mặt mày 001 đông lạnh, đám người kia một người cũng không buông tha.
Uớc chừng một giờ, trong tầm mắt xuất hiện ánh lửa lều trại.

Xe ngừng ở ven đường, bọn họ thấy được hai chiếc xe quen thuộc.
Thấy hai người từ trên xe xuống, người dẫn đầu đứng lên, tầm mắt Nguy Dã nhìn lướt qua đám người, nhìn ra bên trong có dị năng giả.
Nguy Dã mỉm cười ôn hòa thân thiện, tiến lên bắt chuyện cùng bọn họ, nghe được ba người kia cùng đội ngũ này đụng độ, đã bị xử lý.
Nhưng thật ra đỡ tốn công.
Người dẫn đầu bên đối phương tên Lý Viêm, phát hiện xe của bọn họ giống hai chiếc xe kia, mặt lộ vẻ cảnh giác: “Các ngươi cùng bọn kia có quan hệ gì?”
“Chúng ta là kẻ thù, đuổi theo cũng là muốn giải quyết bọn họ.” Nguy Dã giải thích một chút, nói chính mình cũng là người bị hại.
Người hắn sạch sẽ, ánh mắt chân thành, 001 bên cạnh tuy trầm mặc ít lời, nhưng khuôn mặt tuấn tú nhìn không giống người xấu.
Một đội này có hai mươi người, cũng muốn đến căn cứ Thự Quang.

Lý Viêm đánh giá hai người, thấy hai người đều là dị năng giả, Nguy Dã lại là dị năng hệ nước, liền mời họ đi cùng.
Nguy Dã biết bọn họ còn cảnh giác, liền không nhiều lời, xoay người lên xe lấy lều trại của chính mình.

Chợt nghe 001 ở phía sau nói: “Ký…… Nguy Dã.”
Không chờ quay đầu lại, bỗng nhiên thân thể hắn bị bế lên trên xe.
Nguy Dã nghi hoặc, 001 ngồi xổm xuống trước mặt hắn: “Chân ngươi bị sao vậy?”
Lửa trại sáng ngời chiếu rọi, Nguy Dã đi đường có chút khập khiễng.
“Nga, lúc đánh nhau đập chúng cục đá.” Nguy Dã vén lên ống quần cho nó xem, trên cẳng chân sưng một cục to, thấm tơ máu.
001 khẽ nhíu mày: “Vậy ngươi đừng nhúc nhích.”
Hai người mới gia nhập, lại đều đẹp, hấp dẫn rất nhiều người chú ý, mọi người thấy 001 một mình dựng lều trại, xin tý lửa nấu nước, liền đồ ăn đều tự đưa tới trong tay Nguy Dã.
Nguy Dã thành thật ngồi một chỗ, cười nhìn nó bận rộn, lại vui vẻ tiếp nhận.
Mọi người nhìn băng gạc dính máu trên đầu 001, lại nhìn cẳng chân Nguy Dã chỉ là sưng to: “……”
Ngày hôm sau lên đường, đi qua thành phố, gặp được rất nhiều tang thi.

Đội người này có hai dị năng giả, Lý Viêm là hệ lửa, cùng một cô gái tên Chúc Thuyên hệ băng, sức chiến đấu đều không yếu.
001 giết nhiều tang thi nhất.

Dị năng tốc độ tuy rằng không mạnh như dị năng nguyên tố, nhưng lại càng có cảm giác đáng sợ, vừa ra tay, ánh nhìn của những người khác liền trở nên kì lạ.
Thậm chí Lý Viêm cảm thấy nếu đối phương có ác ý, chính mình hiện tại đã lạnh, không khỏi càng thêm khách khí với hai người.

Khi tang thi tới, 001 sẽ giống Tịch Uyên, đem Nguy Dã đặt ở trong xe, xoay người chính mình đối phó với địch.

Khác biệt duy nhất chính là Tịch Uyên là khiêng, nó là ôm.
Mọi người nhìn 001 bảo vệ hắn như bảo vệ đôi mắt, ngay cả lấy tinh hạch của tang thi, đều phải cẩn thận rửa sạch sẽ, đem toàn bộ đưa cho Nguy Dã.
Đây là cuộc sống của đại thiếu gia, nhưng hiện tại là mạt thế a!
Chúc Thuyên là nữ thần trong đội, đều không được đãi ngộ như vậy.
Nguy Dã thu được tầm mắt của bọn họ, hắn nhịn cười: “Bọn họ đều cho rằng ta là ăn cơm mềm……”
001 nhìn hắn, như việc đương nhiên mà nói: “Chúng ta là cộng sự.”
Thời gian trước mạt thế cùng hiện tại so sánh với nhau, quả thực chính là thiên đường cùng địa ngục.
Nguy Dã không phải không thể chịu khổ, nhưng khi có người chăm sóc, hắn nhịn không được cảm thấy chính mình trở nên quý giá.
Buổi tối, 001 đem đồ chắn ở góc lều, gió lạnh cũng thổi không vào được, lại đắp thảm cho hắn.
Nguy Dã nằm trong thảm ấm áp: “Ngươi không ngủ?”
001 nói: “Ta không cần ngủ.”
“Như vậy cũng không được a.” Nguy Dã thở dài: “Ngươi không cần, Tịch Uyên cần, thân thể nhân loại không nghỉ ngơi là vết thương không thể lành.”
May mắn hắn phát hiện, bằng không Tịch Uyên không cẩn thận đã chết.
001 liền nghe lời nằm xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn.
Nguy Dã: “…… Nhắm mắt.”
Hắn cũng nhắm mắt lại, thực mau đã ngủ.
001 nhìn hắn trong chốc lát, cũng lẳng lặng nhắm mắt lại.
Ngoài lều là tiếng gió thổi, Nguy Dã trở mình, nhích về phía nó.

Cánh tay nhỏ dài thò ra ngoài thảm, đụng phải mu bàn tay nó.
001 mở mắt ra, nhẹ nhàng sờ sờ cổ tay hắn.

Nó bất tri bất giác tới gần Nguy Dã, chặn lại tiếng gió bên ngoài cho hắn.
Nguy Dã càng ngủ càng thấy ấm áp, có 001 bên cạnh hắn không cần cảnh giác, đang ngủ say, bỗng nhiên bị đẩy ra.
“Ai, làm sao vậy?” Hắn mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt mờ mịt cùng cảnh giác.
Tịch Uyên chớp chớp mắt, ngồi ở xa xa trong góc lều, trầm giọng nói: “Ngươi là ai, sao lại nằm trong lòng ngực của ta?”
Mất trí nhớ? Nguy Dã vui mừng.
001 đã loại bỏ nhiệm vụ Chủ Thần cho Tịch Uyên, tinh thần Tịch Uyên hiện tại có chút hỗn loạn.
Mất trí nhớ thật tốt, không cần giải thích vì cái gì dùng gạch đập y!
Hắn nhịn xuống vui sướng, lộ ra biểu tình kinh ngạc bất an cùng khổ sở: “Tịch Uyên, em là bạn trai của anh, anh không nhận ra em sao?”
____
Editor: Good morning, hope you have a nice day..


Bình Luận (0)
Comment