Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân (Dịch Full)

Chương 104 - Chương 104: Gặp Lại Triệu Hậu Tài! 1

Chương 104: gặp lại Triệu Hậu Tài! 1 Chương 104: gặp lại Triệu Hậu Tài! 1

Một màn kinh khủng dọa tất cả nhân sĩ giang hồ bốn phía cùng với mấy vị cao thủ của Hoành Châu Vương thị đều sắc mặt hoảng hốt, tròng mắt đều sắp trừng ra.

Đây là Vương Ân trưởng lão của Vương thị, tu vi Võ Thánh trong truyền thuyết, một chiêu liền bị giết?

Hầu như tất cả mọi người đều xoay người bỏ chạy, hận không thể để sinh ra thêm tám cái chân.

"Tất cả đều không được đi, ai đi, ta liền đập chết người đó!"

Giang Thạch đột nhiên quay đầu lại, mở miệng hét lớn.

Lại là một viên đá nhỏ bị hung hăng ném về phía một tòa tháp.

Hưu!

Bùm!

Tòa tháp ngoài mấy trăm thước giống như là bị đạn pháo đánh qua, chia năm xẻ bảy ngay tại chỗ, từng mảnh đất đá gỗ vụn bay múa chung quanh, truyền đến tiếng nổ trầm thấp.

Tất cả mọi người đang chạy trốn đều chấn kinh, vô cùng hoảng sợ, đều nhanh chóng xoay người, lập tức quỳ rạp xuống đất.

"Tráng sĩ tha mạng!"

‘’Tha cho chúng ta đi! Van cầu đương gia, chúng ta chưa bao giờ làm ác a.’’

"Ô ô ô, chúng ta chỉ là bị [Hoành Châu Vương thị] uy hiếp mới tới a..."

Giang Thạch lộ ra vẻ mỉm cười, quay đầu ngựa, nhìn chăm chú mọi người trước mắt, nói: "Trong các ngươi có người bản tộc của Vương thị hay không?"

"Có, là bọn họ!"

‘’Mấy người bọn họ đều là người bản tộc Vương thị.’’

"Đúng, người Vương thị làm nhiều chuyện ác, ngang ngược bá đạo, trong tay không biết đã nhiễm bao nhiêu mạng người, đương gia mau giết bọn họ a!"

Một đám nhân sĩ giang hồ quyết định thật nhanh, vội vàng nhanh chóng chỉ ra mấy người trẻ tuổi ở trong đám người.

Mấy người trẻ tuổi kia sợ tới mức mặt đều xanh thước.

Đã sớm biết đám nhân sĩ giang hồ này không đáng tin cậy, bây giờ lại dám bán đứng bọn họ?

"Đương gia tha mạng, chúng ta đều là người ngoại tộc Vương thị, chưa bao giờ làm ác, đều là nghe theo mệnh lệnh mà đến!"

Một thanh niên hoảng sợ mở miệng.

-Đúng vậy, đương gia tha mạng a.

Những người trẻ tuổi khác cũng ngã sấp xuống đất.

"Giờ mới thú vị một chút."

Nụ cười Giang Thạch không giảm, nói: "Ta hỏi các ngươi, vị cao nhân kia của gia tộc các ngươi có tới hay không?"

"Lão tổ không có tới, nửa tháng trước, lão tổ là có đi ra một lần, sau đó liền trở về gia tộc, cũng không có xuất hiện qua."

Một thanh niên hoảng sợ nói.

"Vậy sao, vậy Vương thị các ngươi còn có những người ở bên ngoài hay không?"

Giang Thạch tiếp tục hỏi.

"Có, trong khoảng thời gian này, chuyện bảo tàng của Đại Long Thánh triều truyền đi ồn ào huyên náo, rước lấy chú ý của vô số cường giả, tất cả nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão của gia tộc chúng ta đều đi ra, bên người mỗi người còn có bảy tám cao thủ môn phái giang hồ, cùng nhau tìm kiếm ở trong núi, ngoại trừ chúng ta ra, còn có không ít thế lực lớn ở địa phương khác, bây giờ trong núi đã sớm loạn thành một đoàn."

Người trẻ tuổi kia tiếp tục mở miệng, nói: "Đúng rồi, trước đây không lâu, có người ở trong núi gặp phải một đám thổ phỉ của Hắc Vân trại, cùng bọn họ đại chiến một hồi, song phương đều tử thương thảm trọng, bây giờ tin tức đều nói bảo tàng của Đại Long Thánh Triều bị thổ phỉ lấy được."

"Ồ?"

Ánh mắt Giang Thạch lóe lên, lộ ra hồ nghi.

Chẳng lẽ bên kia của đám người Công Tôn Nghĩa có kỳ ngộ khác?

"Làm sao bọn họ biết bảo tàng bị thổ phỉ lấy được?’’

"Không, không thấy, tất cả mọi người chỉ đoán như vậy, nếu là bọn họ không có được bảo tàng, vì sao trước đó lại đột nhiên bỏ qua sơn trại chạy trốn vào chỗ sâu trong núi rừng, đây rõ ràng là trong lòng có quỷ, muốn độc chiếm bảo tàng."

Người thanh niên kia run rẩy nói.

"Được rồi."

Giang Thạch không nói gì.

Tại sao lại chạy trốn vào sâu trong núi rừng?

Còn không phải bị Vương thị các ngươi bức bách sao?

"Có thể nói cụ thể đã tới những cao nhân nào không?Có tồn tại Hoán Huyết Cảnh hay không?"

Giang Thạch hỏi.

"Cái này... chúng ta cũng không biết Hoán Huyết Cảnh có tồn tại hay không, thế nhưng thế lực tới lại bao hàm cả ba bốn đại châu ở phụ cận, trong đó nổi danh nhất có Thanh Châu [Thanh Y Lâu], Nguyên Châu [Kim Cương Tự], còn có [Hắc Liên Thánh Giáo], đúng rồi, còn có cự nhân lông đen dưới trướng Mông Phóng lưu lại."

Người thanh niên kia vội vàng mở miệng:

"Đặc biệt cự nhân lông đen kia, chính là Man Hoang dị tộc, lực lượng thân thể, kinh khủng khó lường, trong tay cầm một thanh đại phủ có dung hợp Tinh Thần Vẫn Thiết, được xưng là 【đệ nhất nhân dưới Hoán Huyết cảnh 】, ngoại trừ Kim Phật Tử của 【 Kim Cương Tự 】có thể miễn cưỡng tiếp được hắn hơn mười chiêu, bất luận kẻ nào khác dưới khẩu đại phủ kia của hắn đều không cách nào chống đỡ, chỉ có thể dựa vào công kích viễn trình tiến hành dây dưa..."

"Mạnh như vậy?"

Giang Thạch nhướng mày.

"Đó là những gì mọi người nói."

Tên thanh niên cúi đầu xuống.

Giang Thạch hơi suy nghĩ.

Có rất nhiều thế lực đến đây.

Tuy rằng đại bộ phận cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghe nói qua, nhưng là người có thể làm cho [Hoành Châu Vương thị] đều coi trọng như thế, chỉ sợ cũng không đơn giản đi nơi nào.

"Các ngươi có biết bây giờ đám thổ phỉ kia ở đâu không?"

Giang Thạch hỏi.

"Không biết, đương gia, có thể nói chúng ta đều đã nói, tha cho chúng ta một mạng đi."

-Đúng vậy, đương gia, xin ngươi tha cho chúng ta đi.

Một đám người đau khổ cầu xin tha thứ.

Giang Thạch mỉm cười, không nói thêm nữa, trực tiếp thúc ngựa rời đi.

Một đám người như được đại xá, vội vàng liều lĩnh xoay người chạy trốn.

Chẳng qua khi bọn họ vừa mới đi không xa, đám nhân sĩ giang hồ kia lại đột nhiên liếc mắt nhìn nhau, sau đó không chút nghĩ ngợi, lập tức giết tới hướng mấy tên cao thủ bản tộc Vương thị kia, lập tức máu tươi bắn tung tóe, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Bọn họ ở chỗ này bán đứng người của Vương thị, nếu để mấy người này sống trở về báo tin, khẳng định bọn họ erceGYazủ khó thoát khỏi cái chết.

Bởi vậy chỉ có thể giết chết toàn bộ bọn họ.

"Tất cả người của Vương thị đều chết, liền chúng ta còn sống, lấy bản tính bá đạo của Vương thị, chỉ sợ chúng ta cũng đều không có đường sống, trước mắt chỉ có rời khỏi nơi này."

Một tên nhân sĩ giang hồ thì thầm.

"Không sai, đi thôi!"

Một đám người hạ quyết tâm, vội vã đi xa.

Trong rừng.

Giang Thạch nhảy lên chiến mã, theo bản năng nhìn về phía sau một cái, sau đó lại nhìn về mặt bảng ở trước mặt.

Tên thật: Giang Thạch.

Tu vi: Võ Thánh đệ nhất thang

Công pháp: Chân Vũ cương kình [Đại Thành]

Vũ kỹ: Phá Long Thương (tầng thứ hai), Thân Pháp như hình với bóng (viên mãn), Vũ Hoa Tật Thiên (tầng thứ hai), Tượng Viêm Nộ Hỏa Công (viên mãn), Xích Dương Bá Thể công (viên mãn), Hỗn Nguyên Thần Chưởng (tầng thứ hai)

Thiên phú: Long Tượng (89.000 cân), Ngộ Đạo (phân tích công pháp, dung hợp công pháp)

Giá trị danh vọng: 6200 (tập hợp đủ 1vạn giá trị danh vọng để mở khóa thiên phú tiếp theo)

"Giá trị danh vọng tăng lên quá chậm, một tháng qua mới tăng lên 100 điểm, hẳn là dư âm của những chuyện lúc trước ta làm ở Phong Châu."

Giang Thạch suy nghĩ.

Ở địa vực Hoành Châu, hắn cũng không có làm qua đại sự gì, cho nên giá trị danh vọng tăng trưởng cực chậm.

Nhìn 6200 điểm giá trị danh vọng trước mắt, trong lòng Giang Thạch mãnh liệt, mơ hồ toát ra một cái ý nghĩ lớn mật.

Lấy tình huống bây giờ của Hắc Vân Sơn đến xem, nếu chính mình lợi dụng tốt, đem giá trị danh vọng đột phá đến đại quan một vạn điểm, hẳn là chuyện dễ dàng.

Chỉ là cứ như vậy, đắc tội địch nhân cũng khẳng định càng nhiều.

Bình Luận (0)
Comment