Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân (Dịch Full)

Chương 118 - Chương 118: Chấn Kinh Thiên Hạ! 1

Chương 118: Chấn kinh thiên hạ! 1 Chương 118: Chấn kinh thiên hạ! 1

Ầm ầm ầm ầm!

Âm thanh thật lớn, kình phong gào thét, từng mảng từng mảng sóng khí bị đánh văng khắp nơi, vô số đá vụn bắn nhanh về phía đám người.

Tất cả mọi người chạy trối chết, kinh hãi vô cùng.

Đến bây giờ, ngoại trừ mấy vị cao thủ cấp Võ Thánh ra, hầu như tất cả mọi người đều không thể nhìn rõ tình huống trong sân, chỉ có thể nhìn thấy hai sóng khí kinh khủng đang dao động ở trong sân.

Đánh đến bây giờ, Giang Thạch và Lão tổ Vương Thị đều đã bị trọng thương, kinh mạch muốn nứt.

Lồng ngực của Lão tổ Vương Thị còn lõm vào một khối lớn, muốn khép lại cũng không thể khép lại, trên người Giang Thạch cũng xuất hiện một chưởng ấn thật lớn, bị chấn gãy bảy tám cái xương sườn.

Có một số mảnh xương thậm chí đã đâm thủng máu thịt.

Càng mấu chốt chính là mạch máu toàn thân hắn bạo lồi, sắp đến cực hạn mà thân thể có khả năng thừa nhận.

Lực lượng của ba đầu khí huyết Viêm Tượng đã sắp vượt qua năng lực thừa nhận của hắn, phía sau lại mạnh mẽ thi triển siêu phẩm võ học 【 Hỗn Nguyên Thần Chưởng 】, đồng thời sử dụng hai loại siêu phẩm võ học, mang đến gánh nặng cho thân thể là không thể tưởng tượng được, dù cho thân thể của hắn đủ mạnh, giờ phút này con mắt cũng đỏ lên, tim như nổi trống, máu toàn thân giống như là nham thạch, đang sôi trào.

-A!

Giang Thạch kêu to, như là hoàn toàn điên rồi, từng chiêu Hỗn Nguyên Thần Chưởng tung ra như là không muốn sống, điên cuồng đánh về phía Lão tổ Vương Thị.

Miệng Lão tổ Vương thị đầy bọt máu, miệng rống giận, Nguyên Ma Quyết cũng thúc giục đến cực hạn, trên người hiện ra một tầng lân giáp nhỏ nhắn, vừa dính vừa trơn, như rắn độc, huy động song chưởng nhanh chóng trùng kích về hướng của Giang Thạch, cùng lúc đó, bỗng nhiên, mi tâm của hắn hiện ra một ấn ký quỷ dị màu đen, giống như hắc xà thật nhỏ.

Vèo!

Từ trong ấn ký này, đột nhiên bắn ra một chùm ánh sáng nhạt quái dị, chợt lóe qua, lập tức tiến vào trong đầu Giang Thạch.

Ong ong!

Trong đầu Giang Thạch ong ong lên, xuất hiện tình huống trống rỗng ngắn ngủi, như long trời lở đất, trong nháy mắt tai đã không còn nghe được bất kỳ thanh âm nào, mắt không thấy rõ sự vật gì trước mắt nữa.

Cả người ngây ngốc, không nhúc nhích, như là hồn phách thoáng cái bay khỏi thân thể.

-Nghiệt súc chịu chết!

Lão tổ Vương Thị bắt lấy cơ hội, liều mạng áp chế cảm giác đau đớn trong đầu, huy động hai bàn tay to khủng bố, trực tiếp hung hăng chưởng về phía lồng ngực Giang Thạch.

Bùm! Bùm!

Lại là hai đạo thanh âm vô cùng khủng bố truyền ra, hai cỗ kình lực giống như xoắn ốc đáng sợ trực tiếp chui vào trong cơ thể Giang Thạch, điên cuồng phá hư thân thể của hắn, thiếu chút nữa đánh cho xuyên thủng cơ thể.

Phốc xuy!

Giang Thạch phun ra một ngụm máu tươi lớn, toàn bộ thân thể giống như đạn pháo, hung hăng bay ngược về phía sau, lần này phun ra máu tươi đều cực nóng bỏng, giống như là nước sôi.

Lão tổ Vương Thị nhanh chóng theo vào, thân như tàn ảnh, muốn tiếp tục oanh về phía thân thể Giang Thạch, nhưng mà giờ phút này Giang Thạch đã sớm khôi phục lại từ trong đần độn, miệng lớn hộc máu, rõ ràng cảm giác được nguy cơ tử vong, bên tai ong ong, ngoại trừ tiếng tim đập của chính mình, cơ hồ không cảm ứng được bất cứ vật gì.

Giờ khắc này, ngược lại để hắn trở nên tỉnh táo trước nay chưa từng có.

Tất cả át chủ bài đều ra hết, không cách nào làm gì được Lão tổ Vương Thị!

Lão tổ Vương Thị nắm giữ một môn bí thuật liên quan đến phương diện tinh thần, có thể làm cho mình lâm vào trạng thái đần độn ngắn ngủi.

Tuy rằng bí thuật loại tinh thần này cũng không thể thi triển một cách thường xuyên.

Nhưng cao thủ so chiêu, kém một chiếu chính là khác biệt long trời lở đất.

Bây giờ hắn đã rơi vào thế hạ phong, trừ phi......

Giang Thạch trong miệng không ngừng hộc máu, một đôi mắt đều tràn ngập tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm Lão tổ Vương Thị đang xông tới cực nhanh, nói: "Đây là ngươi bức ta!"

Bùm!

Ở trong cơ thể hắn, hắn trực tiếp dẫn dắt kình lực cùng man lực trong thân thể bắt đầu tiến hành hợp nhất, tiện đà hóa thành một loại lực lượng khủng bố hơn.

Từ lúc trước, hắn đã thử nghiệm dùng thiên phú đem hai loại lực lượng này tiến hành dung hợp qua, chẳng qua quá trình dung hợp quá mức gian nan, chỉ biết là hai cỗ lực lượng này hợp nhất quả thật có thể sinh ra một cỗ lực lượng khiến hắn kinh tâm động phách, bây giờ gặp phải nguy cơ sinh tử, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

Dù cho thân thể sụp đổ, cũng phải đánh lui cường địch!

Man lực cùng kình lực dung hợp đơn thuần, cũng không phải là việc khó, cơ hồ ai tu luyện ra hai loại lực lượng này đều có thể làm được, khó chính là Giang Thạch muốn lợi dụng thiên phú 【 ngộ đạo 】để sinh ra một loại năng lượng mới, đây là điều mà tất cả mọi người không cách nào làm được.

Ngộ Đạo có nghĩa là dung hợp sự vật cũ, sáng tạo sự vật mới, vô luận đối với công pháp hay là đối với lực lượng đều là như thế, không có bất đồng vể bản chất.

Bùm!

Giang Thạch đột nhiên xoay người dựng lên từ trên mặt đất, mạch máu, cơ bắp trên người nhanh chóng run rẩy, một cỗ khí tức khủng bố khiến Lão tổ Vương Thị đều cảm thấy không đúng trong nháy mắt khuếch tán ra ngoài, khiến cho Lão tổ Vương Thị đang lao tới cực nhanh đều cảm giác được nguy cơ.

Tiểu tử này...

Còn có át chủ bài!

Không thể nào!

-Nghiệt súc đi chết đi!

Lão tổ Vương Thị rống to một tiếng, đem công lực toàn thân ngưng tụ đến cực hạn, Nguyên Ma Quyết phối hợp Đại Nhật Viêm Bạo Chưởng, cộng thêm lực lượng Hoán Huyết Cảnh, trực tiếp hung hăng đập về phía Giang Thạch.

Đồng tử Giang Thạch đỏ tươi, vọt qua, bàn tay rộng lớn trực tiếp hung hăng đụng vào cùng một chỗ với Lão tổ Vương Thị.

Bùm!

Huyết vụ bắn tung tóe, xương cốt bay múa, kèm theo từng đợt kêu to thê lương.

Một đạo nhân ảnh giống như mũi tên rời cung, trong nháy mắt bay ngược ra, hung hăng nện ở xa xa, chấn ngã một mảnh kiến trúc đồ sộ.

Tất cả mọi người ngây dại, run lẩy bẩy, lộ ra vẻ hoảng sợ.

Họ thấy gì?

Ngay cả nữ tử áo xanh trên ngọn cây cũng đột nhiên mở to hai mắt, hít sâu một hơi khí lạnh.

Lão tổ Vương Thị không địch lại Giang Thạch, bị một chưởng đánh bay?

Bùm!

Lão tổ Vương Thị hung hăng nhảy ra từ trong phế tích, sắc mặt vặn vẹo, thống khổ một mảnh, toàn thân đều là máu tươi sền sệt, cánh tay vừa mới đánh ra kia đã biến mất đến gốc, bị chấn thành huyết vụ, lục phủ ngũ tạng đều giống như nổ tung.

Đau đớn không nói nên lời.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Giang Thạch, lộ ra nụ cười thảm, "Hôm nay tuy rằng ta bại bởi ngươi, nhưng là ngươi cũng sống không được bao lâu, ta có thể cảm giác, ngươi nhất định là dùng bí pháp so với ta còn kinh khủng, ha ha ha... Một thiên tài ngã xuống!"

Vèo!

Hắn xoay người bỏ chạy, không dám đợi lâu nữa, thân hình nhanh như tàn ảnh.

Con mắt Giang Thạch đỏ rực như máu, toàn bộ thế giới trước mắt đều giống như hóa thành màu đỏ, trong cơ thể tràn ngập một cỗ lực lượng không cách nào tưởng tượng được, tựa hồ tùy thời đều có thể bạo tạc trong cơ thể.

Mắt thấy Lão tổ Vương Thị muốn chạy trốn, bàn chân hắn đạp một cái, thân thể lập tức đuổi theo cực nhanh ở phía sau.

Hai người xông qua một đường, thanh âm oanh tạc vang lên, lần nữa tuôn ra không biết bao nhiêu sóng khí, thanh âm cách vài dặm đều có thể nghe được.

Tất cả nhân sĩ giang hồ trong trại đều sợ hãi đến cực hạn, run lẩy bẩy, tâm thần run rẩy.

"Mẹ ơi, chạy mau!"

"Chạy trốn đi!"

"Hoán Huyết lão quái cũng không địch lại Giang Thạch, bị Giang Thạch cường thế đánh chạy!"

Tất cả mọi người nhanh chóng chạy ra khỏi nơi này.

Trên ngọn cây, nữ tử áo xanh, Kim Phật Tử đều chấn động đến tột đỉnh.

Bỗng nhiên, ánh mắt nữ tử áo xanh kia biến ảo, bàn chân đạp lên, thân hình giống như bươm bướm nhẹ nhàng, lướt đi ra, lại chủ động đuổi theo Giang Thạch và Lão tổ Vương Thị.

Bình Luận (0)
Comment