Từng tên tộc nhân Vương thị bị đánh nổ nát, thân thể bay ngược, máu thịt mơ hồ, toàn bộ chết thảm oan uổng.
Đại bộ phận tu vi của những người này cũng chỉ là nhập kình, liền nửa bước Võ Thánh đều rất ít, đối mặt hòn đá của Giang Thạch, quả thực giống như là trứng gà đồng dạng.
Điều này làm cho sắc mặt Từ Long và văn sĩ trung niên đang chạy trốn càng thêm trắng bệch.
Nhất là Từ Long, mồ hôi lạnh cuồn cuộn, liên tục thầm mắng, có bao xa chạy bấy xa.
Nữ tử trên nóc nhà, vừa thấy Giang Thạch không để ý tới nàng, không khỏi nhíu mày, khẽ cười nói: "Thật sự là càng ngày càng làm cho tỷ tỷ giật mình, tiểu đệ đệ, cùng bọn họ chơi thì có ý nghĩa gì, không bằng đến chơi với tỷ tỷ đây? Tỷ tỷ có rất nhiều thứ tốt.’’
Hô một cái, thân thể nàng chợt lóe, sát na đã xuất hiện ở phía trước Giang Thạch.
Giang Thạch chỉ cảm thấy tàn ảnh chợt lóe, gió thơm đập vào mặt, một đôi ngón tay trắng như tuyết cũng đã như tia chớp, cực nhanh đâm tới hai mắt của hắn.
Bộ mặt Giang Thạch trầm xuống, giận tím mặt.
"Con khốn, cút!"
Ầm ầm ầm ầm!
Hai tay hắn huy động nhanh đến cực hạn, như linh dương móc sừng đánh tới thân thể nữ tử.
Nhưng mà nữ tử nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, liên tục lóe ra, tàn ảnh nặng nề, giống như là một trận gió lốc, nhanh chóng chuyển động vây quanh Giang Thạch, né tránh toàn bộ công kích của Giang Thạch, tiếng cười trong miệng vẫn nhẹ nhàng dễ nghe, nhẹ nhàng ung dung nói không nên lời.
"Hì hì hì, tiểu đệ đệ, chỉ có man lực không thể được, tới bắt ta a, ngươi nếu là bắt được tỷ tỷ, tỷ tỷ liền tùy ngươi xử trí!"
Tiếng cười của Nữ tử thanh thúy, nhanh như tia chớp, một bên xoay tròn cực nhanh xung quanh Giang Thạch, một bên nhanh chóng điểm đến huyệt yếu toàn thân Giang Thạch.
Phốc phốc phốc!
Ngón tay của nàng trắng nõn mà lại dùng sức, lực ngón tay cường đại nói không nên lời, mỗi một chỉ điểm ra đều có một cỗ lực lượng giống như kim thép, đâm vào trong cơ thể Giang Thạch.
Liên tục mười mấy điểm.
Trong nháy mắt, Giang Thạch cảm giác được toàn thân đau đớn muốn nứt ra, phòng ngự cường đại tựa hồ căn bản ngăn không được chỉ lực của nữ tử này, thân thể muốn nổ tung.
-Tiện nữ nhân đi chết đi!
Hắn quát to một tiếng, tùy ý từng đạo ngón tay cường đại tiếp tục rơi vào trên người mình, điên cuồng vung vẩy hai tay, hô hô rung động, lực lượng khủng bố, nhưng hết lần này tới lần khác tùy ý hắn vung vẩy cánh tay như thế nào, nhưng từ đầu đến cuối đều không cách nào chạm đến nữ tử này dù chỉ một mảy may.
Nữ tử nhẹ nhàng cười, vẫn đang xoay tròn rất nhanh, ra tay cực nhanh, mỗi một chiêu đều vô cùng tinh chuẩn đánh vào trên người Giang Thạch, dẫn phát chấn động ở trong cơ thể hắn.
Phốc phốc phốc phốc.
Lại là mười mấy chỉ điểm xuống.
Mỗi một chỉ đều đâm vào cùng một vị trí trên người Giang Thạch, cho dù là phòng ngự của Giang Thạch, cũng bị điểm ra máu tươi, phát ra tiếng rống giận.
Nhưng thật tình không biết, giờ phút này trong lòng nữ tử kia cũng có chút giật mình.
Chiêu này của nàng gọi là Kim Quang Chỉ, chính là siêu phẩm võ học tiếng tăm lừng lẫy, có thể không nhìn phòng ngự, chuyên đánh nội tạng, cho dù là cao nhân Hoán Huyết Cảnh căn bản cũng không chịu nổi từng đó chiêu của nàng.
Nhưng Giang Thạch trước mắt này, rõ ràng còn không tới Hoán Huyết cảnh, lại chịu đựng được công kích mãnh liệt như vậy của nàng.
Hơn nữa còn cực kỳ hung mãnh!
-Hì hì hì, tiểu đệ đệ, biểu hiện của ngươi thật đúng là làm cho tỷ tỷ ngoài ý muốn, tỷ tỷ thương ngươi.
Nữ tử nhẹ nhàng cười, vẫn đang dựa vào lợi thế thân pháp, tiếp tục cực nhanh điểm về toàn thân Giang Thạch, bang bang rung động, huyết quang bắn tung tóe.
Trong nháy mắt lại không biết điểm xuống bao nhiêu lần.
Cơ hồ mỗi một chỉ đều điểm đến huyết quang trên người Giang Thạch bắn tung tóe, kinh mạch sụp đổ, vô cùng thê thảm.
Thẳng đến cuối cùng, Giang Thạch trợn tròn mắt, thân hình cao lớn tràn ngập không cam lòng chậm rãi ngã sấp xuống, phát ra ầm một tiếng trầm đục, rốt cuộc không nhúc nhích, tựa hồ bị nàng điểm chết đồng dạng.
Nhìn 'Thi thể' Giang Thạch, tươi cười trên mặt nữ tử không giảm.
"Tiểu đệ đệ, muốn giả chết đến lừa gạt tỷ tỷ, đây là không thể thực hiện được đâu!"
Trong mắt nàng hiện lên hàn quang, giơ ngón tay lên, lần nữa điểm về phía Giang Thạch.
Phốc phốc phốc!
Trong nháy mắt điểm bảy tám chỉ, tất cả đều điểm ở cùng một huyệt vị phía sau Giang Thạch, trên người Giang Thạch máu tươi chảy ròng, tựa hồ nội tạng đều bị xuyên qua.
Nhưng thân thể Giang Thạch vẫn không nhúc nhích.
Không có phản ứng,
Đôi mày thanh tú của nữ tử nhăn lại, lộ ra nụ cười khẽ, tựa hồ hoàn toàn yên lòng.
"Không hổ là trời sinh kim cương, quả nhiên lợi hại, đáng tiếc, thân pháp quá chậm, trong mắt một ít cường giả chân chính, tựa như con kiến đồng dạng."
Nàng nhẹ giọng cảm khái.
Hô hô hô!
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng gió mạnh gào thét.
Vương thị lão tổ đứt một cánh tay, mặc một kiện trường bào màu vàng, nhanh chóng vọt tới từ phía sau một kiến trúc cách đó không xa, thoáng cái đã đến nơi này, sắc mặt trắng bệch, cực kỳ kính cẩn.
"Đa tạ sứ giả ra tay hỗ trợ, nếu không có sứ giả ra tay, lão phu suýt nữa đã bị tên này giết chết."
"Được rồi, cái này cũng không thể trách ngươi, ai có thể nghĩ đến phòng ngự của người này cường đại như vậy, thật sự là đáng tiếc một tôn trời sinh Kim Cương."
Ngữ khí nữ tử bình thản, "Bất quá cái này vừa vặn, có thể đem thi thể của hắn mang về, giao cho sơn môn nghiên cứu, có lẽ có thể biết rõ ràng bí mật trên người tôn trời sinh Kim Cương này, như vậy cũng có thể để cho chúng ta tìm được biện pháp, đối phó Mông Phóng!"
"Vâng, sứ giả nói đúng."
Vương thị lão tổ cung kính nói.
"Ân, chuyện còn lại giao cho ngươi, ta đi trước."
Nữ tử váy trắng bình thản mở miệng, cất bước muốn trực tiếp rời đi.
Phốc xuy!
Vừa dứt lời!
Hai bàn tay to đẫm máu không hề báo trước mà thò ra, lập tức nắm chặt cổ chân của nữ tử váy trắng kia.
Giang Thạch vốn đã chết đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, nói: "Bắt được ngươi rồi tiện nữ nhân!"
Nữ tử váy trắng biến sắc, tựa hồ không nghĩ tới Giang Thạch còn sống, quát to một tiếng, vội vàng bộc phát lực lượng muốn chấn khai Giang Thạch.
Nhưng Giang Thạch sớm đã bật lên, lực lượng toàn thân trong nháy mắt đã bộc phát như là núi lửa phun trào, gân xanh bạo khởi trên hai tay, đen nhánh một mảnh, vung vẩy thân thể nữ tử trực tiếp toàn lực đập xuống mặt đất.
-A!
Rầm!
Một tiếng thét chói tai vô cùng khủng bố phát ra, toàn bộ mặt đất đang kịch liệt sụp đổ, phát ra vang nặng nề , vô số đá vụn bắn về bốn phía.
Vương thị lão tổ trừng to mắt, quả thực không dám tin.
Sao có thể thế được?
-Gào!
Giang Thạch tựa như phát điên, sau khi đập ra một kích cũng không chịu dừng lại, vũ động thân thể nữ tử váy trắng, tiếp tục điên cuồng nện xuống mặt đất bốn phương tám hướng.
Ầm ầm ầm ầm!
Âm thanh nặng nề, đinh tai nhức óc, sóng khí cuồn cuộn, giống như động đất.
Không biết đã đập bao nhiêu lần.
Nữ tử thê lương kêu thảm thiết, thanh âm chói tai, liều mạng lợi dụng kình lực ngăn cản, liều mạng sử dụng bí thuật đánh trả, nhưng mà căn bản vô dụng.
Về sức mạnh tuyệt đối, nàng kém xa Giang Thạch.
Lúc trước, hoàn toàn là dựa vào thân pháp cực nhanh cùng quỷ dị mới có thể đem áp chế Giang Thạch.
Nhưng hiện tại Giang Thạch bắt được thân thể của nàng, thân pháp cực nhanh của nàng cũng không phát huy được bất cứ tác dụng gì, hơn nữa Giang Thạch đã mở ra Quy Nguyên, mỗi một giây đều đang khôi phục thương thế, những tuyệt học này của nàng cũng chẳng có tác dụng gì với hắn.
Giang Thạch thiếu chút nữa bị nữ tử này cho thả diều tới chết, lửa giận trong lòng là khó có thể tưởng tượng.
Nếu không phải hắn giả chết, che đậy cảm ứng của nữ tử, chỉ sợ thật sự sẽ bị tươi sống thả diều đến chết, bây giờ thật vất vả mới bắt được đối phương, há có thể buông ra.
"Đi chết đi!"
Bang bang bang bang!
Giang Thạch cầm lấy thân thể đối phương, điên cuồng đập loạn, hoàn toàn đem thân thể đối phương trở thành công cụ, đập nữ tử thê lương kêu thảm thiết, thanh âm chói tai, cơ thể và mặt đất đã đều là máu tươi.
Đến bây giờ, kình lực hộ thể của đối phương sớm đã bị đập vỡ tan tành, gương mặt, đầu, ngực tất cả đều tiếp xúc thân mật với mặt đất, vô cùng thê thảm, tất cả đều dập nát.
"Sứ giả!"
Vương thị lão tổ trừng to mắt, rống giận một tiếng, toàn bộ thân thể bắt đầu bạo khí, oanh một tiếng, biến lớn một vòng, tất cả cơ bắp, kinh mạch đều phồng lên, xuất hiện từng mảnh lân giáp quỷ dị, bàn chân đạp lên, mang theo lực lượng cực kỳ khủng bố nhào tới hướng của Giang Thạch.
Giang Thạch gầm lên một tiếng, giơ một bàn tay trực tiếp đánh tới.
Hỗn Nguyên Thần Chưởng!
Bùm!
Phốc xuy!
Vương thị lão tổ kêu thảm một tiếng, nguyên bản chỉ còn lại có một cánh tay, cũng ở một cái đối oanh này với Giang Thạch mà trực tiếp vỡ nát, máu thịt bay múa, xương cốt bắn ra, toàn bộ thân thể giống như là bao tải rách đồng dạng, hung hăng nện về phía sau, đau đớn khó nhịn.
Sau khi Giang Thạch đánh bay Vương thị lão tổ, tiếp tục bắt lấy thân thể nữ tử, đập loạn khắp nơi.
Sau khi lại đập không biết bao nhiêu cái, Giang Thạch rốt cục dừng lại, một chân giẫm lên cổ chân trái của nữ tử, hai bàn tay bắt lấy cổ chân kia của đối phương, đột nhiên quát to một tiếng.
"Tiện nữ nhân chết đi, xé cho ta!"