Lữ Phóng ngồi cao trên chiến mã, từ trên cao nhìn xuống, gầm lên một tiếng, Phương Thiên Họa Kích trong tay mang theo khí thế vô thượng, lại hung hăng nện xuống thân thể Giang Thạch một lần nữa.
Hai tay Giang Thạch đau đớn, bất chấp né tránh, vội vàng huy động thiết thương, lần nữa nhanh chóng ngăn cản mà đi.
Đang!
Lại là phát ra một tiếng thanh minh chói tai.
Giang Thạch bị chấn trực tiếp đạp đạp điên cuồng lui về sau, đặt mông ngồi dưới đất, cảm giác được toàn bộ thân thể đều như là bủn rủn đồng dạng, rốt cuộc nhấc không nổi bất kỳ một tia khí lực nào.
Trong lòng hắn kinh hãi, vội vàng toàn lực khống chế thân thể, liều lĩnh tiến hành bò dậy.
Cùng lúc đó.
Lữ Phóng bên kia cũng bị lực phản chấn từ Giang Thạch chấn tê dại, lực lượng truyền đến trên người chiến mã, nhất thời khiến cho chiến mã dưới háng hắn lại phát ra tiếng kêu chói tai, thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất.
Nhưng Lữ Phóng dùng sức siết cương ngựa, rất nhanh một lần nữa khống chế chiến mã, lại nhanh chóng bổ nhào về phía Giang Thạch.
-Mau bảo vệ Giang huynh đệ!
Hùng Khai Sơn hét lớn.
Những người còn lại đều nhanh chóng lao về phía trước.
-Ngăn cản ta thì chết!
Lữ Phóng quát lớn, Phương Thiên Họa Kích trong tay đâm ra rất nhanh, trái xông phải đột, như vào chỗ không người, không ngừng có người chết thảm, thi thể bay tứ tung.
Giang Thạch rốt cục cũng có thể bò lên, sắc mặt trắng bệch, gầm lên một tiếng, vội vàng nhặt lên một khối khoáng thạch trên mặt đất, hung hăng ném về phía Lữ Phóng.
Lữ Phóng giận dữ, Phương Thiên Họa Kích dùng sức đảo qua.
Răng rắc!
Toàn bộ khoáng thạch bị hắn quét thành hai nửa, mảnh vụn bay múa lung tung.
Nhưng Giang Thạch rất nhanh lại cầm lên từng khối khoáng thạch ném liên hoàn tới hướng của Lữ Phóng, không chỉ là đập về phía Lữ Phóng, càng là ném về hướng chiến mã dưới háng của hắn.
Lữ Phòng tức giận, một cây Phương Thiên họa kích vũ động kín không kẽ hở gió, rung động vù vù, đem từng khối khoáng thạch tất cả đều quét bay ra ngoài.
Nhưng kể từ đó, hắn liền rốt cuộc không thể tiếp cận được Giang Thạch.
Mà Hùng Khai Sơn, Xích Hỏa lão đạo bên kia thì đang nhanh chóng giải quyết cao thủ còn lại của Hồng Cân Quân, một khi thời gian quá dài, đợi đến Hùng Khai Sơn và Xích Hỏa lão đạo rảnh tay, hoặc là đợi đến viện quân Xích Diễm quân chạy tới, phiền toái của bọn họ sẽ lớn.
Lữ Phóng liên tục ngăn cản từng khối khoáng thạch bay tới, hận nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên thét lên, quét một khối khoáng thạch cuối cùng bay ra ngoài, thúc ngựa liền đi, quát to: "Rút lui, mau rút lui!’’
Nhất thời tất cả Hồng Cân Quân đều kinh hoảng chạy trốn.
Đệ tử Xích Diễm Quân, Chân Võ Quan hét lớn một tiếng, nhanh chóng đuổi giết.
-Khấu cùng chớ đuổi, khấu cùng chớ đuổi!
Hùng Khai Sơn mở miệng kêu to.
Giang Thạch Mệt thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, thân hình run rẩy, cả người giống như mệt mỏi rã rời, trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất.
Đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện loại cảm giác kiệt sức này.
Dù là lần trước ở Thiết Thạch Thành cũng không có nguy cơ như lần này.
Toàn thân bủn rủn vô lực, tựa hồ mỗi một tấc khí lực đều đã tiêu hao hết sạch, ngay cả đứng cũng sắp không đứng dậy nổi.
-Giang Thạch, ngươi tên là Giang Thạch? ngươi thế nào rồi?
Xích Hỏa đạo nhân nhanh chóng vọt tới, vô cùng thân thiết tiến hành hỏi thăm.
Hắn thật sự không nghĩ tới, ngoại môn Chân Võ Quan bọn họ lại xuất hiện nhân tài bực này.
Thật sự làm cho hắn mừng rỡ như điên!
-Không có việc gì, chỉ là mệt mỏi hư thoát thôi.
Giang Thạch há to miệng thở hổn hển.
-Lão đại!
Mấy người Lưu Tứ, Lý Tam cũng mệt mỏi, nhanh chóng chạy tới.
-Hư thoát? Ta có mấy viên Hồi Kính Đan, ngươi mau ăn đi.
Xích Hỏa đạo nhân vội vàng lấy ra một bình sứ màu trắng, đổ đan dược ra, giao cho Giang Thạch.
Bây giờ ở trong mắt hắn, Giang Thạch chính là bảo bối.
Tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ xuất nào!
-Hồi Kính Đan?
Giang Thạch lộ ra vẻ nghi hoặc, tiếp nhận đan dược, trực tiếp nhét vào trong miệng, bắt đầu nhai.
-Đúng rồi, Giang Thạch, bây giờ ngươi Nhập Kình quan thứ mấy rồi?
Xích Hỏa đạo nhân tha thiết hỏi.
-Cái gì mà Nhập Kình quan thứ mấy, ta căn bản không Nhập Kình.
Giang Thạch lắc đầu.
-Không có Nhập kình? Vậy vừa rồi ngươi......
Xích Hỏa đạo nhân nghẹn họng nhìn trân trối.
-Ta chỉ là trời sinh thần lực mà thôi.
-Trời sinh thần lực?
Xích Hỏa đạo nhân hoàn toàn chấn kinh, sau đó bàn tay nắm lấy cổ tay Giang Thạch, một cỗ kình lực tràn vào, bắt đầu dò xét.
Một lát sau, trong lòng hắn chấn động.
-Thật sự không có Kình lực?
-Sao có thể thế được?
-Ngươi...... Ngươi thật sự trời sinh thần lực?
-Đúng vậy, ta là trời sinh thần lực.
-Vậy sao lúc trước ngươi không báo cáo với trưởng lão?
-Trưởng lão kia cũng không hỏi a.
-Ngươi......
Xích Hỏa đạo nhân hoàn toàn hết chỗ nói.
Nhưng trong lòng hắn rất nhanh mừng rỡ.
-Trời sinh thần lực tốt a.
Người trời sinh thần lực một khi luyện ra kình lực, đây chẳng phải là càng thêm khủng bố!
Hắn nghe nói đại đô đốc Mông Phóng của U Châu quân chính là trời sinh thần lực, sau khi luyện ra kình lực, cực kỳ khủng bố, một cây phượng sí kim phù đánh đến vô địch, bảy tám năm trước ngựa đạp giang hồ, làm các đại môn phái giang hồ đều sợ mất mật.
Không thể tưởng được Chân Võ Quan bọn họ cũng xuất hiện một vị nhân tài thần lực trời sinh!
Nhất định phải mau chóng báo cáo tông môn!
Đây là nhân tài, nhất định phải dốc lòng bảo vệ, chú trọng bồi dưỡng.
"Giang Thạch tiểu huynh đệ, không nghĩ tới ngươi che dấu sâu như vậy, lần này thật sự là may mắn có ngươi, ngươi yên tâm, ta lập tức báo cáo tổng binh, tổng binh tất có trọng thưởng!"
Hùng Khai Sơn mở miệng nói.
-Đa tạ Hùng tướng quân, là việc ta phải làm.
Giang Thạch mở miệng.
-Giang tiểu huynh đệ ngàn vạn lần đừng khách khí, lần này đánh lui Lữ Phóng, còn chém đầu nhiều người như vậy, thật sự là một đại công.
Hùng Khai Sơn mừng rỡ nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta dẫn người dọn dẹp chiến trường trước.’’
Hắn lập tức kêu gọi người khác bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Lần này giết nhiều người như vậy, không chỉ có Giang Thạch giành được đại công, ngay cả chính hắn cũng là đại công.
-Giang Thạch, bây giờ ngươi cảm giác thế nào? Ăn đan dược có phải tốt hơn một chút hay không?
Xích Hỏa đạo nhân hỏi.
Giang Thạch cẩn thận cảm thụ, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Đúng vậy, tốt hơn nhiều.’’
"Tốt hơn nhiều vậy là được, đúng rồi, lúc trước ngươi luyện tập hẳn là cũng là 【 Long Xà kình 】 đi? 【 Long Xà kình 】 quá mức cấp thấp, từ hôm nay trở đi ngươi cũng không cần luyện, buổi tối hôm nay tới tìm ta, ta truyền ngươi nội môn tuyệt học của Chân Võ Quan【 Chân Vũ Cương kình 】."
Xích Hỏa đạo nhân mở miệng nói.
-Chân Vũ Cương Kính?
Ánh mắt Giang Thạch lóe lên, nói: "Đa tạ trưởng lão.’’
-Ha ha, mau mau đứng lên.
Xích Hỏa lão đạo cười ha hả nói.
Giang Thạch lập tức bò dậy khỏi mặt đất.
Đúng lúc này, trên dưới người hắn đột nhiên truyền đến từng đợt cảm giác chua xót ma ma kỳ lạ.
Trong lòng hắn chợt lóe, mở bảng điều khiển, tiến hành xem xét, nhất thời trong lòng mừng như điên.
Chỉ thấy giá trị danh vọng từ 220 trước trực tiếp đạt tới 570 điểm.
Một lần tăng 350 điểm.
Quả nhiên vẫn phải không ngừng đổi mới độ khiếp sợ mới được, chỉ cần mọi người không ngừng khiếp sợ, giá trị danh vọng sẽ không ngừng tăng lên.
Giang Thạch thầm nghĩ.
Kế tiếp hắn cũng bắt đầu gia nhập đội ngũ quét dọn chiến trường.
Chỉ bất quá một đường đi qua, ánh mắt quân sĩ Xích Diễm quân cùng đệ tử Chân Võ Quan nhìn về phía hắn rõ ràng mang theo vẻ kính sợ ở bên trong.
Thời gian trôi qua.
Bất tri bất giác, cả ngày trôi qua.
Đêm xuống.
Trong sân rộng rãi.
Xích Hỏa lão đạo vừa mới thả chim bồ câu đưa thư viết cho tông môn, sau đó vẻ mặt tươi cười, nhìn về phía Giang Thạch trước mắt, nói: "Giang Thạch, ngươi đứng đừng động, ta xem trước tư chất của ngươi như thế nào?"
-Vâng, trưởng lão.
Giang Thạch đáp lại, nội tâm cũng không khỏi thấp thỏm.
Mấy năm trước nguyên chủ cũng là bởi vì tư chất không tốt mới bị đày làm đệ tử ngoại môn.
Bây giờ Xích Hỏa đạo nhân tự mình kiểm tra, chỉ sợ tư chất của mình vẫn không có thay đổi quá lớn.