Xa xa.
Giang Thạch lao ra cực nhanh, như một quả tên lửa, sợ bị người khác phát hiện thân phận thật.
Nhưng may mắn là từ khi ra hang động đến giờ, không ai dám đuổi theo phía sau.
Một hơi xông ra hơn mười dặm khỏi Đại Phúc địa.
Cuối cùng hắn dừng lại, thấy nhiều thi thể trên mặt đất, lập tức lấy một kiện trường sam trên một thi thể, nhanh chóng khoác lên người.
Quần áo ban đầu trên người hắn do chiến đấu mãnh liệt đã bị xé rách từ lâu, chỉ còn mỗi cái quần rách rưới. Lúc này hắn nhanh chóng phục hồi vẻ bề ngoài, thân thể trở lại bình thường, dùng thiên thú Quy Nguyên, khôi phục từng đợt từng đợt nguyên khí, đồng thời không nhịn được cầm long cốt và quyển trục trong tay bắt đầu quan sát.
Dù chỉ là một đoạn long cốt ngắn cũng to bằng đầu người, sáng lóa óng ánh, chứa đựng khí thế thần bí, cầm trong tay liên tục có cảm giác ấm áp lan tỏa.
"Chuyến này không uổng."
Giang Thạch tự nói, ánh mắt có tinh quang lóe lên.
Có long cốt trợ giúp, hắn có cảm giác thực lực bản thân còn có thể tăng thêm một tầng nữa.
Long cốt, chí cương chí dương, chứa đựng lực lượng chí dương chí cương tuyệt đối, là chí bảo vô thượng trong mắt người tu luyện.
Rất nhanh, Giang Thạch cất kỹ long cốt, lại nhìn về quyển trục trên tay.
Trên quyển trục lóe lên ba chữ được khắc rất sâu.
Kim Quang Chưởng!
"Là một bộ chưởng pháp?"
Giang Thạch mắt sáng lên.
Chưởng pháp càng tốt!
Chưởng pháp có thể kết hợp với Hỗn Nguyên Thần Chưởng của hắn!
Giang Thạch không kịp xem kỹ, nhanh chóng cất quyển trục, tốc độ bùng nổ, lại lao nhanh về phía xa, chân đạp xuống đất, rầm rầm nổ vang, nhanh chóng biến mất.
Toàn bộ Đại Phúc địa vẫn hỗn loạn như cũ.
Tiếng chiến đấu bên trong vẫn vang lên liên tục, khốc liệt vô cùng.
Không chỉ thế, không lâu sau khi Giang Thạch rời đi, phía Ngũ Đại Liên Minh lại có cao thủ lần lượt đi đến, thực lực kinh khủng, toàn là lão quái vật, lao vào trong hang.
Một thời gian ngắn sau toàn bộ hang động càng thêm hỗn loạn.
Nhưng tất cả thứ này đã không liên quan gì đến Giang Thạch.
...
Một hơi chạy ra khỏi nơi này, một ngày sau, rốt cuộc Giang Thạch cũng đến chân núi, trở lại tổng bộ Hắc Liên Thánh Giáo.
"Giang Hữu sử, ngươi trở lại rồi, tình hình trong sơn mạch thế nào?"
Bành Hổ vội vàng đón, liên tục hỏi thăm.
"Loạn, chết rất nhiều người, các thế gia đều có cao thủ tử vong, Mông Phóng tán sát khắp nơi."
Giang Thạch trả lời.
"Vậy Phong Hành Pháp Vương và Vũ Hành Pháp Vương thì sao?"
Bành Hổ liền hỏi.
"Bọn hắn có lẽ không sao, lúc ta rời đi, họ vẫn ổn, nhiều nhất cũng chỉ bị thương nhẹ, được rồi, chuẩn bị một gian phòng cho ta, ta muốn tắm rửa, ngoài ra chuẩn bị bộ quần áo sạch sẽ."
Giang Thạch nói.
Lúc này thân thể của hắn đầy máu bẩn, hôi thối nồng nặc, tóc rối bù, rất cần sửa sang lại một chút.
"Được."
Bành Hổ gật đầu, lập tức ra lệnh cho bộ hạ chuẩn bị.
Không lâu sau, Giang Thạch vào một gian phòng, ngâm mình trong bồn tắm, bắt đầu nhanh chóng làm sạch vết bẩn trên người, vừa tắm, vừa quan sát long cốt.
Đồng thời trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lại cảnh chiến đấu với Mông Phóng.
Bây giờ lực lượng nhục thân đơn thuần của hắn, so với Mông Phóng, có lẽ vẫn kém một chút.
Bởi vì lúc đó Mông Phóng đang ở trong tình trạng bị thương nặng mà giao chiến với hắn.
Nhưng nếu sau này hắn có thể hợp nhất thêm mấy bộ công pháp loại hoành luyện, lực lượng nhục thân có lẽ sẽ dần bắt kịp được, thậm chí hoàn toàn vượt qua Mông Phóng.
Lúc đó cho dù đối phương có long cốt, hắn cũng không sợ.
Bởi vì bản thân hắn cũng có!
"Quả nhiên xứng danh Trời Sinh Kim Cương, thực sự mạnh mẽ, dù ta vận dụng toàn bộ át chủ bài, vẫn bị chấn thương nặng, nếu không có thiên phú Quy Nguyên, chắc chắn phải rời đi tay không."
Giang Thạch thầm nghĩ.
Tuy nhiên, lần giao chiến này giúp hắn có nhận thức rõ ràng hơn về thực lực bản thân.
Sau khi Hoán Huyết, cơ thể sẽ biến đổi toàn diện từ trong ra ngoài, cho dù là kinh mạch, huyết dịch, nội phủ đều được lột xác so với trước đây. Từ điểm này có thể thấy, quả thực đã vượt ra khỏi phạm vi thường nhân.
Nếu phải định nghĩa, thì đó là Bán Tiên!
Giang Thạch nhanh chóng rửa sạch vết bẩn trên người, chuẩn bị ăn no nê trước, liên tiếp giao chiến, tiêu hao năng lượng không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng ngay lúc này.
Giọng Bành Hổ lại vang lên bên ngoài: "Giang Hữu sử, ngài xong chưa? Có chuyện quên nói với ngài."
"Chuyện gì?"
"Chuyện Dĩnh Nam Hoàng thị và Chân Võ Quan..."
Rầm rầm!
Trong phòng vang lên tiếng động ù ù, bồn tắm nổ tung, nước văng tung tóe, một luồng sát cơ cuồng bạo từ trong phòng cuốn ra, thổi bay cửa sổ bốn phía.
Sắc mặt Giang Thạch vô cùng khó coi.
Chết tiệt!
Suýt nữa quên mất chuyện này.
Hắn đứng dậy từ trong phòng, nhanh chóng mặc một bộ trường bào xanh sạch sẽ, cất long cốt và quyển trục, vung đầu, tóc bay hết nước, nét mặt lạnh lùng, mở cửa bước ra.
"Bây giờ Chân Võ Quan thế nào?"
Giang Thạch ngữ điệu lạnh nhạt.
"Để bắt ngài xuất hiện, Dĩnh Nam Hoàng thị bây giờ mỗi ngày giết một đệ tử Chân Võ Quan, mấy vị trưởng lão cũng đã bị giết. Ngoài ra, Đại Huyền Hoàng tộc cũng đang truy nã ngài, nghe nói là do áp lực từ Khúc Châu Khổng thị."
Bành Hổ nói: "Theo tin tình báo của Thánh Giáo những ngày gần đây, lý do Dĩnh Nam Hoàng thị quyết tâm đối phó với ngài, có lẽ cũng là theo chỉ thị của Khúc Châu Khổng thị!"
"Khúc Châu Khổng thị!"
Giang Thạch sắc mặt âm trầm, trong lòng căm giận nghiến răng.
Khổng thị này, hắn vốn không oán không cừu gì với bọn hắn, mà đám người này cứ ba lần bảy lượt đối phó với hắn!
Giờ đến cả thủ đoạn hèn hạ này cũng dùng!
"Ta rời đi ngay bây giờ."
Giang Thạch nói, rồi hỏi: "Ngựa của ta thời gian này có được cho ăn uống tốt không?"
"Cho ăn tốt rồi, Giang Hữu sử, có nên nói với Giáo chủ một tiếng không?"
Bành Hổ liền hỏi.
"không còn thời gian nữa."
Sắc mặt Giang Thạch âm trầm, không kịp ăn cơm, bảo Bành Hổ nhanh chóng chuẩn bị một bao lương khô, cưỡi lên yêu mã, liền trực tiếp phi thẳng về phía xa.
Vẫn câu nói đó, hắn Giang Thạch không phải kẻ vong ân phụ nghĩa.
Chân Võ Quan không chỉ có tình hương hỏa với hắn, trước đây trong trại của Dương Hồng Thiên còn nhiều lần chiếu cố hắn, hắn liên tục ba lần bảy lượt kéo Chân Võ Quan vào trong nước lửa, trong lòng rất khó chịu.
Nếu không phải vì hắn, Chân Võ Quan đâu phải lâm nguy!
Sắc mặt Bành Hổ biến ảo, mắt nhìn Giang Thạch biến mất ở phía xa, cuối cùng vẫn nhanh chóng quay về gửi thư tín cho Giáo chủ.
...
Thời gian trôi qua.
Toàn bộ Hắc Vân Sơn mạch vẫn hỗn loạn.
Sau hai ngày ròng rã.
Hỗn loạn của Hắc Vân Sơn mạch dần dần lắng xuống, nhiều tin tức khác nhau truyền ra khắp nơi, khiến mọi người kinh hãi không thôi.
Đúng là Mông Phóng đã chiếm được Đại Phúc địa.
Mông Phóng dùng sức một người tàn sát không biết bao nhiêu cao thủ của các thế gia, cuối cùng khiến một số đại thế gia phái tới lão quái vật chân chính vây công, bị một lão quái vật đánh lén bị thương nặng, suýt chết.
Nhưng thời khắc quan trọng, lão quái vật của Nhất Nguyên Minh cũng xuất hiện, không những cứu Mông Phóng, còn kìm chân lão quái vật kia, Mông Phóng trong tình trạng bị thương nặng, như thú dữ phát cuồng, không những không lui, ngược lại sức chiến đấu càng kinh khủng, giết sạch tất cả những kẻ xông vào Đại Phúc địa, máu chảy thành sông.
Các đại thế gia đều kinh hãi, trong vòng hai ngày bắt đầu chỉ thị nhanh chóng rút lui.
Bây giờ Nhất Nguyên Minh đã thuận lợi tiếp quản Đại Phúc địa.
Ngoài các tin tức này, còn có các tin đồn khác cũng lan tràn khắp nơi.
Trong đó không chỉ có tin đồn về cuồng nhân lại xuất hiện, còn rất nhiều tin đồn liên quan đến Giang Thạch.