Tổng bộ rộng lớn của Hoàng thị tan hoang, đất đá nứt vỡ, xác chết ngổn ngang, khắp nơi đều là mùi máu tanh.
Từ trên xuống dưới, không một đệ tử Hoàng thị thoát chết.
Cách đây vài ngày, bọn chúng ép buộc Giang Thạch như thế nào, đến nay bọn chúng tự nếm trải hậu quả tàn khốc!
Có thể nói mọi thứ đều có nhân quả tuần hoàn.
Lúc này.
Giang Thạch đi bộ trong tổng bộ rộng lớn của Hoàng thị, tùy ý lục soát tất cả tài nguyên thấy được, lượng lớn dược liệu bị hắn tìm ra từ bảo khố.
Ngoại trừ những thứ cất giấu trong hầm hoặc những nơi bí mật mà hắn không tìm thấy được, phần lớn dược liệu gần như không thể tránh khỏi.
Dù sao tổng bộ Hoàng thị quá lớn, cho dù có hầm bí mật, hắn cũng rất khó tìm ra trong thời gian ngắm.
Nhưng cho dù vậy, hắn vẫn thu về một lượng lớn dược liệu.
Đủ để chất đầy bảy tám xe ngựa.
Tất cả những dược liệu có ích với hắn, đều được hắn đặt riêng ra một xe, chỉ tiếc là những thứ hữu dụng với hắn không nhiều, chỉ chất được nửa xe.
Kế đó là bí tịch.
Hoàng thị có rất nhiều bí tịch, rất phức tạp, có cả bí tịch bình thường mà giang hồ thế tục hay tu luyện, cũng có những bí tịch đặc trưng riêng thế gia bọn hắn, gọi là [Hắc Linh Kinh], [Hắc Huyết Cương], [Độc Sát Chưởng], tất cả đều liên quan tới huyết mạch của Hoàng thị, cần có huyết mạch tà thi mới có thể tu luyện.
Đặc biệt là Hắc Linh Kinh, thần bí dị thường, người không phải huyết mạch tà thi nhưng tu luyện, rất có thể sẽ biến huyết mạch của mình thành huyết mạch tà thi.
Hoàn toàn không phải người bình thường có thể tu luyện.
Giang Thạch lướt qua nhanh, lập tức nhíu mày, lại đóng lại.
Những bí tịch này, hắn không định đụng tới.
Với huyết mạch nhân loại của mình, hắn không cần tu luyện loại công pháp để trở thanh quái vật này.
Trước đây tuy cũng tu luyện [Cự Thần Kinh] của Khổng thị, nhưng [Cự Thần Kinh] ít nhất không quái dị như thế này, nhìn chung vẫn coi là công pháp bình thường.
"Toàn bộ tổng bộ Hoàng thị mà chỉ có thể thu hoạch được từng này thật đáng thất vọng, khó trách mà Hoàng thị suy tàn như vậy."
Giang Thạch nhìn xung quanh, tự nhủ.
Thậm chí dược liệu hoán huyết cũng rất ít, góp tất cả cũng không được một bộ hoàn chỉnh.
Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, dù sao ngay cả Hắc Liên Thánh Giáo còn thiếu dược liệu hoán huyết, huống hồ Hoàng thị.
So với Hắc Liên Thánh Giáo, Dĩnh Nam Hoàng thị vẫn kém xa.
"Bất quá những dược liệu vô dụng với hắn vừa vặn có thể trả nợ cho bảo khố của Hắc Liên Thánh Giáo, sau đó tiếp tục mua nợ thêm dược liệu khác hữu dụng với ta, cũng là một phương án hay."
Giang Thạch thầm nghĩ.
[Cự Thần Kinh] của hắn vẫn chưa viên mãn, [Kim Quang Chưởng] cũng chưa luyện, tất cả đều cần dược liệu trân quý làm nền tảng, chỉ có Hắc Liên Thánh Giáo mới có thể cung cấp những thứ này.
Hơn nữa hắn tiễn đưa nhiều đồ như vậy cho Hắc Liên Thánh Giáo, hoàn toàn có thể lấy thêm vài bộ siêu phẩm võ học từ Hắc Liên Thánh Giáo.
Giang Thạch tiếp tục lục lọi trong Tổng bộ rộng lớn của Hoàng thị.
Bên ngoài sôi động.
Đám đông
Tất cả đều kinh hãi không thôi.
Bởi vì họ phát hiện tiếng động bên trong Tổng bộ Hoàng thị dường như đã biến mất.
Không còn vang lên những tiếng nổ như sấm đánh như trước.
"Đã xảy ra chuyện gì? Đã kết thúc rồi sao?"
"Lão tổ Hoàng thị thật sự đã trấn áp được địch nhân?"
"Vậy cuối cùng người đó có phải là Giang Thạch không?"
...
Trong một căn phòng.
Giang Thạch lại phát hiện ra thứ gì đó, đập tay vào tường, phát ra âm thanh trống rỗng, giống như bên trong có mật thất.
Hắn nghi ngờ, đập mạnh một cái, rầm một tiếng, tường vỡ tung, quả nhiên phát hiện ra một ngăn mật thất bí mật bên trong.
"Thật có đồ, đám người Hoàng thị này ẩn giấu thật sâu."
Mắt Giang Thạch sáng lên.
Hắn bước thẳng vào, phát hiện bên trong ngoài vàng bạc chất đầy, còn có nhiều dược liệu, vũ khí, giống như một bảo khố riêng.
Thậm chí còn có giá sách, trên đó đặt không ít công pháp bí tịch.
Giang Thạch xem từng cuốn một, cuối cùng kéo toàn bộ ra ngoài, chất được thêm một xe ngựa nữa.
Làm xong tất cả, Giang Thạch mới cuối cùng đi về phía địa lao của Hoàng thị.
Trong địa lao lạnh ẩm, ngột ngạt kèm theo các loại mùi hôi thối, bẩn thỉu và lộn xộn, mùi máu và mùi ôi thiu hun đến mắt Giang Thạch khô muốn rơi nước mắt.
Cửa vào địa lao rộng thênh thang, từ lâu đã không còn người.
Hắn nín thở, tiến vào sâu bên trong địa lao.
:
Các tiếng la hét, van xin vang khắp địa lao, hỗn loạn thành một đống.
"Ta bị oan, các huynh đệ Hoàng thị, xin các người, đừng nhốt ta nữa!"
"Hu hu hu, ta sẵn lòng dâng toàn bộ tài sản nhà ta cho Hoàng thị, thả ta ra."
"Xin các người, thả ta ra!"
"Đám nghiệt súc tà ma Hoàng thị, các người vong ân phụ nghĩa, ta thao tổ tiên 18 đời của các ngươi..."
...
"Thật khó chịu!"
Giang Thạch nhíu mày, đi một mạch xuống tận tầng sâu nhất, nhanh chóng phát hiện ra nhóm đạo nhân bị giam cầm.
Nhóm đạo nhân bị tra tấn đến mức như không còn hình dạng người, áo quần tả tơi, máu me đầy mình, tóc bù xù, máu khắp nơi, đói đến da bọc xương, muốn bao nhiêu thảm liền có bấy nhiêu thảm.
"Có phải là Xích Dương chân nhân không?"
Giang Thạch hỏi.
Một bóng người từ góc tối từ từ đứng dậy, tóc rối bù, nhấc đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn Giang Thạch, nói: "Ngươi... muốn làm gì?"
Bên cạnh, các đạo nhân khác cũng ngẩng đầu lên nhìn Giang Thạch, lộ vẻ căm phẫn và hận thù.
Ánh đèn mờ mờ, tầm nhìn của họ bị ảnh hưởng nặng.
Vẫn tưởng Giang Thạch là người của Hoàng thị.
Giang Thạch thở phào nhẹ nhõm, lập tức đạp nát cửa ngục, bước vào trong, nói: "Tiền bối, đừng hoảng sợ, ta là Giang Thạch, ta đến cứu các vị."
Hắn tháo từng xiềng xích trên người các lão đạo, giải thoát họ.
"Giang Thạch, ngươi là Giang Thạch?"
Nhóm lão đạo không thể tin được, giọng nói trở nên sắc bén.
Làm sao có thể?
Giang Thạch thật sự đến cứu họ?
Giang Thạch trực tiếp vén tóc hai bên, lộ khuôn mặt ra, nói: "Thế nào, tin chưa? nhanh lên!"
Nhóm lão đạo cuối cùng nhìn rõ khuôn mặt Giang Thạch, không thể chịu đựng thêm, ôm đầu khóc thét, kêu la ầm ĩ, không còn thể thống gì, hoàn toàn sụp đổ.
Thời gian này, họ chịu quá nhiều uất ức.
Bây giờ được thoát ra, không thể chịu đựng thêm.
"Được rồi, đừng khóc nữa, mỗi người đều bảy tám chục tuổi rồi, cũng không sợ bị cười, nhanh lên!"
Giang Thạch nói.
"Đúng vậy, đừng khóc nữa, mau đi!"
Quan chủ Xích Dương chân nhân lau nước mắt, nói.
Nhóm đạo nhân lảo đảo, liên tục chùi nước mắt, đứng dậy rời đi cùng Giang Thạch.
Những tù nhân khác trong ngục thấy Giang Thạch cứu nhiều người như vậy, lập tức cũng kêu la khóc lóc, yêu cầu Giang Thạch thả họ.
Giang Thạch không chút do dự, tháo từng xiềng xích của họ, giải phóng tất cả mọi người.
Nhóm tù nhân cảm kích vô cùng, ào ào chạy ra ngoài.
Bên ngoài địa lao.
Nhóm đạo nhân ánh mắt mông lung, nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, ai nấy đều cảm giác như sống lại một đời.
Sau đó họ lại nhìn cảnh tượng tan hoang, xác chết ngổn ngang trong tổng bộ Hoàng thị, ai nấy đều rùng mình.
"Giang Thạch, ngươi..."
Xích Dương chân nhân giọng run run, nhìn Giang Thạch.
"Đúng vậy, tất cả đều do ta làm, tiền bối, lần này vì việc của ta mà mang họa đến cho các vị, ta cảm thấy có lỗi, về sau không bằng các vị theo ta gia nhập Hắc Liên Thánh Giáo, thế nào?"
Giang Thạch nói thẳng.
"Ngươi gia nhập Hắc Liên Thánh Giáo?"
Các đạo nhân khác liên tục thốt lên kinh ngạc.
Đây là ma giáo đích thực, dụ dỗ mê hoặc nạn dân nổi dậy khắp nơi, khiến thiên hạ rối loạn.