Người bên cạnh nhanh chóng kéo hắn, tiếp tục chạy xa.
Không dám dừng chân chút nào.
Yêu thú?
Giang Thạch cau mày.
Ở vùng Trung Nguyên, thế gia rất nhiều, phong võ cường hãn, nơi như thế này cũng có yêu thú sao?
Kiệt...!
Đột nhiên, một tiếng kêu thấu xương vang lên từ trên cao, kèm theo một cơn cuồng phong khủng bố, có bóng đen to lớn che phủ từ trên xuống.
Nhóm người đang chạy loạn xạ càng hoảng sợ hơn, kêu toáng lên.
Giang Thạch cũng ngẩng đầu lên.
Không phải loài yêu thú bình thường!
Là yêu phụng!
Chỉ thấy một con ác điểu khổng lồ màu xanh, sải cánh dài 7, 8 thước, nhanh như điện, giống thiên thạch lao xuống chỗ Giang Thạch, móng nhọn như gai ngược.
Tê!
Tu La đại yêu mã bất an kêu inh ỏi liên hồi.
Sắc mặt Giang Thạch lạnh băng, không tránh né, giơ thẳng một bàn tay to, tóm lấy con ác điểu.
Không biết sống chết!
Nếu đã đến thì làm thức ăn cho ta đi!
Tuy nhiên, con ác điểu cực kỳ thông minh, dường như cảm nhận được điều gì đó, ngay khi sắp nhào xuống, đột nhiên quặt cánh lại, bật lên cao, bay vòng vòng trên không, mắt lạnh băng nhìn xuống Giang Thạch.
"Yêu vật thật thông minh!"
Giang Thạch ngẩng đầu lên, vô thức lấy ra vài viên bi thép kích thước bằng quả trứng gà từ bọc đồ trên lưng đại yêu mã.
Kiệt!
Con chim ác điểu phát ra âm thanh như kim loại ma sát, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn Giang Thạch lần cuối, đột nhiên đập cánh, biến mất khỏi nơi này.
Giang Thạch cau mày.
Đi rồi?
Hắn siết chặt viên bi thép trong tay, thấy khoảng cách đã xa, cuối cùng cũng không ra tay.
Xa xa, đám người trốn chạy cũng trợn mắt kinh ngạc, không ngờ con quái vật vừa nãy suýt giết sạch họ lại đi như vậy?
Bọn họ đoán già đoán non về thực lực của Giang Thạch, nhưng dù sao cũng không dám dừng chân, tiếp tục chạy xa.
Trước đó bọn hắn bị con quái vật kia đuổi vật vã như chuột, liên tục hành hạ đến chết đi sống lại, khiến cả bọn suýt sụp đổ.
Cảm giác tuyệt vọng đó, cbọn hắn không thể quên được.
Giang Thạch cất bi thép, nhảy xuống ngựa, nhặt một ít củi khô trên đất, chất đống lại, chuẩn qua đêm tại đây.
Không lâu sau, đống lửa bắt đầu bùng lên.
Vừa khi Giang Thạch nghiêng tai nghe ngóng, chuẩn bị săn bắn một ít thú nhỏ làm bữa tối, đột nhiên từ trên cao lại vang lên tiếng kêu thấu xương của ác điểu.
Con ác điểu xem vừa rời đi lại một lần nữa lao ra từ xa, đôi mắt đỏ ngầu, trên lưng còn đứng vài bóng người, đang nhìn xuống Giang Thạch.
"Là hắn, xuống mau!"
Một người lạnh lùng ra lệnh.
Con ác điểu kêu thấu xương, đôi mắt tàn nhẫn, có chủ nhân chống lưng, hoàn toàn không còn sợ Giang Thạch, lại lao xuống từ trên cao.
Cách mặt đất chừng mười mấy thước, những người trên lưng nó cười khẩy, thân thể vọt ra, phát huy lực lượng, nhảy từ lưng chim xuống, rơi thẳng xuống đất.
Bùm! Bùm! Bùm!
Ba người ổn định đáp xuống, không phát ra tiếng động, nhẹ tênh như không hề có trọng lượng.
Đủ thấy thân pháp của ba người cao siêu, vượt xa phàm nhân.
Kiệti!
Ác điểu liền bay lên cao, đôi mắt tàn nhẫn, nhìn chằm chằm vào đại yêu mã của Giang Thạch, coi như đó là con mồi.
Bất cứ lúc nào cũng có thể lao xuống.
Đại yêu mã tức thì hoảng loạn, vội chạy đến sau lưng Giang Thạch tránh né.
Giang Thạch vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngựa, mắt quét qua, nhìn người ở giữa, nói: "Là ngươi!"
"Còn nhớ ta?"
Giọng người đó lạnh lùng, chừng bốn mươi tuổi, râu tóc ngắn, thân thể khá lớn, hai gò má nhô lên cao, đặc biệt là đôi mắt rất kỳ quái.
Dù là trong đêm tối, vẫn như phản chiếu ánh sáng, khiến người ta liên tưởng tới hai lăng kính đa diện hội tụ ánh sáng tự phát.
Là tên người Bắc Chu ở bên cạnh Lang Gia Trần thị lúc trước!
Ngoài hắn, hai người còn lại cũng cực kỳ quái dị, thân hình cao lớn, dù mặc trang phục vùng trung nguyên nhưng mắt cũng không phải màu bình thường.
Không ngoại lệ, đều màu vàng sẫm.
Hơn nữa hai người này râu tóc rậm rạp, rất kỳ quái.
Lại là người Bắc Chu!
"Thú vị đấy, ta không có chuyện gì với các ngươi, sao đột nhiên lại xuất hiện ba cao thủ Bắc Chu truy sát ta?"
Giang Thạch hứng thú nói, nhìn ba người trước mặt: "Chỉ vì ta làm mất mặt Trần thị ở yến hội sao?"
"Lấy đầu ngươi, Trần thị sẽ đồng ý vài điều kiện của chúng ta, sẽ dọn đường cho việc tiến quân Trung Nguyên của chúng ta."
Gã Bắc Chu kia nói.
"Tiến quân Trung Nguyên?"
Giang Thạch ngạc nhiên.
"Đúng. "
Gã Bắc Chu lạnh lùng nói: "Bắc Chu giá lạnh, môi trường khắc nghiệt, dân Bắc Chu bị Đại Huyền khóa chết ở ngoài ải, chịu vô vàn cực khổ, vùng Trung Nguyên thịnh vượng này từ lâu phải mở cửa cho chúng ta, không lâu nữa, vó ngựa Bắc Chu sẽ xuôi nam."
Giang Thạch liền suy ngẫm.
Có vẻ Đại Huyền vương triều này thật sự là thủng trăm ngàn lỗ.
Trong có nội loạn, ngoài có giặc ngoại xâm.
"Ngươi nói hết cho ta những thứ này, tự tin là có thể giết ta à
Giang Thạch hỏi.
"Có thể!"
Gã cao thủ Bắc Chu lạnh lùng đáp: "Để đối phó với ngươi, hôm nay có hai cao thủ Hắc Bảng Bắc Chu trực tiếp xuất động!"
"Ồ?"
Sắc mặt Giang Thạch thay đổi.
Lại là cao thủ Hắc Bảng!
Đại Huyền có, Bắc Chu cũng có!
"Thôi đủ rồi, đừng nói nhảm với hắn nữa, giết hắn nhanh lên, hai người chúng ta còn chuyện quan trọng khác phải xử lý!"
Bên trái, cao thủ Hắc Bảng Hổ Thái Thủ Viên Côn lạnh lùng nói.
"Viên huynh, cùng xuất thủ đi."
Cao thủ bên cạnh là Độc Phụng Tiêu Nguyệt nói nhẹ.
"Ừm."
Viên Côn cũng không từ chối, lạnh lùng gật đầu, chỉ nghĩ tới giải quyết nhanh chóng, để bọn hắn tiếp tục điều tra tin tức của Giang Thạch. Nháy mắt, cơ bắp hai người phồng lên, rầm một tiếng, trực tiếp bộc lộ lực lượng, cuồng phong gào thét khắp người, phát ra âm thanh xé gió thấu xương.
Trong tích tắc, cơ thể phình to gấp đôi, phía trước cát bay đá chạy, phong ba gào thét, trực tiếp ào tới chỗ Giang Thạch.
"Chết đi!"
Tiếng Viên Côn vang dội, gầm lên như một con gấu khổng lồ, cao 3, 4 thước, mặt đen nhánh, ào tới như muốn xé xác Giang Thạch.
Còn Độc Phụng Tiêu Nguyệt thì biến mất tăm tích trong nháy mắt, như ẩn thân vào không khí vậy.
Tuy nhiên trước đòn công kích của Viên Côn, Giang Thạch chỉ cau mày không nhìn, tóm lấy cánh tay Viên Côn nhanh như chớp, quật thẳng xuống đất, khiến Viên Côn không kịp phản ứng.
Viên Côn chỉ cảm giác một cỗ lực mãnh liệt truyền từ Giang Thạch tới, cánh tay như vỡ vụn, theo đó toàn thân bị một lực lượng vô cùng khổng lồ quật xuống đất.
Khoảng cách hai bên quá chênh lệch khiến hắn kinh hãi, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Rầm!
Toàn bộ mặt đất rung chuyển dữ dội, vang lên tiếng nổ long trời nở đất.
Ngay tại chỗ, Viên Côn bị đập ra một cái hố sâu 2, 3 thước, vô cùng khủng khiếp, bị đánh cho xương cốt toàn thân gãy nát, miệng phun máu ồ ồ.
Ngay khi Giang Thạch vừa đập Viên Côn xuống đất, đột nhiên đất dưới chân hắn vỡ ra, một bàn tay cầm một mũi độc kích sắc bén đâm thẳng lên sườn Giang Thạch.