Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân (Dịch Full)

Chương 22 - Chương 22: Dương Hồng Thiên Bức Bách!

Chương 22: Dương Hồng Thiên bức bách! Chương 22: Dương Hồng Thiên bức bách!

Hướng khác.

Dưới một chân núi.

Đại lượng tàn binh bại tướng hội tụ nơi đây, ai cũng toàn thân mang máu, trong miệng hừ thảm, khóc huynh gọi đệ, hô bằng gọi hữu.

Nguyên bản mấy chục vạn Hồng Cân quân bị Dương Hồng Thiên dẫn người xung phong, trực tiếp đánh cho phân tán, chỉ còn lại bảy tám vạn người chạy trốn tới nơi đây.

Về phần những người khác, tất cả đều không biết chạy trốn đi nơi nào.

Triệu Thiên Long sắc mặt xanh thước, cắn chặt hàm răng, trực tiếp cầm lên một bình rượu, hăng đập một cái xuống mặt đất.

-Dương Hồng Thiên tiểu nhi, ta phải giết ngươi!

Trong miệng hắn gầm lên.

"Thủ lĩnh, hôm nay quân đội thua trận, lòng người tan rã, đã không nên tiếp tục chiến đấu, không bằng tạm thời rời khỏi, đợi đến sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức, lại ngóc đầu trở lại."

Một vị văn sĩ trung niên mở miệng nói.

-Tạm thời rời khỏi?

Triệu Thiên Long diện mạo âm trầm, nói: "Lúc trước thật vất vả mới đem Dương Hồng Thiên bức bách đến khu vực Huyền Long quan, vốn định mượn Dương Liên đến hung hăng đả kích sĩ khí của đối phương, sau đó một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, triệt để đánh hạ Huyền Long quan, kết quả lại không nghĩ tới Dương Liên cư nhiên sẽ thảm bại, thật sự là làm người ta không cam lòng!"

Nắm tay của hắn theo bản năng nắm lại, bỗng nhiên mở miệng quát hỏi: "Dương Liên thế nào rồi?’’

-Dương tướng quân thân bị trọng thương, đầu tiên là cổ tay và cánh tay bị hao tổn, sau đó trong loạn quân bị không ít đao binh chém trúng, bây giờ hành động cũng khó khăn.

Một vị tướng quân nhanh chóng mở miệng, nói: "Đúng rồi, món Tinh Thần Vẫn Thiết kia cũng bị mất, hẳn là bị Dương Hồng Thiên lấy được.’’

-Cái gì?

Triệu Thiên Long sắc mặt càng thêm trầm, nói: "Dẫn ta đi xem Dương Liên trước.’’

-Vâng, thủ lĩnh.

Vị tướng quân kia trực tiếp đi tới trước.

Không lâu lắm.

Triệu Thiên Long tiến vào trong một lều vải dựng tạm, chỉ thấy cự hán Dương Liên khôi ngô vốn cao hai thước năm, giờ phút này máu tươi đầy cả người, quấn đầy băng vải, vô cùng thê thảm, nằm ở trên giường không nhúc nhích, chỉ có lồng ngực còn hơi phập phồng.

-Liên nhi, ngươi thế nào?

Triệu Thiên Long ân cần hỏi.

-Nghĩa phụ, Tinh Thần Vẫn Thiết của ta đâu?

Dương Liên ngữ khí gian nan, mở miệng hỏi.

-Tinh Thần Vẫn Thiết đã mất, hơn phân nửa đã rơi vào trong tay Dương Hồng Thiên bên kia.

Triệu Thiên Long mở miệng.

-Dương Hồng Thiên, Giang Thạch, ta muốn giết các ngươi!

Dương Liên căm hận lên tiếng, trong mắt tất cả đều là ngọn lửa phẫn nộ, nói: "Nghĩa phụ, mau phái người đi Thiên Hổ sơn, đi mời sư huynh của ta ra tay, chỉ cần sư huynh của ta chịu rời núi, nhất định có thể giết chết tiểu hầu tử kia."

-Ồ? Sư huynh ngươi?

"Lực lượng thân thể của sư huynh ta còn mạnh hơn so với ta, cũng chỉ có hắn mới có thể đoạt lại Tinh Thần Vẫn Thiết!"

Dương Liên cắn răng nói.

-Tốt, ta sẽ phái người suốt đêm chạy tới Thiên Hổ Sơn!

Triệu Thiên Long gật đầu, bỗng nhiên xoay người nói: "Đúng rồi, lập tức phái người tìm hiểu lai lịch của Giang Thạch kia cho ta, ta muốn cho hắn trả giá đắt!"

-Vâng, thủ lĩnh!

Người bên cạnh nhao nhao ôm quyền.

Trong chiến trường.

Số lớn Xích Diễm quân cùng nhân sĩ giang hồ đang kiểm kê chiến trường.

Giang Thạch dưới sự dẫn dắt của vị tướng quân kia, một đường xuyên qua đám người, đi tới trước một sườn núi cao.

Chỉ thấy Dương Hồng Thiên áo xanh giáp xanh, một thân nhuốm máu, khí thế vô song, ngồi trên một cái ghế cao, cả người hăng hái nói không nên lời.

-Bái kiến tổng binh!

Giang Thạch chắp tay.

"Giang Thạch, lần này ngươi đánh bại Dương Liên, phấn chấn lòng quân, vì Xích Diễm quân lập xuống công lao hãn mã, không biết ngươi muốn ban thưởng gì?"

Giọng Dương Hồng Thiên bình thản, mở miệng hỏi.

-Tại hạ cũng không dám đòi bất kỳ phần thưởng nào.

Giang Thạch mở miệng.

"Giang Thạch, trước tiên đem khối Tinh Thần Vẫn Thiết kia giao ra đi, dựa theo quân quy của Xích Diễm quân, phàm là bất kỳ vật tư gì thu được trên chiến trường đều thuộc sở hữu của Xích Diễm quân, khối Tinh Thần Vẫn Thiết kia cũng không ngoại lệ, giao ra!"

Bỗng nhiên,

Trương Sơn mặc giáp bạc lạnh lùng nói, nhìn về phía Giang Thạch.

Giang Thạch nhất thời nhướng mày.

Lang Nha Bổng này là hắn liều chết liều sống mới có được, há có thể dễ dàng giao ra?

Chung quanh, ánh mắt những tướng quân khác cũng nhao nhao nhìn lại hướng về phía Giang Thạch, lộ ra một tia khí tức áp bách.

-Giang Thạch, mau giao ra đây...

Hùng Khai Sơn bên cạnh cũng vội vàng nói nhỏ, nhắc nhở Giang Thạch.

Giang Thạch lửa giận quần quận trong lòng, âm thầm cắn răng.

"Được rồi, cũng đừng bức bách hắn, bây giờ còn chưa triệt để tiêu diệt tặc quân, cây Tinh Thần Vẫn Thiết này vẫn là tạm thời giao cho Giang Thạch bảo quản đi, chỉ có ở trong tay hắn mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, đợi đến khi chúng ta tiêu diệt tặc quân, lại để hắn giao ta Tinh Thần Vẫn Thạch cũng không muộn."

Dương Hồng Thiên khuôn mặt thanh tú, thản nhiên mở miệng.

-Giang Thạch, ngươi còn không lập tức Đa tạ tổng binh?

Trương Sơn mở miệng quát.

-Đa tạ tổng binh.

Trong lòng Giang Thạch âm trầm, hai tay ôm quyền.

Tượng đất còn có ba phần hỏa khí!

Loại việc đem đồ vật chính mình liều mạng mới đạt được nộp lên làm hắn cực kỳ không thích.

Cũng làm cho hắn càng thêm không muốn ở lại trong quân đội.

"Giang Thạch, lần này ngươi lập được đại công, không bằng liền triệt để ở lại Xích Diễm quân của ta, trong quân ta còn thiếu mấy vị giáo úy tiên phong, ngươi lưu lại, đảm nhiệm một viên giáo úy tiên phong, mỗi tháng có thể hưởng hai mươi lượng bạc, mười khỏa Nhập Kình đan, liền khối Tinh Thần Vẫn Thiết kia ta cũng có thể ban thưởng cho ngươi, như thế nào?"

Dương Hồng Thiên ngữ khí bình thản, tiếp tục nói.

-Hồi bẩm tổng binh, tại hạ là đệ tử Chân Võ Quan, tất cả đại sự đều có chưởng môn cùng trưởng lão làm chủ, tại hạ cũng không dám tự chủ trương.

Giang Thạch chắp tay.

-Lấy cớ!

Trương Sơn áo bạc giáp bạc lạnh lùng quát lớn: "Ta như thế nào chưa từng nghe qua Chân Võ Quan còn có loại quy củ này?"

-Những lời tại hạ nói đều là thật.

Giang Thạch mở miệng.

-Vậy cũng không sao, ta thay chưởng môn và trưởng lão các ngươi làm chủ, từ hôm nay trở đi, ngươi ở lại bên cạnh ta, không được trở về Chân Võ Quan.

Dương Hồng Thiên mở miệng nói.

-Tổng binh thứ lỗi, tại hạ......

Giang Thạch vội vàng mở miệng.

-Đủ rồi.

Dương Hồng Thiên ngữ khí nhàn nhạt, một đôi con ngươi đột nhiên rơi vào trên người Giang Thạch, sâu thẳm thâm thúy, tựa như đao sắc, bức bách lòng người, nói: "Giang Thạch, bổn soái niệm ngươi là một nhân tài, lúc này mới phá lệ giữ ngươi ở bên người, ngươi nhiều lần từ chối, thật sự có chút không biết tốt xấu, chẳng lẽ... ngươi cho rằng bổn soái không dám làm gì ngươi?"

-Không dám.

Giang Thạch biến sắc.

-Không dám là được, lui ra đi.

Dương Hồng Thiên phất tay.

-Vâng, tổng binh!

Giang Thạch ôm quyền lui ra.

Cho đến khi hoàn toàn rời khỏi nơi đây, sắc mặt hắn mới âm trầm, nắm chặt nắm đấm.

-Tổng binh, chỉ sợ tiểu tử này trong lòng không phục.

Một tên lão giả ăn mặc kiểu nho sĩ nhìn bóng lưng Giang Thạch, mở miệng nói.

-Trong lòng không phục?

Trương Sơn áo bạc giáp bạc cười lạnh, nói: ‘’Trong Xích Diễm quân ta, hắn không thể không phục.’’

-Báo!

Đúng lúc này!

Một vị quân sĩ Xích Diễm quân từ xa vọt tới, ôm quyền nói: "Tổng binh, thương vong đã kiểm kê ra, hiện nay nhân số còn lại của Xích Diễm quân là năm vạn bốn ngàn người, các đại giang hồ môn phái còn lại không đến hai ngàn người, bắt được hơn tám vạn người.

"Năm mươi bốn ngàn người?"

Dương Hồng Thiên nhíu mày, nói: "Nhân số quá ít, lập tức đi Hoang Châu, thông báo các đại môn phái tiếp tục điều người, ngoài ra, từ những tù binh này chọn lấy những tên thân cường thể tráng, tạo thành đội tiên phong, tạm lưu trong quân, những thứ khác giải tán toàn bộ."

Cái gọi là đội tiên phong, là đội cảm tử chuyên môn do tù binh tạo thành, dùng để đấu tranh anh dũng.

Đại quân quyết đấu, bình thường xui xẻo đầu tiên không thể nghi ngờ chính là loại đội tiên phong này.

"Tổng binh, trước đây các đại giang hồ môn phái đã rút đi tám chín phần tinh nhuệ đến đây, bây giờ lại để cho bọn họ tiếp tục phái người, chỉ sợ bọn họ chưa chắc đã nguyện ý."

Lão giả mặc nho sam bên cạnh nhíu mày nói: "Cẩn thận bức bách quá sâu, khiến cho bọn họ phản kháng.’’

-Vậy sao?

Dương Hồng Thiên nheo mắt lại, hừ lạnh, nói: "Những môn phái giang hồ này, mới là tâm hoạn lớn nhất của triều đình, nếu có thể, bổn soái thật muốn cầm quân quét sạch bọn họ, chỉ có diệt tuyệt toàn bộ bọn họ, Hoang Châu này mới có thể thái bình.’’

"Bây giờ tặc quân nổi lên bốn phía ở đằng sau, liên tục tàn sát thành trì, tàn sát trấn, không ai có thể ngăn cản, chỉ có những giang hồ môn phái này có thể tạm thời ngăn cản một hai, tổng binh bây giờ vẫn là không nên bức bách quá chặt, đợi đến khi chúng ta ra tay triệt để diệt Hồng Cân quân, lại đến đối phó những giang hồ môn phái này cũng không muộn."

Lão giả nho sam nói.

Dương Hồng Thiên nhíu mày, nói: "Nói cũng có lý, bất quá cũng không thể để cho những giang hồ môn phái này quá an nhàn, truyền lệnh xuống, để cho mỗi cái môn phái bọn họ lại phái mấy cái trưởng lão đến!"

-Vâng, tổng binh!

Vị quân sĩ kia hai quyền ôm một cái, lần nữa lui ra.

"Ngàn vạn lần không nên xem thường những môn phái giang hồ này, lúc trước ta bảo bọn họ phái ra tám đến chín phần tinh nhuệ, chỉ sợ không có một môn phái nào là chịu làm theo, bây giờ lại thêm một chút công phu, khẳng định còn có thể ép ra nước."

Dương Hồng Thiên lạnh lùng nói.

Bình Luận (0)
Comment