"Bắc Chu bề ngoài gọi là một quốc gia, thực chất là một liên minh lỏng lẻo của hàng chục bộ lạc, từ lâu nay các bộ lạc này liên tục chiến tranh với nhau, rất khó thống nhất, nhưng cho dù vậy, chúng vẫn cực kì đáng sợ. Một số bộ lạc thực lực kinh khủng, thường xuyên đột kích xuôi nam, cướp phá Trung Nguyên, tuy nhiên kể từ khi Mông Phóng trấn thủ U Châu thì tần suất cướp phá cũng giảm bớt nhiều."
Giọng Trần Huyền Thiên nặng nề nói: "Ngoài ra, ta nghe nói Bắc Chu đời này xuất hiện một vị tuyệt thế hùng chủ, tên là Trần Xạ Thiên, trong hàng chục năm qua, dần thống nhất các bộ lạc, đã hợp nhất các bộ lạc thành thành một khối chỉnh thể. Nếu tin đồn này là thật, Đại Huyền gặp phiền phức lớn rồi."
Bắc Chu, lãnh thổ bao la vô cùng vô tận.
Mặc dù khí hậu cằn cỗi khắc nghiệt, nhưng cũng chính vì thế mà bồi dưỡng nên phong cách dũng mãnh hiếu chiến của người Bắc Chu.
Thông thường bọn chúng chỉ cần vài bộ lạc đã dám xuôi nam cướp phá.
Một khi tất cả các bộ lạc thống nhất, thực lực chắn chắn vượt ngoài tưởng tượng.
"Như vậy tên gia hỏa Mông Phóng này, cũng không phải là điểm nào cũng xấu?”
Giang Thạch cau mày.
"Đúng vậy, Mông Phóng trấn thủ U Châu, ngăn chặn phần lớn cường địch ở Bắc Chu, nhưng hắn tham vọng quá lớn, tám bảy năm trước dấn thân vào giang hồ, quét sạch Đại Huyền, khi thực lực dần tăng trưởng, lại hướng ánh mắt đến các thế gia và tông môn ẩn thế, có ý định quét sạch các thế gia và tông môn ẩn thế này, đó chính là lý do các thế gia không thể chấp nhận được sự tồn tại của Mông Phóng!"
Trần Huyền Thiên nói.
"Được rồi."
Giang Thạch tự nhủ.
Nói cách khác, tên Mông Phóng này bộc lộ lực lượng quá nhanh!
Muốn thống trị thiên hạ trong một sớm một chiều, không nghi ngờ đó là điều bất khả thi.
Nếu là bản thân hắn, ít nhất phải đợi đến khi hoàn toàn trưởng thành, rồi mới thực hiện không muộn.
"Trong Bắc Chu không nhiều giáo phái, nổi tiếng nhất là 【Trường Sinh Giáo】, tín đồ Trường Sinh Giáo cực kỳ cuồng nhiệt và mù quáng, bọn chúng tin tưởng, cho dù bản thân chết đi, hồn phách cũng sẽ quay về với vòng tay của phụ thân, nên căn bản không coi chết là chuyện lớn."
Trần Huyền Thiên nói.
"Nghĩa là chiến đấu sẽ giống như điên dại không sợ chết à?"
Giang Thạch cau mày.
"Đúng vậy, nhưng cũng có một số ít người tỉnh táo, chỉ là cực kì hiếm thôi."
Trần Huyền Thiên mở lời.
Giang Thạch nhẹ gật đầu.
Sau đó Trần Huyền Thiên tiếp tục giới thiệu với Giang Thạch một số tình hình đại khái của Bắc Chu, cuối cùng mới nhẹ vẫy tay, nói: "Ngươi cứ xuống nghỉ ngơi đi, sáng mai sẽ chính thức lên đường, Đông Tuyệt
Giọng hắn nhấn mạnh, lưỡng lự nói: "Nếu có thể, ngươi cố hết sức ẩn nấp thực lực, không đến nỗi không thể làm gì, nhưng cũng đừng phơi bày toàn bộ thực lực."
Hắn lo lắng những thế gia kia.
Những thế gia này nếu thực sự tiêu diệt được Mông Phóng, thấy Giang Thạch trưởng thành nhanh như vậy, nhất định sẽ không ngồi yên, lúc đó rắc rối sẽ tiếp tục ập đến.
"Vâng, giáo chủ!"
Giang Thạch gật đầu.
"Ừm, đi đi."
Hắc Liên giáo chủ mở lời, lại xoa xoa trán.
Giang Thạch một lần nữa chắp tay cúi đầu, lui ra ngoài.
...
Hôm sau, từ sớm.
Toàn bộ Hắc Liên Thánh Giáo lập tức bắt đầu hoạt động hối hả, các đường chủ, chấp sự nhanh chóng tập trung.
Ngoài ra còn có không ít tiểu thế gia phụ thuộc Hắc Liên Thánh Giáo cũng sáng sớm đã kéo đến hội họp, hợp binh cùng Hắc Liên Thánh Giáo, chuẩn bị cùng tiến về hướng【Đông Tuyệt Lĩnh】.
Vài tiểu tộc này lần lượt là Trần Châu Ngô thị, Hoang Châu Mã thị, Vân Châu Tào thị, cùng Phục Ngưu Cung.
Toàn bộ Tây Nam đại lục, Hắc Liên giáo là thế lực nhất lưu nắm thực quyền, có rất nhiều thế gia và tiểu thế lực phụ thuộc vào bọn họ.
Bốn thế lực này đều nằm trong số đó.
"Giang Hữu Sứ, dọc đường mong ngài chỉ giáo nhiều hơn."
"Đúng vậy Giang Hữu Sứ, đây là chút lòng thành không thành kính ý, mong lão nhân gia ngài thu nhận."
"Giang Hữu Sứ tuổi trẻ tài cao, thật đáng ngưỡng mộ."
Các gia chủ Ngô thị, Mã thị, Tào thị, Phục Ngưu cung liên tục nịnh nọt cười cợt, lần lượt lấy đan dược, bảo bối trên người ra, biếu tặng Giang Thạch.
Bọn hắn đều thuộc về các thế lực cực kì yếu trong Tứ Tượng Minh.
Bên trong gia tộc, cao thủ Hoán Huyết rất ít ỏi, mỗi nhà cũng chỉ hai ba người mà thôi. Nhưng trong thời điểm này, hai ba cao thủ Hoán Huyết cảnh cũng đều được điều động ra ngoài hết.
Không đến cũng không được.
Nếu không đến, phía Tứ Tượng Minh sẽ lập tức lấy cớ coi thường mà tiêu diệt bọn họ trước.
Cho nên bốn gia tộc cũng cực kì khó xử, đối mặt với thế lực bá chủ Tây Nam là Hắc Liên Thánh giáo, chỉ có thể hết sức nịnh nọt, cầu mong Hắc Liên giáo trên dọc đường không cố ý hại họ.
Một khi Hắc Liên giáo có mưu đồ với bọn họ, đoán chừng không tới được Đông Tuyệt Lĩnh, bọn hắn phải chết mất một nửa nhân số trước.
"Thôi, đừng nói nhảm nữa, mau lên ngựa đi."
Giang Thạch vừa mới nhận lấy chỗ tốt của bốn tiểu thế gia, Phong Hành Pháp Vương đã lạnh lùng cất tiếng, chủ động mở lời:
"Giang Hữu Sứ, những thứ bọn họ cho, ngươi cứ thu đi, không cần để ý tới bọn hắn, tất cả đều là một đám cỏ đầu tường thôi, ngay cả hôm nay ngươi không nhận hiếu kính của bọn hắn, sau này có cơ hội bọn hắn vẫn sẽ bán đứng ngươi thôi!"
Phong Hành Pháp Vương lạnh lùng nói.
Trong lịch sử, những tiểu gia tộc này từng làm không ít việc như vậy.
"Thế à?"
Giang Thạch kinh ngạc, cầm lấy đan dược mà bọn họ kính dâng, ngửi ngửi nhẹ rồi lộ ra nụ cười, vẫn trực tiếp ném vào miệng.
"Đúng rồi, giáo chủ đã lên đường chưa?"
"Chưa, cần chờ thêm một chút nữa."
Phong Hành Pháp Vương đáp.
"Vết thương của giáo chủ vẫn chưa đỡ à?"
Giang Thạch do dự.
"Đúng vậy."
Phong Hành Pháp Vương thấp giọng đáp: "Vết thương của giáo chủ khác hẳn với người khác, đan dược thông thường khó mà phát huy được tác dụng, trừ phi tìm được một số dược liệu trong truyền thuyết, nhưng những thứ đó, gần như đã tuyệt diệt trong thế gian."
Giang Thạch lập tức im lặng, không nói nữa.
Không lâu sau, đoàn người khởi hành, bắt đầu hướng về phương xa.
Ngoài Hắc Liên giáo huy động hơn 200 cao thủ, bốn tiểu thế gia kia cộng lại cũng huy động được hơn 100 người, phần lớn đều là cao thủ Võ Thánh cảnh.
Cao thủ Hoán Huyết cảnh thực sự quá ít.
Và đây vẫn chưa phải là tất cả.
Dọc đường, lại có thêm không ít thế gia thuộc Tứ Tượng minh gia nhập.
Không ngoại lệ, những thế gia hội nhập sau đó, lập tức bày ra vẻ tươi cười khúm núm đối với Giang Thạch, lấy ra đan dược bảo bối hiếu kính Giang Thạch.
Giang Thạch cũng không từ chối, thu vào hết.
Ngoài ra, bên người hắn cũng mang theo rất nhiều dược liệu.
"Có lẽ ngày mai, Long Tượng Thập Thần Kinh của ta có thể đột phá đến cảnh giới thứ tư..."
Giang Thạch vừa ăn đan dược, vừa cảm nhận dòng chảy khí huyết trong cơ thể.
Một khi đạt tới tầng thứ tư, bên trong cơ thể lập tức sẽ có thêm ba đầu khí huyết Long Tượng nữa, nhục thân sẽ đạt đến một tầm cao mới.
Tuy nhiên trên đường hành quân, hắn không có thời gian tắm thuốc, bây giờ chỉ có thể dùng phương pháp bình thường nhất để tu luyện.
Đó là ăn!