Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân (Dịch Full)

Chương 245 - Chương 245: Giang Thạch Xuất Thủ! 2

Chương 245: Giang Thạch Xuất Thủ! 2 Chương 245: Giang Thạch Xuất Thủ! 2

Nhìn Phong Hành Pháp Vương gần như không thể chống đỡ được nữa, Giang Thạch không còn do dự, cái khiên khổng lồ trong tay hắn gần như đã bắn ra trong nháy mắt.

Ba tên cao thủ Bắc Chu đang muốn tiến thêm một bước động thủ, đột nhiên nghe thấy âm thanh xé gió ông ông kinh khủng, bỗng thay đổi sắc mặt, gấp rút quay đầu lại.

Kết quả cái khiên khổng lồ đâm vào người một người, bộp một tiếng, đập cơ thể người đó tan nát, máu tươi phun trào, phát ra tiếng kêu thảm thiết, từng mảnh thi thể bay ra xa, chết thảm không còn hình người.

“Ai?”

“Ngươi là người nào?”

Hai người còn lại liên tục gầm lên.

“Giang Hữu Sứ!”

Phong Hành Pháp Vương miệng phun máu, lộ ra vẻ kinh hỉ.

“Giang Thạch? Ngươi là Giang Thạch kia?”

Một tên cao thủ Bắc Chu phát ra tiếng kinh hô.

Sắc mặt Giang Thạch rất lạnh, cái khiên bay đi sau đó thân thể hắn bỗng nhiên bật lên, toàn thân trực tiếp nhảy ra từ trên lưng Đại Yêu Mã, mang theo khí thế khủng khiếp, trực tiếp lao tới hai tên cường giả Hoán Huyết cảnh của Bắc Chu.

Hai người gầm lên một tiếng, biết khó tránh khỏi, lập tức toàn lực công kích về phía Giang Thạch, kết quả bị một bạt tay của Giang Thạch vỗ trên người.

Rầm! Rầm!

Hai thân người như quả bóng da chịu đựng sức nặng vạn cân, thoáng chốc máu bắn tung tóe, cơ thể bay ra hung hăng đập ở xa xa, không còn chút động tĩnh nào, hiển nhiên đã chết không thể chết lại.

“Giáo Chủ đâu?”

Giang Thạch rơi trên mặt đất, ngay lập tức hỏi ra.

“Giáo Chủ đưa những người khác đang phá vây ở phía nam, ta vì hấp dẫn cường địch, cố ý ở lại, nhưng vẫn bị bọn chúng đuổi theo.”

Phong Hành Pháp Vương nói.

“Hướng nam? Ta lập tức đi tìm Giáo Chủ, vết thương của ngươi thế nào? Có thể tự mình hành động không?”

Giang Thạch hỏi.

“Không có vấn đề gì.”

Phong Hành Pháp Vương nói.

“Vậy thì được, đúng rồi, Mông Phóng đâu? Xảy ra chuyện lớn như thế, chẳng lẽ hắn không xuất hiện?”

Giang Thạch hỏi.

“Không rõ ràng, từ khi hội quân ở đây, chúng ta không có tin tức từ phía Nhất Nguyên Minh, có lẽ lần trước ở Đông Tuyệt Lĩnh bị thương nặng, vẫn chưa phục hồi.”

Phong Hành Pháp Vương mở miệng.

“Vậy sao?”

Giang Thạch cau mày, trong lòng không tin lắm.

Vết thương của Mông Phóng tuy nghiêm trọng, nhưng không đến nỗi lâu như vậy vẫn chưa phục hồi, hắn là đệ tử truyền nhân của [Nhất Nguyên Liên Minh chủ], [Nhất Nguyên Minh] tài nguyên vô số, nhất định sẽ không tiếc lấy ra để trợ giúp hắn khôi phục thương thế.

Bây giờ không thấy Mông Phóng, nói không chừng lại có âm mưu khác.

Giang Thạch rất nhanh không suy nghĩ thêm nữa, cưỡi lên Đại Yêu Mã, bắt đầu nhanh chóng chạy về phía nam.

Phong Hành Pháp Vương thì bịt vết thương, bắt đầu xuống núi từ một hướng khác.

Tiếp đó, Giang Thạch một đường đuổi theo, gặp phải yêu thú càng lúc càng nhiều, thỉnh thoảng có một đám yêu thú đáng sợ lao ra công kích, nhưng không một ngoại lệ, đều bị hắn nhanh chóng đập chết.

Dọc đường đi qua, càng xuất hiện rất nhiều làng mạc, thị tiểu trấn, đều đã trở nên tan hoang tàn phế, mùi máu tanh nồng nặc, khắp nơi đều là kiến trúc sụp đổ và thi thể khắp nơi.

Dùng một câu để hình dung, thập thất cửu không (Mười nhà chín nhà trống).

Hậu quả Yêu Thú Triều này mang lại so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Điên cuồng chạy một thời gian.

Cuối cùng Giang Thạch đuổi đến một tiểu trấn, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trung tâm tiểu trấn xuất hiện rất nhiều người, tạo thành một vòng tròn khổng lồ, đang chiến đấu kịch liệt với một nhóm yêu thú.

Số lượng đám yêu thú rất nhiều, khí thế cuồn cuộn, đều có trí tuệ không thấp, một đôi mắt lóe lên vẻ hung ác nhìn về phía mọi người.

Yêu thú cầm đầu càng đáng sợ hơn!

Nó cao hơn ba thước, dài bảy tám thước, là một con hổ đen kịt khổng lồ, bên dưới nách lại mọc ra một đôi cánh, ánh mắt lạnh lẽo đen kịt, giống như có thể nuốt chửng linh hồn người.

Cho người cảm giác vô cùng run sợ.

Ở ngay giữa đám yêu thú thì là một lượng lớn cao thủ Hắc Liên Thánh Giáo.

Giáo Chủ Trần Huyền Thiên, thân thể đầy máu, khí tức hỗn loạn, thân thể phình to đến cao năm thước, phía trước người hắn toàn là thi thể yêu thú, tử trạng thảm không dám nhìn, rất nhiều yêu thú đều bị hắn sống sờ sờ xé làm đôi, cực kỳ hung tàn.

Tuy nhiên Trần Huyền Thiên cũng không dễ chịu.

Bản thân hắn vốn đã có thương tích trong người, lại chiến đấu suốt một đêm, lúc này đã sớm ở bên bờ vực dầu hết đèn tắt, thương thế bên trong cơ thể bùng nổ, thở hổn hển, thế lực cũng gần như tiêu hao đến cực hạn.

Thậm chí cả lòng bàn chân của hắn đều đã nứt toác, không ngừng co giật, toàn thân giống như chỉ cử động một chút cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Đầu yêu thú hổ đen khổng lồ kia, ánh mắt lạnh nhạt, không ngừng liếm đầu móng vuốt sắc nhọn của mình, nó vẫn chưa lao lên phía trước, nhìn lên trên đỉnh đầu.

Ở vùng trên đỉnh đầu của nó, xuất hiện hơn mười con Hồng Hỏa Nha, phát ra một loạt tiếng kêu chói tai, trong không trung đảo quanh, khi nhận được tín hiệu của đầu hổ đen, lập tức chấn động đôi cánh, lại một lần nữa hung hăng lao xuống công kích.

“Ngông cuồng!”

Trần Huyền Thiên phát ra gầm thét, thân thể sắp kiệt sức ban nãy lại bạo phát một lần nữa, thân thể cao năm thước kia tràn đầy lực lượng âm u kinh khủng, thoáng chốc lóe lên, bàn tay to vươn ra, một tay túm lấy một con Hồng Hỏa Nha, coi nó như vũ khí, hung hăng đập về những Hồng Hỏa Nha khác.

Tiếng đập kinh khủng liên tục vang lên, một con lại một con Hồng Hỏa Nha liên tiếp bị đập bay ra, máu tươi văng tung tóe.

Tuy nhiên thương thế bên trong cơ thể Trần Huyền Thiên vô hình chung càng nặng hơn, thở hổn hển, cổ họng phát ra âm thanh ồ ồ giống như ống bễ, phổi cũng bị căng đến tràn đầy, thân thể cũng trở nên loạng choạng.

Các đệ tử Hắc Liên Thánh Giáo cũng đều cực kỳ hoảng sợ.

Chính lúc này!

Con hổ đen khổng lồ kia nắm bắt cơ hội, đôi mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo, toàn bộ thân thể khổng lồ thoáng chốc lao ra, nhanh như một tia sét đen, chớp mắt đã xuất hiện phía sau Trần Huyền Thiên, giơ vuốt sắc nhọn đáng sợ ra, đang muốn hung hăng vỗ vào sau lưng Trần Huyền Thiên.

Trần Huyền Thiên thở hồng hộc, đau đầu chóng mặt, đã hoàn toàn không phản ứng kịp.

“Nghiệt súc!”

Nhìn Trần Huyền Thiên sắp bị một vuốt này đập trúng, đột nhiên, một thanh âm gấp gáp chói tai từ xa nhanh chóng tiếp cận, hung hăng đánh về phía con hổ đen kia.

Đôi mắt con hổ đen hơi thay đổi, vuốt vốn đánh về phía Trần Huyền Thiên, lập tức thu hồi, hung hăng vỗ xuống hông của thân thể.

Rầm!

Một tiếng nổ chói tai vang lên, sóng khí bùng nổ sóng biển.

Nó gầm lên một tiếng, hai cánh vỗ một cái, thoáng chốc đã bay thẳng lên trời, hai chi trên đầy máu, vặn vẹo bất quy tắc, xương bên trong đều đã vỡ nát.

Một cái khiên sắt nặng khổng lồ bị nó đánh trúng cũng trực tiếp bị đập bay ra.

Hừ!

Cái khiên vừa mới bị đánh bay, thân thể Giang Thạch liền bay tới từ xa, bàn tay to túm lấy, cái khiên nặng kia lại một lần nữa bị hắn nắm trong tay, thân thể ổn định rơi xuống, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía đám yêu thú xung quanh.

Trần Huyền Thiên thở hồng hộc, thể lực tiêu tốn đến cực hạn, mắt hoa, suýt nữa ngã sấp mặt xuống đất, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Giang Thạch!”

“Giáo Chủ, các ngươi thế nào?”

Giang Thạch hỏi.

“Tốt, ngươi đến là được rồi, chúng ta không sao cả, mau mau thanh trừ lũ yêu thú này!”

Trần Huyền Thiên nói.

Giang Thạch nhẹ gật đầu, cầm cái khiên, trực tiếp bước tới phía trước.

Con hổ đen trên cao cực kỳ tức giận, chi trước cực kỳ đau đớn, hạ thấp đầu nhìn xuống Giang Thạch, có vẻ như cảm nhận được bị khiêu khích, miệng trực tiếp phát ra tiếng gầm chói tai.

Đám yêu thú trên mặt đất, không một ngoại lệ đều nhanh chóng xông ra, lao tới cắn xé về hướng của Giang Thạch.

Ánh mắt Giang Thạch chìm xuống, nắm chặt cái khiên trong tay, gân xanh nổi lên trên cơ thể, thoáng chốc bốc khí tức đã đẩy lên, huyết khí cuồn cuộn, quét ngang về phía trước mà đi.

Bình Luận (0)
Comment