Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân (Dịch Full)

Chương 248 - Chương 248: Câu Thông Thiên Ma! Hoán Huyết Lục Trọng Thiên 1

Chương 248: Câu Thông Thiên Ma! Hoán Huyết Lục Trọng Thiên 1 Chương 248: Câu Thông Thiên Ma! Hoán Huyết Lục Trọng Thiên 1

Hắc Liên Thánh Giáo.

Trong phòng bế quan.

Một cái thùng dược liệu khổng lồ yên lặng đặt ở đó, chất lỏng bên trong nóng rực, tỏa ra khí nóng tản khắp xung quanh.

Giang Thạch cau mày, lộ vẻ suy tư, lại nhìn vào bảng điều khiển trước mặt.

Tính danh: Giang Thạch

Cảnh giới: Hoán Huyết tam trọng thiên

Công pháp: Cửu Cực Tâm Pháp (tam trọng)

Kỹ xảo: Phá Long Thương (nhị trọng), Thân Pháp Như Hình Với Bóng (viên mãn), Vũ Hoa Tật Thiên (viên mãn), Long Tượng Thập Thần Kinh (viên mãn), Hồn Viên Kim Quang Chưởng (viên mãn), Vô Tướng Mê Ảnh (viên mãn), Lân Lôi Bộ (viên mãn), Hỗn Nguyên Thiết Tuyến Quyền (viên mãn)

Thiên phú: Long Tượng (898100 cân), Ngộ Đạo (phân tích công pháp, hợp nhất công pháp), Quy Nguyên (tinh luyện huyết mạch, khôi phục thương thế), Vạn độc bất xâm (miễn dịch kịch độc, bỏ qua kịch độc, giải độc máu), Thấu Thị (bỏ qua ảo giác, tăng cường trí tuệ, tăng cường tinh thần), Bôn Lôi: (có thể tự động hấp thụ Lôi Đình, nắm giữ Lôi Đình)

Giá trị danh vọng: 3600 (thu thập đủ 10000 giá trị danh vọng có thể mở khóa thiên phú tiếp theo)

...

Đã gần nửa tháng trôi qua.

Từ khi rời khỏi Phần Thần Lĩnh hôm đó, Giang Thạch liên tục bế quan ở trong Hắc Liên Thánh Giáo.

May là Thánh Giáo ở tận Tây Nam, vị trí hẻo lánh, suốt nửa tháng qua không bị quấy rầy bởi bất kỳ cường địch nào.

Sau nửa tháng, Giang Thạch đã tu luyện tất cả các công pháp đến cảnh giới viên mãn, lực lượng tăng vọt khá nhiều.

Nhưng tiếc là!

Vẫn chưa thể đạt tới cảnh giới Hoán Huyết tam trọng thiên!

"Phải chăng mỗi lần Hoán Huyết chỉ có thể nhờ vào lực lượng của thiên tài địa bào? Chỉ dựa vào luyện công đơn thuần không bao giờ có thể hoàn thành thay máu được?”

Giang Thạch cau mày.

Nếu thế thì có nghĩa là hắn có thể bị mắc kẹt ở cảnh giới Hoán Huyết tam trọng này trong một thời gian dài.

Bây giờ kẻ địch bao vây khắp nơi, Giang Thạch nhất định phải nâng cao thực lực bản thân, đẩy cảnh giới lên Hoán Huyết tứ trọng hoặc ngũ trọng, không thì sẽ không thể tự vệ giữa tình thế hỗn loạn này.

"Thay máu không có dược liệu khó như lên trời."

Giang Thạch thở dài, trong lòng cân nhắc xem có nên tìm một nơi ẩn nấp hay không.

Nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu.

Thiên hạ đã náo loạn rồi, Bắc Chu hoành hành khắp nơi, hắn còn có thể trốn đi đâu nữa?

Là Tôn Trời Sinh Kim Cương thứ hai được mọi người công nhận, chắn chắn là bất kể Giang Thạch ẩn náu ở đâu cũng khiến người khác chú ý như viên ngọc lấp lánh giữa đêm tối vậy.

Trốn tránh là điều không thể.

"Hữu sứ Giang, có tin tức mới!"

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói.

"Đưa vào đây."

Giang Thạch nói.

Một ống tre được ai đó nhét qua khe cửa sổ vào phòng.

Giang Thạch nhanh chóng bắt lấy, lật úp, lấy ra một tờ giấy, vội vàng lướt qua, mắt dừng ở mấy dòng chữ cuối cùng, lộ vẻ kinh ngạc.

Bên ngoài đã hỗn loạn đến tình trạng này sao?

Ngũ Đại Liên minh chủ tan rã, kẻ chết người chạy, người mất tích thì mất tích.

Các thế gia lớn thiệt hại nặng nề.

Thái Nguyên Chu thị, Côn Sơn Long thị, Bình Châu Thôi thị, Lư Dương Vương thị đều chịu tổn thất chưa từng có.

Khúc Châu Khổng thị, thế mà lại đầu hàng Bắc Chu, phản bội Đại Huyền?

Còn nữa!

Mông Phóng tại Lạc Nhật Sơn điên cuồng giết chóc, một trận chiến, tiêu diệt hơn một nửa lực lượng trung kiên của Bắc Chu, 72 tên tộc trưởng bị chém liên tiếp 26 người, chấn động cả thiên hạ!

Nhưng Mông Phóng lại quá sức kiệt quệ sau bảy tám ngày chiến đấu liên tục, hoàn toàn mất khả năng chiến đấu, cuối cùng được hai lão giả bí ẩn đưa đi, không rõ tung tích!

Các cao thủ Bắc Chu còn lại đều kinh hãi, hoàn toàn sợ hãi trước lực lượng của Trời Sinh Kim Cương, mũi nhọn đều hướng về Giang Thạch, sắp tới tận Hắc Liên Giáo tiêu diệt Giang Thạch, không từ bất cứ thủ đoạn gì.

...

Một loạt tin tức liên tiếp hiện ra trước mắt Giang Thạch.

Giang Thạch càng đọc càng kinh hãi, cảm thấy chấn động.

"Mông Phóng lại đột phá cảnh giới, đây là Hoán Huyết cửu trọng viên mãn?"

Tâm trí Giang Thạch gánh chịu áp lực rất lớn.

Mông Phóng, tiến bộ quá nhanh!

Mà hắn dĩ nhiên lại một mình tiêu diệt nhiều cao thủ Bắc Chu như vậy, tiêu diệt gần hết lực lượng trung kiên của Bắc Chu, lửa giặc Bắc Chu bây giờ chắn chắn sẽ tập trung vào hắn.

Một áp lực chưa từng có xuất hiện trong lòng Giang Thạch.

Giang Thạch biết sắp có một cơn bão tố khổng lồ ập đến.

Bản thân nhất định phải đột phá!

Nếu không đột phá, Hắc Liên Thánh Giáo chắn chắn khó thoát khỏi vận mệnh bị tiêu diệt!

Bản thân hắn cũng khó thoát cái chết!

Những cao thủ Bắc Chu kia sẽ không tha cho mình!

"Thay máu, thay máu, chẳng lẽ ta chỉ còn con đường đó có thể đi?"

Tâm trí Giang Thạch một mảnh u ám, đi đi lại lại trong phòng.

Một lúc sau!

Hắn quyết định.

Bây giờ đã vào tình thế nước sôi lửa bỏng, nguy cơ cận kề, Giang Thạch không còn lựa chọn nào khác.

"Người đến!"

Giang Thạch gọi.

"Giang Hữu sứ!"

Bên ngoài phòng, một bóng người xuất hiện, cung kính đáp lại.

"Ta sắp bế quan tu luyện, từ bây giờ có bất cứ tin tức gì cũng không được làm phiền ta, kể cả... Giáo chủ cũng không được!"

Giang Thạch nói thấp.

"Vâng, Giang Hữu sứ!"

Người bên ngoài thay đổi sắc mặt, vẫn cúi đầu đáp lại.

"Đi đi."

Giang Thạch phất tay.

Bóng người kia nháy mắt biến mất.

Giang Thạch ngước nhìn trần nhà, giơ tay đấm một cái, tạo ra một lỗ thủng trên đó.

Đêm nay, mặt trăng rực rỡ.

Khổng lồ, ánh trăng nhuộm cả căn phòng.

Có vẻ hơi lạnh lẽo.

Ánh trăng chiếu rọi xuống, gương mặt Giang Thạch thoáng chốc lộ ra vẻ âm tình bất định.

Hắn thở dài, lập tức vận chuyển Thiên Ma Tôi Huyết Bí Pháp, bày tư thế ra, bắt đầu tu luyện nhất quyền nhất cước, hô hô vang dội, giống như đang thực hiện động tác thần bí cổ lão nào vậy.

Bộ động tác này tự nhiên tỏa ra cảm giác tiên dân tế tự tổ tiên thần ma vậy, giống như điệu múa tế thần cổ đại, hay một nghi thức thần bí nào đó.

Theo Giang Thạch tu luyện từng lần một, một luồng khí tức thần bí dần xuất hiện, bao trùm căn phòng, trong chốc lát căn phòng đã bị khí tức này cô lập, dường như... tách biệt với thế giới bên ngoài.

Giang Thạch bất giác cảm thấy lông tóc dựng đứng, trong lòng hoảng sợ.

Như thể có ánh nhìn kì quái nào đó xuất hiện phía sau và trên đầu hắn, khiến Giang Thạch rùng mình, lông tóc dựng đứng.

Động tác của hắn dừng lại, ngẩng đầu lên.

Căn phòng biến mất.

Vầng trăng tròn trên cao cũng đã biến mất.

Bốn phía hoàn toàn tối đen, mịt mù vô tận, như đang ở trong một vực sâu bí ẩn và vô đáy.

Đây là... nơi nào?

Câu thông với Thiên Ma thành công?

Giang Thạch đứng yên bất động, cảm nhận bốn phía im lặng đến cùng cực, không một âm thanh, ngoại trừ nhịp tim và hơi thở của chính mình, như thể đang mắc kẹt một mình trong bóng tối vĩnh hằng.

Tuy nhiên, ánh mắt kì lạ vẫn cứ từ phía trên đầu và sau lưng hắn truyền đến...

Như kim châm vào da!

Mắt Giang Thạch nhìn chằm chằm, cảnh giác hết mức, ngước lên trời, nhưng tim hắn lập tức nhói lên, tóc gáy dựng đứng, bị cảnh tượng đáng sợ trước mắt dọa tới mức suýt nhảy dựng lên.

Một gương mặt khổng lồ vô cùng đáng sợ bất thình lình xuất hiện trong bóng tối trên đầu hắn, mắt tóe lửa đỏ, gân xanh nổi cộm, con ngươi hung tợn, răng nanh dày đặc, giống ác ma cực kỳ khủng bố.

Quá to, cả khuôn mặt đã to như một quả núi.

Bình Luận (0)
Comment