Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân (Dịch Full)

Chương 255 - Chương 255: Thập Long Thập Tượng! 2

Chương 255: Thập Long Thập Tượng! 2 Chương 255: Thập Long Thập Tượng! 2

Xa xa.

Một dãy núi đá.

Giang Thạch ném thanh niên Bắc Chu trên tay xuống đất, sắc mặt vô cảm, trực tiếp bắt đầu tra hỏi công pháp của tên cường giả Bắc Chu trước đây.

Thanh niên Bắc Chu này kinh hãi trong lòng, trước khi giao võ học ra, không nghi ngờ lại bắt đầu cò kè mặc cả với Giang Thạch.

Chỉ tiếc đối với sự cò kè mặc cả của hắn, Giang Thạch không hề hứng thú.

Sau một đêm tra tấn dã man, thanh niên Bắc Chu này vẫn bị cạy miệng ra.

Mặt trời mọc.

Trong rừng chim hót líu lo, muôn thú gầm rú.

Giang Thạch lặp đi lặp lại hỏi một số chi tiết.

Từ trong miệng thanh niên Bắc Chu này, hắn thuận lợi tra hỏi được hai môn tuyệt học.

Huyền Băng Chỉ!

Đại Lực Phá Thiên Chưởng!

Hai môn võ công này đều là võ học bất truyền của Trường Sinh Giáo Bắc Chu.

Ban đầu Giang Thạch vô luận như thế nào cũng rất khó có được những võ học này, nhưng dưới sự tra tấn tàn bạo liên hoàn của hắn, thanh niên Bắc Chu chưa từng lĩnh ngộ giang hồ tàn khốc này vẫn không nhịn được tất cả đều thốt ra.

Sau khi lặp đi lặp lại hỏi cùng suy ngẫm kĩ càng, Giang Thạch xác định không có nghi vấn gì nữa, cuối cùng vào buổi trưa, vẫn một cái tát tiễn thanh niên Bắc Chu này đi.

"Huyền Băng Chỉ, uy lực kinh khủng, luyện đến cực hạn, có thể sánh ngang [Huyền cấp Võ học]? Thế mà lại có cái gọi là [Huyền cấp Võ học] nổi lên? Uy lực mạnh hơn một cấp so với Siêu Phẩm Võ học, tuy nhiên đáng tiếc, theo lời đối phương nói, [Huyền cấp Võ học] vô cùng hiếm có, toàn bộ Bắc Chu chỉ một bộ, Đại Huyền... càng là không có bộ nào!"

Giang Thạch tự nói.

Huyền cấp Võ học duy nhất ở Bắc Chu nắm trong tay Giáo chủ Trường Sinh Giáo và Thiên Tử Bắc Chu Sát Hã Thiên.

Mang tên [Bát Long Thần Cương]!

Giang Thạch thở dài nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh lại lộ vẻ kiên định.

Có lẽ Long Tượng Thập Thần Kinh của hắn sau này liên tục dung hợp và thuế biến, cũng sẽ từ từ thay đổi thành [Huyền cấp Võ học].

Đã không có [Huyền cấp Võ học], vậy thì hắn tự mình luyện ra một bộ.

Hắn tiếp tục nhìn về bảng điều khiển.

Họ tên: Giang Thạch

Tu vi: Hoán Huyết đệ lục trọng

Công pháp: Cửu Cực Tâm Pháp (đệ lục trọng)

Võ kỹ: Phá Long Thương (đệ nhị trọng), Thân Pháp Như Hình Với Bóng (Viên mãn), Vũ Hoa Tật Thiên (Viên mãn), Long Tượng Thập Thần Kinh (Viên mãn), Hỗn Nguyên Kim Quang Chưởng (Viên mãn), Vô Tướng Mê Ảnh (Viên mãn), Lân Lôi Bộ (Viên mãn), Hỗn Nguyên Thiết Tuyến Quyền (Viên mãn)

Thiên phú: Long Tượng (1281800 cân), Ngộ Đạo (Phân tích công pháp, Dung hợp công pháp), Quy Nguyên (Tinh luyện huyết mạch, Phục hồi thương thế), Vạn độc bất xâm (Miễn dịch kịch độc, Vô hiệu hóa kịch độc, giải độc Máu), Thấu Thị (Vô hiệu hóa ảo giác, tăng cường Trí tuệ, tăng cường Tinh thần), Bôn lôi: (Có thể tự động hấp thụ lôi điện, Nắm bắt lôi điện)

Giá trị dang vọng: 4600 (thu thập đủ 10000 giá trị danh vọng, có thể mở khóa Thiên Thú kế tiếp)

Lực lượng nhục thân bây giờ là 1 triệu 280 ngàn cân.

Tuy nhiên giá trị danh vọng bây giờ mới 4600 điểm, có lẽ là do những chuyện trước đây hắn làm vẫn chưa được lan truyền.

Đợi tin tức việc ở Hắc Liên Thánh Giáo hoàn toàn truyền ra, uy danh của hắn hẳn sẽ có thể phá vạn một lần nữa.

"Các đại công pháp đã viên mãn hết, tuy nhiên [Long Tượng Thập Thần Kinh] có thể dung hợp với [Hỗn Nguyên Thiết Tiễn Quyền], có thể dung hợp thử trước!"

Giang Thạch quyết định rất nhanh, ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu vận dụng Thiên Thú [Ngộ Đạo].

Một luồng khói trắng lại một lần nữa bốc lên từ đỉnh đầu của hắn, mồ hôi trượt xuống, sắc mặt ửng đỏ, gân xanh, mạch máu dày đặc quằn quại chuyển động

Các loại tin tức khác nhau trong đầu óc không ngừng xung kích.

Cảm giác quen thuộc lại bao phủ trong tâm thần của hắn.

Quá trình dung hợp lần này lại trôi qua một ngày.

Cuối cùng, Giang Thạch mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm, toàn thân đều ướt sũng mồ hôi, đầu óc cực kì lao lực, cảm giác trống rỗng không nói nên lời.

Giống như mới trải qua một trận chiến lớn vậy.

Nhưng rất nhanh hắn lộ ra nụ cười, lại một lần nữa nhìn về phía bảng điều khiển.

Long Tượng Thập Thần Kinh và Hỗn Nguyên Thiết Tuyến Quyền đều biến mất.

Thay vào đó là [Hỗn Nguyên Long Tượng Công].

Hỗn Nguyên Long Tượng Công mới... dĩ nhiên đã biến thành thập trọng thiên!

Luyện đến viên mãn, có thể ngưng tụ thành Thập Long Thập Tượng!!

"Hay cho một cái Thập Long Thập Tượng, công pháp này không chỉ dung hợp [Hỗn Nguyên Thiết Tiễn Quyền], hẳn là còn hấp thu tinh túy của chân huyết Thiên Ma, mới có thể biến hóa thành như vậy."

Giang Thạch tự nói.

Hắn trải qua tẩy luyện của chân huyết Thiên Ma, nhục thân thay đổi rất lớn, bởi vì trong lúc sử dụng Thiên Phú [Ngộ Đạo], [Ngộ Đạo] sẽ căn cứ vào nhục thân của hắn, chọn ưu điểm, bỏ khuyết điểm, để tạo ra công pháp phù hợp nhất.

Công pháp như vậy tất nhiên sẽ cân nhắc lực lượng của chân huyết Thiên Ma!

Nếu không luyện đến cực hạn, không thể có được lực lượng của Thập Long Thập Tượng.

Giang Thạch rất nhanh lại một lần nữa cảm nhận được bụng truyền đến cảm giác đói, lập tức chạy ra khỏi nơi này, không lâu sau săn bắn được một con yêu thú, ăn một bữa, lại đứng dậy, nhìn về phía Lũng Tây.

" Lũng Tây Trương thị, bắt đầu từ các ngươi trước đi."

Ánh mắt hắn lạnh buốt.

Vù!

Thân thể nhảy vọt, tức khắc biến mất khỏi nơi đây.

Hướng khác.

Trong một đại viện sâu thẳm rộng rãi.

Khu vực sâu thẳm nhất.

Gia chủ Trương thị Trương Đạo Minh, sắc mặt u ám, đi qua đi lại trong phòng, không lúc nào dừng chân, hai lông mày cau chặt lại.

Ba ngày liên tiếp.

Lực lượng mà hắn phái đến Hắc Liên Thánh Giáo vẫn chưa trở về.

Lần đầu tiên trong lòng Trương Đạo Minh cảm thấy không ổn và bất an xen lẫn nhau.

Từ trước tới nay, Trương thị bọn hắn đều đi rất gần với Khổng thị, lần này càng là đi theo lời Khổng thị phản bội Đại Huyền, về phe Bắc Chu.

Việc này, thật sự có đáng giá không?

Một lúc, trong lòng hắn liên tục cân nhắc, ẩn ẩn có một chút hối hận.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, một bóng người nhanh chóng lao tới, nói: "Gia chủ, xảy ra chuyện rồi, trưởng lão phái ra bên ngoài, Hồn Đăng đều đã tắt hết, thậm chí... thậm chí tình huống bên Khổng thị cũng như vậy!"

"Cái gì?"

Sắc mặt Trương Đạo Minh đột biến, nói: "Không ổn, truyền lệnh xuống, lập tức rút lui!"

"Vâng, gia chủ!"

Bóng người kia trả lời một câu, lập tức chạy nhanh như gió, bắt đầu truyền lệnh.

Toàn bộ Trương thị hỗn loạn, mọi người đều nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Trên thực tế ngay từ ban đầu Trương thị đã làm chuẩn bị hai tay, chỉ để phòng ngừa biến cố xảy ra, bây giờ biến cố thực sự ập tới, phải quyết đoán chạy trốn.

Một đoàn xe ngựa tốc độ cực nhanh, dưới ánh mắt kinh ngạc của người trong thành, bắt đầu nhanh chóng chạy trốn, cực kỳ hùng hậu, cực kỳ quyết đoán, phi nước đại hướng về nơi xa.

Gia chủ Trương thị ngồi trên xe ngựa, sắc mặt u ám không nói nên lời.

Hắc Liên Thánh Giáo...

Hắc Liên Thánh Giáo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Trời phù hộ Trương thị chúng ta có thể thoát khỏi kiếp nạn này..."

Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Vốn tưởng là Bắc Chu xâm nhập, Đại Huyền muôn nan vạn khó, không ngờ Mông Phóng chỉ một mình đã quét sạch một nửa lực lượng trung kiên của Bắc Chu...

Bây giờ ở Hắc Liên Thánh Giáo lại xảy ra biến cố.

Biết trước như vậy, trước kia hắn đã không nghe theo lời Khổng thị...

Mười mấy chiếc xe ngựa, tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã hoàn toàn chạy ra khỏi Phong Nguyên Thành, định nhanh chóng lao vào một hẻm núi phía trước.

Tất cả người của Trương thị đều thầm thở dài nhẹ nhõm.

Chỉ cần vượt qua hẻm núi này, không ai có thể tìm được bọn họ nữa.

Tuy nhiên vào lúc vừa mới vượt qua, đột nhiên, nơi xa xa vang lên tiếng sấm chói tai, một khối đá vô cùng khổng lồ bị người nào đó dùng lực lượng đáng sợ ném mạnh tới, giống như thiên vẫn tinh thạch hướng đập về phía bọn họ, thanh thế cực kỳ hùng vĩ kinh khủng.

Mọi người đều thay đổi sắc mặt, một mảnh kinh hoàng.

Một tên trưởng lão gầm lên một tiếng, phi thân lên không trung, một cước đá về phía khối đá khổng lồ, rầm một tiếng, đá vỡ vụn, vô số mảnh vụn văng ra bốn phương tám hướng.

"Ai dám ngăn chặn đường của Trương gia chúng ta?"

Hắn cất tiếng gầm lên, rơi xuống đất, khí thế cuồn cuộn, bàn tay đau nhói không tả.

" Lũng Tây Trương thị, uy phong thật lớn, ha ha ha..."

Rầm rầm!

Một bóng người đáng sợ từ trên trời giáng xuống, sau một khắc đã rơi tại nơi này, tức khắc nện mạnh làm khói bụi cuồn cuộn, vô số mảnh vỡ bắn lên cao, mặt đất chấn động dữ dội, như động đất.

Trong khói bụi, một bóng người đáng sợ mờ ảo hiện lên trước mắt mọi người, khí tức hoành hành, chung quanh bốc lên từng luồng nhiệt khí nồng nặc.

"Giang... Giang Thạch..."

Bình Luận (0)
Comment