Giang Thạch tiếp nhận quyển công pháp này, trong lòng cũng cực kỳ ngạc nhiên, lập tức lật xem.
Chỉ thấy trang thứ nhất công pháp liền liệt kê rất nhiều dược liệu, muốn tu luyện môn công pháp này, ngoại trừ phải thừa nhận thống khổ thường nhân khó có thể tưởng tượng được bên ngoài, còn phải thường xuyên tắm thuốc mới được.
Toàn bộ công pháp chia làm tam trọng cảnh giới.
Đệ nhất trọng cảnh giới có thể gia tăng hai thành lực lượng trên cơ sở vốn có.
Trọng thứ hai gia tăng bốn thành lực lượng.
Trọng thứ ba chính là gia tăng năm thành lực lượng.
Ngoại trừ ba tầng cảnh giới này ra, bên trong còn có một môn chưởng pháp đi kèm, tên là Đại Xích Dương Chưởng, chính là môn chưởng pháp thuần túy lấy lực lượng thân thể làm chủ công ngoại.
Cương mãnh hùng hậu.
Có thể so với cương thiết!
"Giang Thạch, ngươi lập tức học thuộc lòng môn công pháp này, những thứ này là dược liệu chúng ta mang đến, buổi tối ngươi tiến hành tắm thuốc, trước nhìn xem hiệu quả như thế nào?"
Xích Uyên lão đạo tiện tay đưa một gói đan dược cho Giang Thạch.
-Vâng, đa tạ trưởng lão.
Giang Thạch gật đầu.
Hắn không đợi lâu, cầm bí tịch cùng dược liệu, lập tức rời khỏi nơi đây.
Trong phòng chỉ còn lại mấy người Xích Hỏa, Xích Long, Xích Uyên, sắc mặt trầm trọng, bắt đầu mưu đồ bí mật.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, không chỉ một môn phái bọn họ sinh ra bất mãn với Xích Diễm quân, những môn phái giang hồ khác, giang hồ thế gia cũng đều như thế.
Nhưng cho dù có bất mãn nữa thì có ích lợi gì?
Tổng binh Dương Hồng Thiên thực lực khủng bố, sâu không lường được, có chiến tích tự tay đánh gục Võ Thánh, ai có thể địch lại?
Huống hồ dưới trướng hắn còn có mười vạn Xích Diễm quân, mỗi một tên đều là tồn tại đã luyện ra kình lực, bất kỳ một cái giang hồ môn phái ở trước mặt bọn họ đều giống như gỗ mục đồng dạng.
"Dương Hồng Thiên dã tâm bừng bừng, chỉ sợ không chỉ là muốn đơn giản là bình định Hồng Cân Quân, hơn phân nửa là muốn quét sạch toàn bộ những giang hồ môn phái chúng ta, có thể tưởng tượng, đợi đến lúc giải quyết toàn bộ phản loạn Hồng Cân Quân, các đại môn phái chỉ sợ không có một cái nào có thể có hạ tràng tốt."
Xích Uyên lão đạo nói nhỏ, nói ra lo lắng của Quan Chủ.
-Chúng ta cũng sớm có phát hiện, nhưng bây giờ lại có biện pháp gì?
Xích Hỏa đạo nhân nhíu mày, thấp giọng nói.
-Không bằng... thử tiếp xúc riêng với các môn phái khác một chút?
Xích Long đạo nhân đưa ra một đề nghị.
-Không ổn!
Xích Hỏa đạo nhân mở miệng: "bây giờ các đại giang hồ môn phái long xà hỗn tạp, có rất nhiều người đã bí mật đầu nhập Xích Diễm quân, tiếp xúc với bọn họ, một khi tin tức tiết lộ liền phiền toái."
-Vậy phải làm sao bây giờ?
Mấy vị lão đạo cau mày, bắt đầu suy tư.
Thời gian trôi qua.
Thời gian một đêm nhanh chóng trôi qua.
Giang Thạch ở trong phòng tu luyện một đêm, thẳng đến sáng sớm mặt trời mọc, hắn mới hai mắt mở ra, từ trong thùng đan dược đứng lên.
Không thể tưởng tượng nổi, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Kỳ quang trong mắt hắn chớp động, nhìn da thịt màu đồng của mình.
-Xích Dương Đoán Thể Quyết chỉ dùng đêm liền nhập môn?
-Cái này cũng quá nhanh?
Hắn cảm giác cứ tiếp tục như vậy, nhiều nhất ba ngày, hắn có thể luyện thành triệt để cảnh giới tầng thứ nhất!
Không ngờ hắn ở phương diện nội công là phế vật, ở phương diện tu luyện ngoại công, lại có thiên phú như thế.
"Đúng rồi, cái này khẳng định có quan hệ với thân thể cường đại của ta, thân thể đủ mạnh, cho nên các loại điều kiện nghiêm khắc liệt kê trên công pháp đối với ta mà nói, tất cả đều không tính là gì."
Giang Thạch tự nói.
Rất nhanh hắn cảm thấy không đúng.
Chiều cao của hắn, mơ hồ tựa hồ lại tăng lên không ít.
Chẳng lẽ là phát triển lần thứ hai?
-Giang huynh đệ, được chưa, chuẩn bị xuất phát!
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng kêu to của Hùng Khai Sơn.
Giang Thạch lập tức mặc quần áo vào, cầm lấy lang nha bổng thô to trong góc, trực tiếp bước ra ngoài.
-Đi mau, Hạ tướng quân đã thúc giục rồi.
Hùng Khai Sơn cưỡi trên chiến mã, mở miệng nói.
Hai người lập tức chạy về phía xa.
Không bao lâu sau liền thấy được bên ngoài trận doanh, Hạ Long Hải một thân giáp trụ, thân hình cao cao, bên người mang theo năm sáu trăm vị tinh nhuệ của Xích Diễm quân, đằng đằng sát khí, khí tức mãnh liệt, trong một con mắt lộ ra sáng bóng kinh người, nhìn về phía Giang Thạch.
Nhất là khi nhìn về Lang Nha Bổng nằm trong tay Giang Thạch, con ngươi hơi co lại.
Nhưng rất nhanh hắn khôi phục bình thường, nói: "Giang Thạch, ngựa của ngươi đâu?"
Giang Thạch đưa ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy tất cả Xích Diễm quân ở đây tất cả đều cưỡi vượt liệt mã, một thân nhung trang, trang phục thuần một sắc.
-Thuộc hạ không có ngựa.
"Không có ngựa?"
Hạ Long Hải nhướng mày, nói: "Không có ngựa là không được, dắt cho hắn một con ngựa!’’
Rất nhanh một vị quân sĩ cách đó không xa dắt một con tuấn mã màu đỏ thẫm đi tới.
-Giang huynh đệ, ngươi cần phải khống chế chút lực đạo, đừng để ngựa chết nữa.
Hùng Khai Sơn ngượng ngùng nói.
-Được, ta thử xem.
Giang Thạch trực tiếp xoay người lên ngựa, cũng không dám sử dụng sức lực quá lớn, chỉ nhẹ nhàng kẹp một cái, con tuấn mã này liền phát ra tiếng rít dài, lắc lư một trận, nhưng cũng may rất nhanh ổn định.
Hạ Long Hải lại nhìn Giang Thạch thật sâu, mở miệng nói: "Xuất phát!’’
Hắn dẫn đầu, dẫn đầu lao nhanh về phía xa.
Bên người, năm sáu trăm tinh nhuệ Xích Diễm quân toàn bộ đi theo, điên cuồng mà qua giống như một đoàn lửa đỏ rực cuốn qua mặt đất, phát ra tiếng nổ vang.
Lần này đi chính là suốt ba ngày.
Ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi ban đêm, những thời gian khác toàn bộ đều đang lên đường.
Giang Thạch sinh lòng hồ nghi, dọc đường không chỉ một lần hỏi qua Hùng Khai Sơn.
Nhưng đáng tiếc Hùng Khai Sơn đối với việc này hình như cũng cực kỳ kiêng kị, chỉ là không ngừng nói cho hắn biết sắp đến, đến nơi liền sẽ biết.
Giang Thạch bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục đi theo.
Đương nhiên, ven đường hắn cũng nghĩ tới việc muốn chạy trốn, nhưng cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi, rất nhanh ý nghĩ này đã bị hắn bóp tắt.
Đừng nói trước mắt có nhiều Xích Diễm quân như vậy, chạy trốn có chút không thực tế.
Cho dù hắn thật sự có thể chạy mất, nhưng Chân Võ Quan có thể có phiền toái.
Nếu là nửa tháng trước, hắn nhất định sẽ không chút do dự bán đứng Chân Võ Quan.
Nhưng ngay bây giờ!
Suy nghĩ một chút, vẫn là quên đi.
Dù sao lực lượng của hắn mỗi ngày đều đang gia tăng, cùng lắm thì sau này nghĩ biện pháp rời đi là được.
Thời gian ba ngày, khí lực của hắn lại tăng thêm 300 cân.
Nhất cử đạt tới tình trạng 7500 cân lực.
Hí!
Một ngày này, tới gần hoàng hôn, Xích Diễm quân đang lao nhanh rốt cục ngừng lại, sau đó dưới mệnh lệnh của Hạ Long Hải, bắt đầu nhanh chóng xuống ngựa.
Từng tên tinh nhuệ Xích Diễm Quân nhanh chóng cởi giáp trụ trên người mình, sau đó lấy ra bao bọc tùy thân, từ bên trong lấy ra từng kiện áo dạ hành màu đen, nhanh chóng mặc lên người.
-Giang Thạch đây là của ngươi, lập tức thay đi!
Hạ Long Hải khuôn mặt lạnh lùng, tựa như thay đổi người đồng dạng, sải bước đi tới, ném một kiện quần áo dạ hành cho Giang Thạch.
-Hạ tướng quân, đây là làm cái gì?
Giang Thạch hỏi.
-Không nên hỏi thì đừng hỏi, mặc vào trước!
Hạ Long Hải lạnh lùng mở miệng, sau đó tự thân hắn cũng nhanh chóng tháo giáp trụ xuống, mặc quần áo Dạ Hành lên người.
Giang Thạch không hỏi nhiều nữa, lập tức làm theo, rất nhanh liền mặc xong.
Chỉ thấy tất cả mọi người giờ phút này đều biến thành hắc y che mặt, chỉ lộ ra hai con mắt ở bên ngoài.
Hạ Long Hải lần nữa xoay người lên ngựa, ngữ khí lạnh như băng, quát: "Tiếp tục xuất phát!"
-Giá!
Một đám người lại chạy như điên mà ra.
Tại thời khắc hoàng hôn mặt trời lặn, rốt cục phía trước xuất hiện một chỗ tiểu trấn phồn hoa.
Trong một mắt Hạ Long Hải lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, cả người ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, tản ra một cỗ khí tức khủng bố vô hình, tựa như một mãnh thú chọn người mà cắn.
"Tam Hạ trấn là tiểu trấn phồn hoa nhất Hoang Châu ta, tới gần Long Sơn, bên trong có dược liệu, trà, thiết khí cực kỳ nổi danh, lâu dài tới nay, kinh thương phát đạt, sinh ra không ít phú thương cùng hào cường, bọn họ vơ vét của cải quá lớn, không người dám chọc, hôm nay liền mượn chút ngân lượng của Tam Hạ trấn đi sử dụng, các nhi lang..."
Hạ Long Hải ngữ khí lạnh như băng, vung tay lên, nói: "Một người cũng không để lại!’’
Bên người, đông đảo Xích Diễm quân sớm lộ ra nhe răng cười, sau đó đột nhiên thúc giục chiến mã, nhanh chóng điên cuồng phóng ra, tàn sát mà đi về hướng tiểu trấn.
-Xông lên!
-Giết a!
Phốc phốc phốc!
-Không!
-Sơn phỉ đến rồi, mau chạy trối chết a!
-Sơn phỉ, có sơn phỉ a!
-Các vị đại nhân dừng tay, anh vợ ta có quan hệ không nhỏ cùng Xích Diễm quân......
Toàn bộ trấn nhỏ đại loạn một mảnh, vô số người hoảng sợ kêu to, lại khó thoát khỏi vận rủi.
Ánh mắt Giang Thạch trầm xuống, trong nháy mắt hiểu được.
Một đôi mắt đột nhiên nhìn về phía Hạ Long Hải.
Chỉ thấy Hạ Long Hải ngồi ngay ngắn chiến mã, khí tức trầm ngưng, không nhúc nhích, giống như núi cao.
Sau đó con ngươi Giang Thạch lại đột nhiên nhìn về phía Hùng Khai Sơn.
Hùng Khai Sơn ngượng ngùng cười, nói: "Đừng nhìn ta, đây là tổng binh phân phó.’’
Giang Thạch từ từ phun ra một ngụm khí tức, nói: "Thật sự là không thể tưởng được, Xích Diễm quân còn có loại phương thức làm giàu này!"