Thứ này để Khổng Phục Thiên có được lực lượng nghịch thiên như vậy!
“Rốt cuộc là cái đồ chơi gì?”
Giang Thạch cau mày.
Hắn cầm trên tay nghiên cứu nửa ngày cũng không hiểu, tạm thời cất đi, định quay về sẽ nhờ Trần Huyền Thiên tìm hiểu, bước đi, hướng sâu vào bên trong tổ trạch Khổng thị.
Không thể phủ nhận, toàn bộ Khổng thị trống rỗng đến mức khó tin.
Tất cả đồ vật có giá trị đều biến mất.
Toàn bộ tổ trạch Khổng thị trống trơn.
“Khổng Phục Thiên thật đúng là khí phách, để hậu bối chạy trốn, một mình ở lại đằng sau ngăn chặn, không biết tại sao hắn không chạy? Chẳng lẽ hắn không biết hắn chết, hậu bối càng khó sống?”
Giang Thạch cau mày.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến điểm then chốt.
Khoan đã!
Một gia Khổng thị lồ như Khổng thị, muốn không một tiếng động mà dời sạch ra khỏi Khúc Châu là điều không thể.
Vậy bọn chúng đi đâu?
“Có lối thoát bí mật? Trong tổ trạch Khổng thị có lối thoát bí mật?”
Giang Thạch kinh hãi.
Bằng không thì, căn bản là không có cách giảng giải, gia tộc lớn như thế lập tức biến mất không một giấu vết.
Đạo lý trảm thảo trừ căn, hắn đã lĩnh ngộ cực sâu, vô luận như thế nào cũng không thể bỏ qua đám người kia.
Oanh ầm ầm ầm ầm!
Tìm nửa ngày không tìm được dấu vết gì, Giang Thạch trực tiếp sử dụng phương thức bạo lực nhất, liên tục công kích vào mặt đất, chỉ cần trong lòng đất thật sự tồn tại thông đạo, như vậy bị chính mình oanh kích toàn lực , nhất định sẽ lộ ra.
Cứ như vậy, hắn giống như là một con yêu thú phát cuồng, đem toàn bộ tổ trạch Khổng thị phá hủy vô cùng thê thảm.
Ầm ầm!
Cũng may trời xanh không phụ người có lòng.
Sau một loạt tiếng oanh tạc, cuối cùng bị Giang Thạch phát hiện dị thường.
Ầm ầm!
Theo một hồi mặt đất lún sụt, mặt đất lắc lư, quả nhiên hắn đánh sập một cái địa đạo kéo dài, bên trong u ám thâm thúy, một đường hướng về nơi xa kéo dài.
Hơn nữa cai địa đạo này xây rất rộng, bốn vách tường cứng rắn, phi xe ngựa ở bên trong cũng không phải là vấn đề.
“Vạn năm truyền thừa quả nhiên phi phàm.”
Mắt Giang Thạch chớp động.
Nếu không phải hắn suy nghĩ thấu đáo thêm một tầng, đoán chừng thật có thể để đám người này chạy thoát.
Hắn cười lạnh một tiếng, thân thể vọt thẳng xuống địa đạo, dọc theo địa đạo, nhanh chóng lao về phía trước, ngược lại ỷ có thiên phú 【 Quy nguyên 】, hắn cũng không lo lắng có cạm bẫy gì.
Coi như có cạm bẫy, hắn cũng có thể trực tiếp xông qua.
Không ngoài sở liệu của hắn, một đường chạy qua, quả nhiên có cạm bẫy tồn tại.
Độc vật, tiễn độc, hỏa diễm, trận pháp, đủ loại cạm bẫy không ngừng xuất hiện.
Chỉ có điều tất cả mọi thứ đều bị Giang Thạch bỏ qua, thân thể của hắn giống như là một đầu Man Thú đáng sợ, khí tức hung hãn, ỷ vào một bộ da dày, một đường xông qua, không dừng lại chút nào.
Trong hẻm núi thần bí rộng lớn.
Nơi đây rời xa thế tục, hoàn cảnh ưu mỹ, bốn bề toàn núi, ít người lui tới, từng tòa phòng ốc san sát nối tiếp nhau tu kiến ở nơi này, chừng mấy chục tòa.
“Khổng trưởng lão, không cần lo lắng, ta chịu đại ân của Khổng thị , chuyên môn đợi ở đây, cũng ở đây sinh sống thăm dò mấy trăm năm, sẽ không có người có thể phát hiện nơi này, các ngươi đều có thể yên tâm ở lại!”
Một vị nam tử trung niên người mặc bạch bào, thân thể cao lớn, mở miệng nói.
“Nghĩ không ra đường đường Khổng thị, vậy mà thật có ngày phải vứt bỏ tổ trạch, di dời toàn tộc!”
Người nói là trưởng lão duy nhất còn nắm giữ thực quyền bên trong Khổng thị, thực lực Hoán Huyết ngũ trọng thiên, chính là đại trưởng lão tân nhiệm của Khổng thị.
“Sớm biết như vậy, trước đó liền không nên tiếc bất cứ giá nào diệt Hắc Liên Thánh Giáo!”
Một tên trưởng lão tiếc hận nói.
“Bây giờ nói gì cũng đã chậm, chỉ cầu gia chủ có thể bình an vô sự.”
Tên trưởng lão thứ ba của Khổng thị lo nghĩ mở miệng.
“Các vị cứ yên tâm, Khổng gia chủ người hiền tự có phúc tướng, nhất định sẽ không sao.”
Nam tử trung niên nói.
“Bây giờ suy nghĩ nhiều cũng vô ích, bảo những đệ tử ở dưới trong thời gian này không được ra ngoài, nếu không có gì thay đổi, chúng ta sẽ ẩn cư ở đây rất lâu.”
Khổng Liên nói.
“Đại Trưởng lão, Thiên Nhật và Tuyết Nhi chừng nào mới có thể xuất quan?”
Một người hỏi.
“Ta cũng không rõ.”
Khổng Liên thở dài.
Vốn dự định là tháng trước có thể xuất quan, nhưng bây giờ có vẻ lại xảy ra biến cố, phải kéo dài thời gian bế quan.
Nhóm trưởng lão ai nấy cũng đều sắc mặt xấu xí, nắm chặt tay lại.
Chèo chống hai người này bế quan, Khổng thị đã suy tàn đến mức này, ngay cả tồn vong của Khổng thị cũng không trọng yếu bằng hai người này, đủ thấy Khổng thị ký thác bao nhiêu tâm huyết trên hai người!
“Trường Phong huynh, nhờ ngươi giúp chúng ta gửi thư tín cho Bắc Chu, nói rằng Khổng thị đã bị diệt, mong Trường Sinh giáo Bắc Chu nhanh chóng phái cao thủ thới, trợ chúng ta tiêu diệt cường địch!”
Khổng Liên nói.
“Được, việc nhỏ không đáng kể!”
Người nam tử trung niên đáp.
“Vậy cứ thế đi, ta sẽ chuẩn bị thư tín ngay!”
Khổng Liên nói.
“Chuẩn bị? Ta nghĩ là không cần chuẩn bị nữa đâu, tìm ra các ngươi thật đúng là không dễ dàng, ha ha ha ha!”
Tiếng cười đinh tai nhức óc bỗng dưng vang vọng khắp hẻm núi, khiến đám người Khổng thị biến đổi sắc mặt, vội vàng quay đầu lại.
Tên nam tử trung niên càng là kinh hãi, bước ra trước, nhanh chóng ngăn trước đám người Khổng thị.
“Ai? Còn không ra đây!!”
Rầm rầm!
Một tiếng nổ kinh khủng vang lên, trầm thấp đinh tai, làm rung chuyển cả hẻm núi, vô số đá vụn bay tứ tung.
Trong khói bụi, một bóng người đầy máu, khí thế cuồng nộ hiện ra, cơ bắp cuồn cuộn, da đỏ rực, huyết khí bốc lên, đôi mắt sắc bén, lạnh lùng quét mắt dám người, miệng há ra đầy răng trắng hếu.
“Các vị, đã lâu không gặp!!”
“Giang Thạch!!”
Đám người Khổng thị đồng loạt kinh hãi, thót tim.
Sao có thể?
Làm sao có thể?
Sao Giang Thạch có thể tìm đến đây?
Nếu Giang Thạch đã tới, không lẽ Khổng gia chủ đã...
“Mọi người mau chạy, ta cản hắn!”
Tên nam tử trung niên mặc trường bào trắng quát lớn, thân thể như chớp giật lao tới Giang Thạch.
Rầm!
Một tiếng nổ kinh khủng hơn vang lên, tên nam tử trung niên phun máu bay ngược ra ngoài với tốc độ kinh khủng hơn, đập mạnh vào vách đá, cơ thể mềm nhũn.
...