Trong nháy mắt, khí tức huyễn diệt tử vong từ cơ thể hắn lan ra.
Khí tức hủy diệt này khiến cả Giang Thạch cũng giật mình, xuất hiện chút một chút cảm giác nguy cơ.
Không thể trúng đòn!
Nếu không dù không chết cũng bị thương nặng!
Nguy cơ chưa từng có đột nhiên kéo đến, khiến Giang Thạch không dám chần chừ, lại một lần nữa phân thân thành bốn, cực tốc chạy trốn.
Nhưng lần Tứ Tuyệt Phân Thân này, rõ ràng không còn có thể phát huy tác dụng.
Trong mắt Đại Tế Tư, Tứ Tuyệt Phân Thân lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba đều có tác dụng không nhỏ, nhưng nhiều lần sử dụng liên tiếp như vậy, hắn đã nhìn ra được sơ hở từ lâu.
Phù!
Đại Tế Tư lại lao tới cực nhanh, hai cánh tay mang theo vô số đường vân máu quỷ dị, vung lên, trực tiếp đập mạnh vào lưng Giang Thạch.
“Long Tượng!”
Giang Thạch gầm lên, không quan tâm gì cả quay người chống cự.
Rầm một tiếng, thiên địa rung chuyển, khí lưu cuồng phong.
Thân thể Giang Thạch bay ngược ra, phun máu, lại đập mạnh xuống xa xa, máu tươi tuôn ra, cả hai cánh tay gãy rời.
Nhưng hắn vẫn cứ như thường, điên cuồng chạy không ngừng, cho dù cánh tay đã gãy, nội phủ tổn thương, vẫn cứ cực tốc chạy trốn.
Cảnh tượng như vậy khiến mắt Đại Tế Tư càng lúc càng lạnh lẽo, càng tức giận.
Hắn thực sự không hiểu, tại sao những thiên tài của Đại Huyền đều là loại bướng bỉnh như vậy!
Mông Phóng cũng thế!
Cuồng nhân cũng thế!
Đến bây giờ ngay cả Giang Thạch cũng thế!
Thậm chí cả huynh muội Khổng thị cũng là bên ngoài một bộ, bên trong một bộ!
Tại sao những người này không thể gia nhập Bắc Chu!
Tại sao Bắc Chu không thể xuất hiện những thiên tài như vậy!
“Thiên đạo bất công!! Quá khắc nghiệt với Bắc Chu ta!! Giang Thạch, chết cho ta!!”
Đại Tế Tư Bắc Chu hoàn toàn phát cuồng, gào lên, “Ta muốn tàn sát tất cả thiên tài của Đại Huyền, chết hết, chết hết!”
Hắn lại cực tốc lao ra, oanh sát về hướng Giang Thạch.
Đúng lúc này, Giang Thạch mới nhìn thấy hy vọng, mắt lóe tinh quang.
Lôi Cốc Sơn Mạch vẫn chưa đến!
Nhưng phía trước đã xuất hiện một thành nhỏ, lúc này mây đen phủ kín, gió thổi mạnh, bão sắp đến, trên trời đã bắt đầu hiện ra sấm sét.
Hắn trực tiếp gầm lên, không quan tâm gì cả lao thẳng vào thành nhỏ: “Đại Tế Tư, muốn giết ta đúng không? Chúng ta quyết đấu sinh tử bên trong thành nhỏ này!”
Rầm rầm!
Hắn lại một lần nữa bị Đại Tế Tư đấm mạnh, lưng lõm xuống, ngũ tạng gần như nổ tung, thất khiếu phun máu, nhưng nhờ phản lực mạnh mẽ cuồng bạo này, hắn bắn thẳng ra, gần như lập tức rơi xuống thành lũy trên tòa thành nhỏ này.
Toàn bộ thành trì đã hoang tàn.
Không một bóng người.
Bốn phía đầy dấu vết tàn phá của kỵ binh Bắc Chu.
Những gì nhìn thấy chỉ có tan hoang, trống trải.
Cho dù đôi lúc có bóng người lướt qua, cũng chỉ là người ăn xin, dân chạy loạn.
Lúc này, Giang Thạch vừa rơi xuống thành lũy, lập tức không do dự, lôi điện trong người bùng nổ, vô số tia chớp màu tím từ trong người hắn ầm ầm trào ra, như núi lửa phun trào, hướng lên cao, Thiên phú Bôn Lôi của hắn được hắn vận chuyển đến cực hạn.
Ngoài việc giải phóng ra vô tận lôi điện tích trữ trong người, hắn còn điên cuồng dẫn dắt lôi điện trên không, chớp mắt hàng loạt Lôi Long cực to bất thường hiện ra, nối liền trời đất, che phủ cả thiên địa.
Cảnh tượng kinh khủng chưa từng có khiến đám người đuổi theo phía sau đều đổi sắc mặt, không thể tin được.
“Lôi công trợ ta!!”
Giang Thạch gầm lên, toàn thân điên cuồng dẫn dắt biển lôi điện, thiên lôi sấm sét nổ liên hồi, ánh sáng lóe lên khắp nơi, toàn bộ thành lũy nhỏ tức thì bị ánh chớp bao phủ.
Giang Thạch giờ đây giống như biến thành một cột thu lôi cực mạnh!!
Đại Tế Tư Bắc Chu đang cực tốc lao tới cũng cuối cùng đổi sắc mặt, lông tóc dựng đứng, lập tức cảm nhận được khí thế hủy diệt kinh khủng không thể chống đỡ.
Hắn vội vàng lui lại, chỉ có điều Giang Thạch hoàn toàn không cho hắn cơ hội, gần như ngay khi dẫn dắt được vô tận lôi điện, thân thể đã lao tới.
Đại Tế Tư Bắc Chu gầm lên, Đăng Thiên Quyết một lần nữa đẩy lên một trọng thiên, nghiền ép xé tiềm năng bản thân đến cực hạn.
“Phong Bạo Chưởng!”
Trong ánh chớp vô tận, hắn điên cuồng vung tay, như sóng triều dâng trào, không khí bốn phía cuồn cuộn xô tới, muốn ngăn chặn những luồng lôi điện kinh khủng này.
Thật sự có rất nhiều lôi điện bị khí lãng cuồng bạo của hắn chặn đứng, nhưng càng nhiều lôi điện vẫn trực tiếp xuyên thủng bàn tay của hắn, đổ xuống như thác nước.
Rầm rầm!
Trời sụp đất nứt!
Nhật nguyện vô quang!
Toàn bộ khu vực không còn thấy gì cả, chỉ còn lại vô số ánh chớp.
Đám người đuổi theo phía xa, ai nấy cũng cảm thấy rợn người, sợ hãi vô cùng.
Lực lượng hủy diệt như thế này, thật sự do nhân loại tạo ra ư?
Làm sao có thể?
Nhân loại làm sao có thể sử dụng thiên uy vô địch như thế?
“Đại Tế Tư!”
Có tên tộc trưởng hoảng loạn gọi to.
Liên lụy cả những cao thủ Đại Huyền cũng đều run lên, khó tin, đầu óc ong ong, giống như mộng ảo.
Thật lâu.
Ánh chớp kinh khủng chói mắt mới dần biến mất, thiên địa tàn tạ, thành lũy đổ nát, mặt đất tan vỡ.
Mặt đất bốn phía đều lún xuống, xuất hiện hố sâu khổng lồ, bốc lên khí tức đáng sợ.
Mưa rào bất chợt từ trên trời ào xuống, ầm ĩ rơi xuống đất.
Mưa xối xả không ngừng, tạo nên khung cảnh thê lương.
Trong màn mưa, mơ hồ xuất hiện hai bóng người khổng lồ, im lìm đứng thẳng.
Đại Tế Tư Bắc Chu, khắp người bốc khói đen, bất động, đứng trong màn mưa, cực kỳ mơ hồ nhìn Giang Thạch, thanh âm khàn khàn: “Đây là... bí thuật gì?”
“Bôn Lôi Thần công, ta tự sáng tạo.”
Khóe miệng Giang Thạch rỉ máu, thương tích khắp người thảm không chịu nổi, bình tĩnh đáp lại.
“Tự sáng tạo? Tự sáng tạo?”
Đại Tế Tư lẩm bẩm.
Đây là yêu nghiệt gì?
Tại sao không phải nhân tài của Bắc Chu?
Trong đôi mắt đột nhiên hiện ra tinh quang, như hồi quang phản chiếu, miệng gầm lên: “Đệ tử Trường Sinh Giáo nghe lệnh, Giang Thạch đã bị thương nặng, mau giết hắn đi, ai giết được hắn, người đó chính là Đại Tế Tư kế nhiệm, nếu không thể giết được, Bắc Chu lập tức triệt thoái, vĩnh thế không thể xuôi nam, nhớ kỹ nhớ kỹ!!”
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Trên người hắn đột nhiên vang lên loạt tiếng nổ, vô số tia chớp từ trong người phun ra, trong vụ nổ vô tận, toàn thân hắn chớp mắt nổ tung thành mưa máu.
Vô số huyết nhục văng tứ tung, trong cơn mưa ào ào nhuộm đỏ mặt đất.
Chết thảm không thể thảm hơn!
Tất cả cao thủ Bắc Chu đều than khóc.
“Đại Tế Tư!”
“Đại Tế Tư lên đường bình an!”
“Mau giết Giang Thạch, nghe theo lệnh Đại Tế Tư!”
“Giết chết Giang Thạch!”
“Khục khục...”
Giang Thạch ho ra máu, vội vàng tăng tốc vận dụng Quy Nguyên, khắp người liên tục lóe lên ánh sáng trắng, nhanh chóng chữa lành vết thương, đôi mắt trừng trừng nhìn đám người Bắc Chu đang ào tới, gằn giọng: “Man di tự tìm đường chết!”
Hổ dù bị thương vẫn thừa uy!
Huống hồ hắn có thiên phú Quy Nguyên, lôi điện còn đang không ngừng sục sôi trên đầu, sức tàn phá bây giờ của bản thân hắn không những không giảm mà còn đáng sợ hơn trước nhiều lắm.
Đám người Bắc Chu định xông tới đều dừng bước, sắc mặt tái mét, bất động, mắt nhìn Giang Thạch.
Bọn hắn sợ rồi!
Cảnh tượng vừa rồi như diệt thiên diệt địa.
Ngay cả Đại Tế Tư bị bọn hắn tôn làm thần minh cũng bị người này giết, nếu chúng xông lên, đối phương lại phát huy lực lượng lôi điện, chỉ sợ Bắc Chu sẽ toàn diệt ở chỗ này.
Một lúc, toàn trường im phăng phắc.
Chỉ còn gió bão gào thét.
Mưa xối xả không dứt, thỉnh thoảng có tia chớp lớn rạch ngang bầu trời, vang lên loạt tiếng nổ như bom.
Dưới chân đầy đất máu loang lổ, vẫn cứ chảy không ngừng.
Nhưng không còn một ai dám ào lên nữa!
Một người dọa sợ ngàn quân!
PS: Cảm ơn đạo hữu 03388838403 đẩy Kim Phiếu ủng hộ. Hôm nay tròn mười ngàn chữ.