Đêm tối mờ mịt.
Ánh đèn rực rỡ.
Dương Tâm Gia, thân hình gợi cảm, mặt giận dữ, mặc giáp lụa màu lửa đỏ, đi về phía một tửu lâu phía trước, tay đập mạnh xuống bàn.
“Chủ quán, rượu đâu!”
Bên cạnh tiểu nhị nhìn thấy người đến, lập tức thay đổi sắc mặt, cung kính sợ sệt, nhanh chóng mang rượu đến.
Một cái bàn không xa.
Một thanh niên tuấn tú mặc áo xanh, ban đầu đang uống rượu một mình, thấy người đến liền đứng dậy đi về phía Dương Tâm Gia, cười nói: “Kỳ quái, hôm nay lại ai chọc giận Dương tiểu thư? Khiến ngươi tức giận đến thế?”
“Là ngươi!”
Đôi mắt sắc bén Dương Tâm Gia lập tức nhìn người đến, cười lạnh nói: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Dương sư muội, mọi người đều là đồng môn, đâu cần thiết phải phát hỏa lớn với ta như vậy? không biết ai chọc giận sư muội, ta giúp gì không?”
Thanh niên cười.
Dương Tâm Gia đang muốn mở miệng mắng, nhưng đột nhiên ngữ điệu dừng lại, lông mày xinh đẹp nhăn lại, nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là bị một cẩu nô tài xúc phạm mà thôi, hôm nay ta muốn điều động ba ngàn cân Hắc Ngọc Mễ làm việc gấp, kết quả lại bị một cẩu nô tài làm mất mặt trước, bị tên cẩu nô tài đó công khai cự tuyệt.”
“Ồ? Cẩu nô tài nào dám lớn mật như vậy?”
Thanh niên lộ vẻ hiếu kỳ, nói: “Theo Ta biết, linh điền Hắc Ngọc Mễ đó đã liên tiếp chết vài quản sự rồi đúng không? Chẳng lẽ lại có quản sự mới tới? Thực lực như thế nào? không lẽ cả mặt mũi của Dương tiểu thư cũng không cho!”
“Chỉ là phế vật mà thôi.”
Dương Tâm Gia cười lạnh, nói: “Nếu không phải xem mặt mũi của Viên Phúc Hải, ta đã giết hắn ngay lúc đó, kết quả hắn lại không biết điều, thật đúng là để ta tức giận!”
“Nói như vậy thực lực cũng không mạnh lắm, hẳn là chưa tới Thánh Linh?”
Thanh niên cười.
“Nếu là Thánh Linh, làm sao có thể canh giữ linh điền?”
Dương Tâm Gia chế giễu.
“Đúng vậy.”
Thanh niên cười nhẹ, nói: “Dương sư muội đừng tức giận, ta có thể giúp ngươi xả cơn giận này, ta quan hệ rất tốt với Viên Thiên Nhân hữu mạch, Dương sư muội muốn dùng bao nhiêu Hắc Ngọc Mễ chỉ cần một câu nói của Viên Thiên Nhân là được, hơn nữa, ngay cả tên quản sự trông giữ linh điền cũng sẽ dưới một câu nói của Viên Thiên Nhân, tự trói cả hai tay, đích thân tới đây xin lỗi sư muội.”
Viên Thiên Nhân, một trong 81 người con của Viên Phúc thông!
Dù ở Kim Linh Môn hay Hải Kình Môn, tư chất đều tính toán không tồi.
“Ồ?”
Dương Tâm Gia nhướn lông mày, nói: “Nếu vậy thì quá tốt, để tên đó cởi hết quần áo, trên lưng còng gai, quỳ bò từng bước một tới đây, như vậy mới giải được cơn giận của ta!”
“Được thôi.”
Thanh niên cười, cầm ly rượu lên, nói: “Sư muội, uống một ly.”
Dương Tâm Gia lộ nụ cười, lập tức cầm ly va chạm với thanh niên.
Thanh niên tên là Tiền Văn Thông.
Là đệ tử chân truyền của Bạch thông Thiên mạch chủ tả mạch, đồng thời cũng là thiếu chủ Tiền gia [Bạch Long Thành]!
Năm mươi tám tuổi!
Thánh Linh tam trọng phản tổ.
Đêm càng thêm sâu.
Dương Tâm Gia mỉm cười hài lòng, rất vừa ý, dưới sự tiễn đưa của Tiền Văn Thông bước ra khỏi tửu quán, sau đó phiên lên con Long Mã màu đỏ, nhẹ nhàng vung roi, rời đi.
Ngay khi Dương Tâm Gia mới đi xa, sắc mặt Tiền Văn Thông lại trở nên bình thản, vẫy nhẹ tay hướng về phía sau.
Bang chủ Thiết Lang Bang Hách Hổ mặc một bộ y phục đen, nhanh chóng tiến lại gần.
“Tiền công tử.”
“Có thể hành động rồi, tên quản sự canh giữ linh điền, thực lực rất yếu, thậm chí còn chưa tới Thánh Linh, xem ra còn yếu hơn hai tên quản sự trước, tốt nhất đêm nay ngươi có thể phá hủy toàn bộ linh điền, đúng rồi, đừng giết tên canh giữ linh điền, ta còn có việc cần dùng hắn.”
Tiền Văn Thông bình tĩnh nói.
Sắc mặt của Hách Hổ chuyển biến, gật đầu nhẹ.
“Được, tuy nhiên Tiền công tử, vẫn xin ngài giữ lời hứa, việc xong, nhất định phải thả nhi tử ta.”
Ánh mắt hắn lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Tiền Văn Thông.
Tiền Văn Thông cười nhẹ, quay người, nói: “Công tử ta lúc nào lừa dối ngươi?”
Hách Hổ lại gật đầu, lập tức quay người đi, bóng người lóe lên, biến mất không thấy.
Ngay khi hắn mới đi, Tiền Văn Thông mới lộ ra nụ cười, đi về hướng khác.
“Tiền huynh, nửa đêm tới thăm, chẳng lẽ thứ ta cần, ngươi tìm được rồi?”
Trong một phủ đệ rộng lớn.
Một thanh niên cao lớn từ trong điện bước ra, đầu đầy tóc đen, mặt trắng bệch, mặc một bộ cẩm y dài, lộ ra cơ ngực đồng thau, nhìn về phía Tiền Văn Thông.
“Ha ha, quả nhiên việc gì cũng không qua mắt được Viên huynh.”
Tiền Văn Thông lộ nụ cười, tiến lại gần, từ tay áo lấy ra một hộp ngọc, nói: “Hồng Ngọc Thiên Quả năm trăm năm kết quả một lần.”
“Ồ?”
Ánh mắt Viên Thiên Nhân lóe lên, hơi thở gấp gáp, vươn tay ra chực chộp lấy.
“Đợi một chút.”
Tiền Văn Thông mỉm cười, nói: “Món đồ này không thể tặng không cho Viên huynh được, ta có chuyện nhỏ cần Viên huynh trợ giúp một tay.”
“Chuyện gì?”
Viên Thiên Nhân cau mày, nhìn về phía Tiền Văn Thông.
Tiền Văn Thông liền kể lại toàn bộ chuyện Dương Tâm Gia gặp phải cho Viên Thiên Nhân.
Viên Thiên Nhân thư giãn lông mày, lãnh đạm nói: “Ta tưởng là chuyện gì lớn, Tiền huynh, không nói đến những thức khác, chuyện này đơn giản, ngày mai ta sẽ để tên quản sự đó đích thân quỳ bò đến xin lỗi Dương sư muội, làm sao?”
“Viên huynh thật sảng khoái.”
Tiền Văn Thông tán thưởng, đưa hộp ngọc trong tay cho Viên Thiên Nhân.
Viên Thiên Nhân mở ra xem, lập tức tâm trạng càng thêm vui sướng.
Có món đồ này trợ giúp, môn công pháp trọng yếu của hắn chắn chắn sẽ đi lên thêm một tầng nữa.
Sau nửa đêm.
Nhiệt độ hạ xuống.
Gió đêm thổi tới, thành từng mảng linh điền xoay cuồng.
Một nhóm người mặc đen, chừng mười một mười hai người, dưới sự dẫn đầu của bang chủ Hách Hổ, cẩn thận tiến lại gần linh điền.
“Nhớ kỹ, chỉ phá hủy linh điền, những việc khác đều không làm.”
Hách Hổ thấp giọng dặn dò, nói: “không được đốt nữa, Hắc Ngọc Mễ chất lượng cực cứng, đốt sẽ khó cháy hẳn trong thời gian ngắn, dùng dịch thối xác!”
“Vâng, bang chủ!”
Mười một tên cao thủ bên cạnh đồng loạt gật đầu, trong lòng âm thầm tiếc nuối.
Tất cả đều là Hắc Ngọc Mễ!
Trên thị trường giá trị liên thành!
Có lợi ích to lớn với võ giả, đêm nay quả thực phải phá hủy hết.
Tuy nhiên bọn họ không dám do dự chút nào, nhanh chóng lấy ra từng ống tre dày từ trên người, bắt đầu phân tán hoạt động, lao nhanh tới linh điền phía trước.