Linh hồn Lục Viêm kinh hãi choáng váng.
"Không hổ là sư phụ, thật mạnh mẽ, cùng một một môn công pháp Lôi Chấn Sơn Hà Quyền nhưng uy lực lại khác biệt một trời một vực , chỉ sợ ta mới luyện được một chút da lông bên ngoài, thật không biết bao giờ mới phát huy ra được lực lượng kinh khủng như thế.”
Ánh mắt của hắn lập tức nhìn về phía vùng bị lôi hải bao phủ.
Gã này, tiếp nhận một kích toàn lực của sư phụ, chắn chắn phải chết rồi chứ?
Tuy nhiên, cảnh tượng kỳ dị xuất hiện.
Biển lôi hủy diệt trước mắt, dường như đột nhiên gặp phải một lực kỳ dị nào đó trực tiếp thôn phệ toàn bộ lực lượng một quyền này.
Giống như xuất hiện một lỗ đen khổng lồ.
Sự biến đổi này khiến linh hồn thể trong suốt cũng phải thay đổi sắc mặt, mắt trợn tròn.
Nhưng rất nhanh hắn kinh hãi đến mặt trắng bệch.
Chỉ thấy tất cả lôi quang lúc này đều tự động biến mất khi tiếp xúc đến cơ thể Giang Thạch, thậm chí bị hắn nhanh chóng hấp thụ.
Người này, có thể hấp thu lôi điện?
Linh hồn thể trong suốt không suy nghĩ nhiều, giẫm chân xuống, thân thể hóa thành lôi điện, trực tiếp quay người chạy trốn, lao vụt vào bóng đêm vô tận.
Linh hồn Lục Viêm kinh ngạc tột độ.
Sư phụ chạy?
Điều này làm sao có thể?
“Sư phụ...”
“Người này cực kỳ quái dị, vô cùng tà môn, linh hồn ta lại không hoàn chỉnh, ở lại cũng vô ích, mau chạy!”
Linh hồn thể trong suốt truyền âm vào đầu Lục Viêm, tốc độ nhanh như chớp giật, chỉ biết cắm đầu chạy trốn.
“Muốn chạy? Xông vào địa bàn của ta nhảy nhót một trận, giờ lại muốn chạy, cũng quá không để ta vào mắt.”
Giọng nói lạnh lẽo, lạnh nhạt của Giang Thạch vang lên bất ngờ sau lưng Lục Viêm.
Một bóng ma khổng lồ, giống như yêu thú hú dài, mang theo áp lực không thể tưởng tượng nổi chớp nhoáng bao trùm lấy thân thể Lục Viêm.
Cả Lục Viêm và linh hồn thể trong suốt đều chấn động tâm can, không thể tin nổi.
Tốc độ này là gì?
Rầm!
Cơ thể kinh khủng cao hơn 3 thước của Giang Thạch tràn đầy lực lượng cuồng dã vô biên, trực tiếp giương bàn tay khổng lồ, một bàn tay vỗ thẳng vào lưng Lục Viêm.
Huyền Cấp Võ Học!
Đại Diệt Băng Thiên Thủ!
Đặc hiệu: kình lực như xoắn ốc, kịch độc vô song, một trăm linh tám trọng ám kình, pháp tắc hủy diệt.
Rầm!
Giống như một tòa Ma Điện kinh khủng nện vào lưng Lục Viêm, khiến cho cả linh hồn của Lục Viêm cũng phải khiếp sợ, thốt lên tiếng kinh hô.
Linh hồn thể trong suốt lập tức điều khiển cơ thể Lục Viêm quay người lại, không cần suy nghĩ đã trực tiếp sử dụng bí pháp, kích hoạt lực lượng.
Lúc này, cho dù hắn phải liều mạng tự tổn hại linh hồn cũng phải đỡ được một kích này của Giang Thạch.
Nếu không, thân thể Lục Viêm chắn chắn sẽ nổ tung.
“Lôi Phong Bạo!!”
Linh hồn trong suốt gầm lên, khắp người bốc lên vô vàn lôi điện, tạo thành một cơn lốc xoáy lôi điện khủng khiếp, rít lên ầm ầm, lao thẳng vào thủ chưởng của Giang Thạch.
Lôi Phong Bạo, cũng là Huyền Cấp Võ Học!
Có thể ngưng tụ nguyên khí thiên địa!
Hơn nữa, hắn còn trực tiếp sử dụng một bí pháp tinh thần cường đại, từ đôi mắt Lục Viêm bắn ra hai luồng long lôi vô hình, chọc thẳng vào đôi mắt Giang Thạch.
Long Hồn Sát!
Rầm rầm!
Một loạt âm thanh nổ long trời dộng đất vang lên, chấn động phạm vi trong vòng trăm thước.
Cả đêm tối bừng sáng như ban ngày, sóng xung kích đáng sợ khiến không biết bao nhiêu người hoảng hốt sợ hãi.
Lôi Phong Bạo bị đánh tán ngay khi mới tiếp xúc với thủ chưởng của Giang Thạch, không hề có một chút tác dụng.
Sau khi Long Hồn Sát xuyên vào đôi mắt Giang Thạch cũng lập tức biến mất vô tích, không làm cho cơ thể Giang Thạch dao động chút nào,
Hai chiêu thức giống như không khí, hoàn toàn vô hiệu.
Hệ quả chính là một chưởng kinh khủng tuyệt luân của Giang Thạch trực tiếp vỗ xuống cơ thể Lục Viêm, bùm một tiếng, toàn bộ cánh tay của hắn ngay lập tức nổ tung, biến thành huyết vụ, cả gốc vai phải cũng trực tiếp nổ tung.
Linh hồn Lục Viêm thốt lên tiếng kêu thảm thiết, rõ ràng cảm nhận được thân thể bị trọng thương.
Đó vẫn chưa phải tất cả.
Trong Đại Diệt Băng Thiên Thủ chứa đựng pháp tắc hủy diệt và một trăm linh tám trọng ám kình, giống như lưỡi hái tử thần, nhanh chóng xâm nhập vào khắp cơ thể Lục Viêm.
Bùm bùm bùm!
Một lúc sau, trong cơ thể hắn trực tiếp có hơn mười kinh mạch trọng yếu nổ tung, lỗ chân lông khắp người phun máu, nhuộm đỏ quần áo.
Nội phủ trong cơ thể cũng bị xoắn nát ngay lập tức, miệng phun máu tươi như suối.
"Viêm Nhi!"
Linh hồn thể trong suốt kinh hãi thay đổi sắc mặt, phát hiện ra vết thương kinh khủng trên người Lục Viêm, không dám chần chừ, liền hóa thành tia sáng, tiếp tục chạy trốn ra ngoài.
"Có chút thú vị, hôm nay nếu để cho ngươi chạy thoát, ta cũng không cần sống ở thế gian này nữa."
Giang Thạch lạnh lùng cười gằn.
Thật không ngờ, lại gặp phải tình huống như vậy.
Trong chiếc nhẫn có một lão gia gia?
Vậy đây là Vị Diện Chi Tử?
Mô bản nhân vật chính áo gai quần bố mang theo lão gia gia nghịch tập?
Vị Diện Chi Tử đối đầu người xuyên không?
Không!
Hắn không phải người xuyên không, mà là quải bức!
Vụt!
Thân thể Giang Thạch tức thì biến mất, mang theo khí tức kinh khủng nóng rực, gần như trong khoảnh khắc đã xuất hiện sau lưng Lục Viêm, ánh mắt lạnh lẽo, cơ bắp sưng phồng, gân xanh nổi cộm, như một tôn Huyết Ngục Ma Thần đáng sợ.
Vị Diện Chi Tử hay Chân Mệnh Thiên Tử đều phải chết!
Rầm!
Lại là một chưởng Đại Diệt Băng Thiên Thủ cuồng dã khủng khiếp nhấn xuống.
Không gian ngay lập tức lõm xuống.
"Ngô nha đầu, mau mau để người nhà ngươi ra tay!"
Linh hồn thể trong suốt không kiêng nể gì nữa, không cần che giấu, thét lớn.
Đồng thời hắn lại nhanh chóng quay người lại, khí thế bùng nổ, đốt cháy một phần linh hồn, hết sức chống đỡ.
Rầm!
Thân thể Lục Viêm vẫn bị đánh trúng, như quả bom bay ra hàng chục thước, phun máu phè phè, cánh tay còn lại cũng vỡ vụn, thảm thiết kêu gào, máu phun ra từ thất khiếu trên đầu.
Cơ thể Giang Thạch theo sát phía sau vừa định lại bồi thêm một kích, nhưng ngay lúc vừa đáp xuống, hắn cau mày, quay người đỡ đòn nhanh như chớp.
Rầm! Rầm!
Hai bóng người xanh nhanh như chớp giật, như hai lưỡi kiếm kinh khủng, trực tiếp lao về phía Giang Thạch.
Một khoảnh khắc, thân thể Giang Thạch bị đánh bay ra, rơi xuống đống hoang tàn xa xa.
Hai bóng người cuối cùng dừng lại, hiện nguyên hình là hai lão giả sắc mặt lạnh lẽo, một bên trái một bên phải, tay áo tung bay, khí thế đáng sợ, lực lượng trên người như thủy triều đang tuôn chảy dữ dội.
Rầm rầm!
Không xa,
Giang Thạch một lần nữa đứng dậy từ đống đổ nát, phủi sạch bụi bẩn trên người, sắc mặt lạnh băng, cất giọng trầm thấp: "Súc sinh rác rưởi gì cắn ta một cái?"
..