"Vậy Ngô gia là gia tộc gì?"
Giang Thạch hỏi.
"Ngô gia..."
Ánh mắt Viên Phúc Hải sâu thẳm, nhìn nữ tử ngất xỉu dưới đất, đáp:
"Ngô gia không thuộc Tam Thập Lục Liên Minh, thậm chí cũng không thuộc bất cứ thế lực nào ở phía Nam. Gia tộc này rất cổ xưa, lão phu cũng không ngờ lại gặp được người của gia tộc này ở đây."
"Rất cổ xưa ư?"
Giang Thạch nhướn mày, lộ vẻ trầm trọng.
"Đúng vậy, một trong ngũ đại gia tộc viễn cổ. Gia tộc này có lịch sử vô cùng cổ xưa, không biết cách nay bao nhiêu năm, so với bất kỳ môn phái nào cũng sâu hơn. Năm gia tộc thời viễn cổ, mỗi gia tộc đều bí ẩn khôn lường, huyết mạch của họ tinh túy hơn người thường không biết bao nhiêu. Sinh ra đã là thiên tài xuất chúng, chỉ là truyền nhân của ngũ đại gia tộc hiếm khi xuất hiện ở thế gian, ít nhất trong vài trăm năm trở lại đây hoàn toàn không có tin tức gì về họ. không ngờ... không ngờ bây giờ lại gặp được ở đây."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Giang Thạch hỏi.
"Đừng hoảng sợ, ngươi không giết nàng, cho dù gia tộc của nàng truy cứu cũng chẳng làm gì được đâu. Huống hồ Tam Thập Lục Liên Minh của ta cũng đã tồn tại hàng ngàn năm, chúng ta đã hoài nghi về thực lực của ngũ đại gia tộc thời viễn cổ từ lâu, nếu Ngô gia thực sự muốn gây sự vì chuyện này, Tam Thập Lục Liên Minh sẽ không đứng nhìn đâu!"
Viên Phúc Hải nói.
Giang Thạch cau mày, trong lòng vẫn đang suy nghĩ.
Không hổ là một trong hậu cung của nhân vật chính.
Xuất thân của nữ tử này thật không đơn giản.
Nếu theo diễn biến bình thường, chắn chắn Lục Viêm sau này sẽ dàn dựng màn "ba mươi năm Hà đông, ba mươi năm Hà Tây".
Tiếc là đã bị hắn bóp chết rồi.
Nhân quả không lẽ sẽ quay ngược lại giáng xuống đầu mình?
Một áp lực không thể diễn tả lại xuất hiện trong lòng Giang Thạch.
"Giang Thạch, không cần lo lắng."
Viên Phúc Hải nhìn thấu tâm tư Giang Thạch, thanh âm lạnh lùng, oai phong phóng khoáng:
"Ngô gia thì làm được gì? Nếu viễn cổ ngũ đại gia tộc thực sự mạnh đến thế, đã không để mặc Tam Thập Lục Liên Minh phát triển đến ngày nay. Cho đến bây giờ, cũng chưa thấy người của Ngô gia xuất hiện, đủ chứng minh rằng thực lực của viễn cổ ngũ đại gia tộc cũng không quá đáng kể. Ngươi là Trời Sinh Kim Cương, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, sau này thành tựu không thể đo lường được, không cần quá coi trọng bọn họ."
"Vâng, Bang chủ."
Giang Thạch cúi đầu.
"Ừ, lần này ngươi lập được công lớn, vạch trần sự tồn tại của Hương Thủ Giáo. Lão phu nhất định phải luận công hành thưởng, trước đó lão phu đã nói, trong Hải Kình Bang của ta, miễn là ngươi có thể làm lão phu hài lòng, muốn gì có đó, kể cả Thánh Linh Đan ta cũng có thể ban cho ngươi. Giang Thạch, giờ lão phu ban thưởng ngươi một viên Thánh Linh Đan, giúp ngươi đột phá thêm một trọng thiên."
Viên Phúc Hải thong thả nói.
"Bang chủ muốn tặng ta Thánh Linh Đan?"
Mắt Giang Thạch sáng lên, vui mừng hỏi.
"Không sai."
Mặt Viên Phúc Hải hiện nụ cười:
"Bây giờ Hải Kình Bang đang cần nhân tài, những trưởng lão, đường chủ, chưởng sự khác đều thiệt hại nặng nề, tài nguyên bị bọn tiểu nhân chiếm đoạt không ít. Lão phu ban cho ngươi Thánh Linh Đan cũng là hy vọng ngươi có thể giúp lão phu giảm bớt gánh nặng."
"Vâng, Bang chủ."
Giang Thạch cúi đầu.
"Ừ, cầm lấy đi."
Viên Phúc Hải lấy ra một cái hộp vàng lớn bằng lòng bàn tay, vỗ nhẹ bay về phía Giang Thạch.
Giang Thạch tiếp nhận, mở ra xem.
Bên trong là một viên đan dược màu vàng, lớn bằng ngón tay cái, tròn vo, toả ra một loại khí tức thần bí.
Thánh Linh Đan!
Có được thứ này, hắn sẽ sớm có thể bước vào cảnh giới Thánh Linh nhị trọng phản tổ!
"Đa tạ Bang chủ."
"Đi đi, sớm luyện hóa viên Thánh Linh đan này, sau này còn nhiều nhiệm vụ khác đợi ngươi."
Viên Phúc Hải nói.
"Thuộc hạ cáo lui."
Giang Thạch cúi đầu, rời đi, trong lòng cuồn cuộn tâm tình.
Viên Phúc Hải đúng là sát tính mạnh một chút, nhưng đối đãi người mình đúng là không thể chê.
Trong đại điện, ngay sau khi Giang Thạch mới rời đi, ánh mắt Viên Phúc Hải lạnh lẽo đảo qua người Ngô Thiên Nhi nằm bất tỉnh trên đất:
"Người tới, mang đi, tra hỏi cho ra tổng bộ của Hương Thủ Giáo."
"Vâng, Bang chủ!"
Mấy người mặc áo đen xuất hiện, mắt lạnh lẽo, túm Ngô Thiên Nhi đi, thân ảnh vút mất.
...
Nửa canh giờ sau.
Giang Thạch quay lại sòng bạc Tam Phúc.
Chỉ thấy những người bị độc dược làm choáng váng tối qua, giờ đây đang được các đệ tử Hải Kình Bang khẩn trương cứu chữa. Nhưng dù dùng phương pháp gì, tình trạng vẫn không thấy chuyển biến.
Người ngất ngưởng chìm trong vô thức, kẻ tỉnh táo da mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt.
Dày đặc, sàn nhà ít nhất cũng gần trăm người, đều trong tình trạng đó.
"Giang tổng quản, ngươi tới rồi. Tào chưởng quỹ không biết bị trúng loại nào đó, chúng ta đã dùng tất cả các phương pháp giải độc, kết quả vẫn thế này, thật quỷ dị!"
Một lão dược sư vội vã chạy tới, lo lắng nói.
"Ồ?"
Sắc mặt Giang Thạch hơi thay đổi, tự động đi tới, nhìn Tào chưởng quỹ nằm sấp xuống đất, nụ cười vẫn nở trên môi, đôi mắt nhắm nghiền. Tay Giang Thạch đặt lên cổ tay hắn.
Chỉ thấy nhịp tim Tào chưởng quỹ vẫn đập mạnh mẽ, hùng hậu. Chỉ xem mạch, có vẻ như hắn không hề bị thương tổn gì.
Hắn suy nghĩ một chút, trực tiếp điều động kình khí cường đại đổ vào cơ thể Tào chưởng quỹ. Kình khí trùng trùng tràn vào nhưng thân thể hắn không hề rung động, vẫn nở nụ cười, mí mắt nhắm nghiền.
"Kỳ quái!"
Giang Thạch cau mày thật chặt.
Loại khí độc gì mà quỷ dị như vậy?
"Giang Tổng Quản, sau khi ngài cầm xuống đám tặc nhân kia, có tìm ra được phương pháp giải độc trên người bọn họ không?’’
Lão dược sư háo hức hỏi.
"Thực ra là không."
Giang Thạch lắc đầu, âm thầm tiếc nuối.
Đáng lẽ nên giữ lại một mạng tra hỏi.
"Đưa họ về tổng bộ trước đã, nếu không được thì treo thông báo, hậu đãi mời danh y."
Giang Thạch nói, đứng thẳng dậy.