Đối diện với câu hỏi của Giang Thạch, linh hồn thể trong suốt lập tức im lặng, bất động, có vẻ rơi vào trạng thái suy nghĩ.
Giữa hai người, gió thổi lồng lộng.
Sắc mặt Giang Thạch bình thản, vẫn nhìn chằm chằm vào linh hồn thể, nói: “Sao? không thể bảo đảm à?”
“Không! Đợi đã!”
Linh hồn thể trong suốt đột nhiên lại lên tiếng, ngẩng đầu nhìn Giang Thạch: ”Ta có một bí pháp linh hồn, gọi là Khống Hồn Bí Pháp, có thể truyền thụ cho ngươi, ngươi chỉ cần tu luyện bí thuật này, sẽ có thể dựa vào nó để khống chế linh hồn của lão phu, như vậy sẽ không phải lo lắng lão phu sinh lòng phản kháng, thế nào?”
Giang Thạch cười lạnh: “Khống Hồn Bí Pháp? Nghe hay đấy, nhưng tiếc là quá rắc rối, ta vẫn chủ trương diệt trừ ngươi, triệt để diệt trừ ngươi mới là cách an toàn nhất.”
“Người trẻ tuổi sao cần lại như vậy? Lão phu đã nhượng bộ đến mức này rồi, hay là ngươi vẫn không thấy thiện chí của lão phu?”
Linh hồn thể trong suốt vội vàng nói.
“Không thấy, lão quỷ, ngươi làm mất quá nhiều thời gian của ta rồi, để ta đưa ngươi lên đường thì tốt hơn.”
Giang Thạch lạnh nhạt nói, đi tới phía trước.
Trên người hắn phát ra áp lực cực kì kinh khủng, từ lỗ chân lông bắn ra từng đạo điện quang, bao phủ cơ thể hắn.
Sắc mặt linh hồn thể trong suốt lại thay đổi, vội nói: “Khoan đã, ta còn có cách khác.”
Sắc mặt Giang Thạch lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía linh hồn thể trong suốt.
Sắc mặt linh hồn thể trong suốt nhanh chóng thay đổi, lưỡng lự, có vẻ đã đưa ra quyết định cực kì khó khăn: ”Ta có thể tặng một phần linh hồn bản nguyên cho ngươi, bây giờ ngươi nên yên tâm rồi chứ.”
Đối mặt với sự thúc ép của Giang Thạch, hắn đã hoàn toàn hết cách.
Nếu như lúc trước linh hồn hắn không chia làm hai, trên cơ sở sử dụng bí pháp cấm kỵ, hắn vẫn có thể chiến một trận với Giang Thạch, tuy không thể giết chết Giang Thạch nhưng giữ ở thế bất bại vẫn là chuyện nhỏ.
Nhưng hắn đã chia linh hồn ra làm hai để phòng kẻ thù phát hiện, khiến cho linh hồn vốn đã yếu lại càng yếu thêm.
Cho nên mới bị Giang Thạch tóm gọn, một nửa linh hồn trên người Lục Viêm bị ma diệt, một nửa linh hồn còn lại tự nhiên cũng không đủ lực lượng chống lại Giang Thạch.
“Linh hồn bản nguyên, tặng một nửa cho ta?”
Giang Thạch cau mày.
Linh hồn bản nguyên cực kì trọng yếu.
Tuỳ tiện tặng linh hồn bản nguyên cho người khác, tương đương trao sinh mệnh của mình cho người khác nắm.
“Ngươi thật sự muốn làm vậy?”
Giang Thạch cau mày.
“Lão phu còn có biện pháp nào khác?”
Linh hồn thể trong suốt cười khổ.
“Nhưng vì sao ta vẫn có chút nghi ngờ ngươi?”
Giang Thạch cau mày.
Dù sao đây cũng là lão quỷ sống hàng ngàn năm, tính cách u ám, quỷ quyệt, ai biết trong đầu hắn còn có bao nhiêu mưu kế xảo trá.
Nếu hắn còn giữ lại một tay, không phải nuôi cọp gây họa sao.
“Tiểu huynh đệ xin yên tâm, lão phu tuyệt đối không lừa gạt ngươi, huống hồ truyền tống trận ở đây vẫn chưa hoàn thành, vẫn còn thiếu một phần mới có thể hoàn chỉnh, nếu ngươi giết chết lão phu, truyền tống trận này không ai có thể sửa chữa.”
Linh hồn thể trong suốt vội vàng nói: “Hơn nữa trên người lão phu còn vô số bảo bối, công pháp, tri thức, tất cả đều là tài nguyên vô giá, dù chỉ lưu truyền chút chút là đủ gây chấn động nhất phương, nếu ngươi giết chết lão phu thì không được gì cả, mong thiếu hiệp suy nghĩ kỹ.”
Trong lòng hắn đã thực sự sợ rồi.
Người này sát tính quá nặng.
Động một cái là giết!
Đối đầu với loại người như vậy, tuyệt đối là ác mộng.
“Có thật không?”
Giang Thạch tiếp tục suy nghĩ, thi triển thiên phú Thấu Thị, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía linh hồn thể.
Thật ra, bảo bối, công pháp, tri thức trên người lão già này đúng là tài nguyên vô giá không sai.
Chỉ cần nhìn cách hắn chỉ đạo Lục Viêm tránh đi đám Xác Thối Kiến Ma cũng đủ thấy một hai.
Quan trọng hơn!
Truyền tống trận phía trước vẫn chưa được xây dựng xong, nếu hắn giết chết lão già này thì không khác gì vác giỏ đựng nước đánh trống bỏ dở.
Trong nháy mắt, trong lòng Giang Thạch nhanh chóng suy nghĩ.
"Được, trước tiên ngươi giao nộp linh hồn bản nguyên, ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng có đùa giỡn, thủ đoạn của ta ngươi đã thấy, nếu ta phát hiện bất kỳ một chút gian trá nào, đừng trách tay ta vô tình."
Giang Thạch lạnh lùng nói.
"Được."
Linh hồn thể trong suốt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thả lỏng, giơ tay lên, vỗ vào trán, lập tức kêu lên một tiếng, cả linh hồn thể một lần nữa trở nên u ám hơn nhiều, tiếp theo một đồ án tam giác quỷ dị từ trán hắn chậm rãi bay ra.
Trong đồ án thần bí này, rõ ràng có một nhân vật giống hệt linh hồn thể trong suốt, đang nhanh chóng bay về phía Giang Thạch.
Thiên phú thấu thị của Giang Thạch nhanh chóng triển khai, đáy mắt có vô số phù văn bay nhanh xoay chuyển, dày đặc, từ trên xuống dưới toàn bộ nhân vật trong suốt này đều hiện ra trong mắt hắn.
Sau khi không phát hiện bất kỳ bất thường nào, bàn tay vội vã nắm lấy, nhân vật trong suốt này bị hắn nắm gọn trong tay, ánh mắt lóe lên, quan sát kỹ càng, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi, "Ta phải bảo tồn thứ này thế nào?"
Linh hồn thể trong suốt đối diện lập tức cười khổ một tiếng, nói ra: "Nếu ngươi đã từng tu luyện bí pháp tinh thần khác, nuốt nó vào là được, nếu không yên tâm, tìm một lọ ngọc nhỏ cất giữ cũng được."
"Thế sao?"
Giang Thạch đáy mắt lóe lên.
Hơi không yên tâm, vẫn trực tiếp kích hoạt công kích tinh thần, nháy mắt tác dụng lên nhân vật trong suốt này.
"A!"
Khoảnh khắc tiếp theo, linh hồn thể trong suốt đối diện đột nhiên kêu lên tiếng thảm thiết, vô cùng đau đớn, lập tức ôm chặt đầu, sụp xuống đất, lóe lên tắt đi không ngừng.
"Nhanh dừng lại!"
Hắn vội vàng đau đớn kêu lên.
Giang Thạch lại dừng lại, nhìn về phía nhân vật trong suốt và linh hồn thể trong suốt đối diện, chỉ thấy cả hai giống như thật sự gắn kết sinh mệnh, một ảm đạm, bên còn lại cũng sẽ ảm đạm theo.