Sắc mặt hắn tái xanh, khuôn mặt méo mó, mắt đầy phẫn uất.
Đồ hỗn trướng!
Thật sự là đồ hỗn trướng!
Từ sau trận chiến hồi đó, bao lâu rồi hắn không bị nhục nhã thế này.
Lại bị một tiểu tử làm đánh thương nặng.
Điều quan trọng hơn, ngay cả nữ nhân yêu quý nhất cũng bị giết.
Nghĩ đến Nguyệt Nhi, Thanh Mộng chết thảm, lòng hắn nhói lên đau đớn, cảm giác như bị dao cắt, hận đến mắt đỏ ngầu, muốn xé xác Giang Thạch thành trăm nghìn mảnh.
Tất cả đều là mỹ nhân tuyệt sắc! Thiên kim tiểu thư hiếm có!
Mỗi người đều khiến lòng hắn say đắm, yêu thương thật long.
Giờ thì không còn ai!
Hơn nữa, Linh Lung giờ chưa biết sống chết thế nào.
Rất có thể nàng đã rơi vào tay đối phương, bị sỉ nhục, bị bỡn cợt, tra tấn.
Nghĩ vậy mắt hắn càng đỏ ngầu, suýt thét lên.
"Đồ hỗn trướng, nếu không giết được ngươi, Huyền Lâm Chí Tôn ta uổng công sống đời này!"
Lòng Lâm công tử đau đớn, nghiến răng, chạy thục mạng về phía xa.
Nhưng vừa mới lao ra khỏi một con ngõ nhỏ, một bàn tay khổng lồ màu đen đã túm tới, năm ngón cong lại sắc bén dữ tợn.
Mỗi ngón tay như cột thép kinh khủng, hung hăng túm về phía mặt Lâm công tử.
Lâm công tử biến đổi sắc mặt, không thể tưởng tượng nổi.
Hắn sao lại xuất hiện phía trước?
Không thể nào!
Hắn kinh hãi hét lên, lại ý định sử dụng võ kỹ tuyệt đỉnh, nhưng cảnh tượng đáng sợ lại xuất hiện, kình lực trong người vừa phóng ra đã bị một lực vô hình nghiền nát, nhanh chóng biến mất.
Ưu thế lớn nhất của hắn không thể phát huy ra!
Thiên phú: Tỏa Long!
Rầm!
Một tiếng vang lớn, khí lưu cuồn cuộn trong ngõ, rung chuyển các tòa kiến trúc xung quanh sụp đổ.
Lâm công tử phun máu dữ dội, thân thể như đạn bay ngược ra phía sau.
Lần này hắn còn thảm hơn, Thần Uy Chi Giáp cũng đã vỡ vụn hoàn toàn, biến thành vô số mảnh vụn, bay tứ tung.
Lâm công tử máu me khắp người, ngã xuống đất, bật dậy, sắc mặt méo xẹo, mắt đỏ ngầu vì tức giận, kém chút phát điên.
"Hoạn quan?"
Mắt Giang Thạch sắc lẻm, chú ý đến chỗ khuyết tật trên người Lâm công tử.
"Hỗn trướng, hỗn trướng, ngươi khiến lão tử hoàn toàn tức giận!"
Lâm công tử tức giận nghiến răng, nhảy lung tung ngay tại chỗ: "Thân thể chết tiệt này hạn chế lực lượng của ta, thân thể tàn tật phế vật này!"
Giang Thạch cười lạnh, hiểu ra hoàn toàn.
Quả nhiên là lão quái vật trọng sinh!
Nếu vậy thì càng không thể để lại hắn.
Thân thể khổng lồ của hắn tỏa ra khí tức kinh khủng, ánh mắt lạnh băng, đột ngột lao tới, kình lực và lực lượng trong người nhất thời hợp nhất.
“Tiễn ngươi lên đường!”
Rầm!
Không khí xung quanh rung động, sóng khí cuồn cuộn.
Một đám sương máu từ đây bắn ra, quét ngang bốn phía.
Một đạo hồn thể màu đen thét lên một tiếng, trực tiếp từ thân thể tan vỡ hiện ra, hóa thành một luồng ánh sáng, nhanh chóng lao đi xa.
“Đi đâu?”
Giang Thạch quát lớn, thân hình nhanh chóng đuổi theo, hai mắt trực tiếp bắn ra kim quang rực rỡ, hung hăng đánh vào đạo hồn thể kia.
Thánh Tâm Diệt Hồn Thuật!
Bùm!
‘’A!’’
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, đạo hồn thể run rẩy một lúc. Lấp lửng trong không trung, ngay lập tức rơi xuống từ không trung.
Giang Thạch không chút do dự, Thánh Tâm Diệt Hồn Thuật chăm chăm công kích liên tục vào thân thể đối phương, từng đạo kim quan liên tục bắn ra, khiến thân thể đối phương ngày càng tối tăm, càng ngày càng mờ ảo.
“Đừng, ta có chuyện muốn nói!”
Đạo hồn thể mờ ảo kia kinh hoàng kêu lên.
“Giang Thạch đừng giết ta, ta có thể nuốt chửng hắn, lấy được ký ức của hắn.”
Bỗng nhiên, giọng nói của Huyền Đạo Tử trong giới chỉ nhanh chóng vang lên.
Nếu là trạng thái của đối phương trước đó, hắn thực sự không thể nuốt chửng, nhưng bây giờ đối phương bị Thánh Tâm Diệt Hồn Thuật của Giang Thạch đánh cho hồn thể trọng thương, tuyệt đối là thời điểm nuốt chửng phôn phệ đối phương tốt nhất.
Giang Thạch nhíu mày, nhưng cũng không từ chối yêu cầu của Huyền Đạo Tử.
Một tầng ánh sáng trắng cuồn cuộn bắn ra trên giới chỉ, giống như những con sóng, ngay lập tức lao về phía hồn thể của vị Lâm công tử kia, trong nháy mắt bao phủ lấy nó.
“Thần hồn đại pháp? Không, đừng thôn phệ ta ”
Hồn thể của Lâm công tử lập tức kinh hoàng kêu lên.
Bùm!
Hồn thể của Huyền Đạo Tử nhanh chóng bao phủ xuống, ánh sáng trắng cuồn cuộn, tiến hành thôn phệ.
Hai hồn thể lúc này đều đang trong trạng thái trọng thương.
Nhưng thương thế của Lâm công tử rõ ràng nặng hơn Huyền Đạo Tử, điều này khiến Huyền Đạo Tử ngay lập tức nắm bắt được cơ hội, bất chấp việc thương thế thêm nặng cũng phải nuốt chửng đối phương.
Giang Thạch bất động lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tất cả những gì đang xảy ra.
Bỗng nhiên, từ xa truyền đến một loạt tiếng cuồng phong gào thét.
Động tĩnh ở đây đã thu hút tất cả những cường giả xung quanh bắt đầu nhanh chóng kéo đến.
Không ít cao thủ trong lòng nghi ngờ, muốn đến xem tình hình.
Khuôn mặt Giang Thạch lạnh lùng, đột nhiên quay người lại, nhìn về bốn phía, trực tiếp thấp giọng quát, “Cút!”