‘’Cửu... Cửu U Hàn Băng Chưởng!’’
Sao có thể thế được?
Người trước mắt này cũng thi triển ra Cửu U Hàn Băng Chưởng? Hơn nữa, xem ra trình độ chưởng pháp của hắn không hề yếu hơn mình chút nào. Hai đạo chưởng lực gần như ngang bằng nhau!
Sao lại như vậy?
Trên mặt hắn lộ ra vẻ mê mang.
"Đây chính là diệu dụng của Kết tinh Thánh Nhân, sau khi ta dung hợp Kết tinh Thánh Nhân, tư duy nhanh nhạy, bất cứ võ học nào cũng có thể nắm bắt ngay lập tức." Giang Thạch nói tiếp: "Loại năng lực này nhìn như rất mạnh, nhưng cũng không có gì đặc biệt, ta còn tưởng rằng dung hợp Kết tinh Thánh Nhân có thể khiến ta đột phá Huyết Đan, thẳng tới Niết Bàn, bây giờ xem ra thật sự là thất vọng."
Đám người Quách Thiên lần nữa lộ ra vẻ giật mình. Hóa ra đây là năng lực quỷ dị mà Kết tinh Thánh Nhân mang đến. Loại năng lực này trong mắt bọn họ quả thực xem như nghịch thiên. Nhưng người trước mắt dường như còn không không coi trọng loại năng lực này? Trong lúc nhất thời, mọi người đều không biết phải nói gì, trong lòng phức tạp vô cùng.
"Được rồi, cũng không bày ra quá nhiều cho các ngươi, từ hôm nay trở đi, ta chính là chúa công của các ngươi, các ngươi bây giờ cũng giống như đám người Bàng Ban Lão Nhân, tất cả đều đi theo bên cạnh ta đi." Giang Thạch thản nhiên mở miệng.
Lúc trước ở Kỳ Lân thành và Bạch Long thành, hắn cảm nhận sâu sắc được chỗ tốt của việc có người sai xử. bây giờ đám người này đã đến, hắn há có thể thả đi?
"Tiền bối, xin hãy giơ cao đánh khẽ..." Một người vội vàng mở miệng. Nhưng lời còn chưa hoàn toàn nói xong, đôi mắt lạnh như băng của Giang Thạch rơi vào trên người hắn, người nọ biến sắc, tiếng nói ngừng lại, nuốt nước miếng ùng ục một tiếng, cũng không dám nhiều lời nữa.
"Hảo mà làm, sau này ta sẽ không bạc đãi các ngươi." Giang Thạch nói. "Vâng, vâng." Người nọ sợ hãi, liên tục đáp lại.
Giang Thạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, lại nhìn về phía tiểu trấn phía trước, lần nữa đứng dậy, nói, "Đi thôi, loại địa phương này cũng không phải nơi đặt chân, địa bàn của ai trong các ngươi ở phụ cận, trước đi chỗ hắn ở một đêm."
"Gia tộc thuộc hạ ở gần đây." Một tên cao thủ Thánh Linh ngũ trọng phản tổ thấp thỏm lo âu nói.
‘’A? Vậy thì đến nhà các ngươi, dẫn đường đi.’’ Giang Thạch nhìn hắn một cái, mở miệng cười nói.
Người nọ cười khổ trong lòng, nhưng cũng chỉ đành đi về phía trước dẫn đường. Nhưng nghĩ lại, gần nhất lần này thoáng cái dẫn theo hơn bốn mươi vị cao thủ cấp Thánh Linh trở về gia tộc, tộc trưởng nhà mình nhìn thấy mình, phỏng chừng đều phải run rẩy đi.
Dù sao đây cũng là hơn bốn mươi vị cao thủ cấp Thánh Linh a.
Một gia tộc trung lưu có thể có bao nhiêu Thánh Linh?
Hơn nữa hơn bốn mươi người này tu vi thấp nhất đều là Thánh Linh ngũ trọng phản tổ!
Lực lượng như vậy mặc dù đặt trong địa giới Trung Châu cũng đã là một cỗ lực lượng khổng lộ.
Ngay lúc Giang Thạch và đám khởi hành, đang đi trên đường thì bỗng nhiên xa xa truyền đến một đạo ánh sáng trắng mờ ảo, vô cùng kinh hãi, đang lấy tốc độ cực nhanh lao về phía họ.
Giang Thạch sinh ra cảm ứng, đột nhiên nhanh chóng quay đầu lại, hai mắt ngưng tụ.
Huyền Đạo Tử!
Sao hắn về nhanh vậy?
Rất nhanh Giang Thạch phát hiện chỗ điểm bất thường.
Ở phía sau Huyền Đạo Tử có hai đạo thân ảnh lạnh lùng, tốc độ cực nhanh, đang nhanh chóng đuổi theo theo hướng này, xem ra là đang truy sát Huyền Đạo Tử.
‘’Giang tiểu hữu......’’
Huyền Đạo Tử vội vàng kinh hoàng mở miệng.
Đám người bên cạnh Giang Thạch nhao nhao quay đầu lại nhìn qua, ai nấy đều lộ ra vẻ kinh dị.
Giang Thạch bước ra một bước, trực tiếp xuất hiện ở gần Huyền Đạo Tử, tay áo một phất, lực lượng thần bí khuếch tán ra, bao phủ thân thể Huyền Đạo Tử, trực tiếp đem Huyền Đạo Tử nhanh chóng thu vào trong giới chỉ.
Hai người phía sau đang đuổi theo cực nhanh, sắc mặt biến đổi, vội vàng nhanh chóng dừng lại.
Chỉ liếc mắt một cái liền thấy được một đám người rậm rạp chi chít ở phía trước.
Không có ngoại lệ, tất cả đều là cảnh giới Thánh Linh!
Nhiều người thậm chí còn quen thuộc với họ.
Quách Thiên, Khô Mộc Tôn Giả, Trương Hoài Nghĩa, Bàng Ban Lão Nhân......
"Các ngươi đang làm gì ở đây?"
Bọn họ quát to.
‘’Là trưởng lão của Huyền Minh tông.’’
Bàng Ban Lão Nhân vội vàng nói nhỏ ở bên cạnh Giang Thạch:
"Ồ?"
Ánh mắt Giang Thạch ngưng tụ, dùng linh hồn truyền âm nói:
"Huyền Đạo Tử, đám người Triệu tiền bối đâu?"
"Bị bọn họ bắt, ta vừa mới đưa bọn họ ra khỏi trấn liền gặp phải người của Huyền Minh tông, trong tay bọn họ mang theo thần khí khắc chế linh hồn, đem ta đánh trọng thương, ta trùng kích mấy lần đều không thể tới gần bọn họ, rơi vào đường cùng, đành phải đến đây báo tin."
Thanh âm của Huyền Đạo Tử lại vang lên, tràn ngập phức tạp.
"Bị bắt?"
Ánh mắt Giang Thạch trầm xuống.
‘’Hẳn là còn chưa đi xa, bây giờ đuổi theo còn kịp.’’
Huyền Đạo Tử vội vàng nói.
Giang Thạch nhất thời hừ lạnh, nói:
"Thôi, ta tự mình đuổi theo."