Thanh âm trầm thấp chợt vang lên khiến hàm răng người ta chua xót.
Tiếp theo truyền đến âm thanh vật thể nặng nề va chạm mới mặt đất, nhấc lên khí lưu bắn ra bốn phía, khiến cho sắc mặt tất cả mọi người rung động, không dám tin.
Toàn bộ quảng trường, trong nháy mắt tĩnh mịch một mảnh.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, giống như tượng gỗ.
Bọn họ mờ mịt nhìn về phía Giang Thạch, sau đó lại nhìn lại về phía bóng người nhão nhoẹt đầy máu dưới mặt đất.
Họ thấy gì?
Thái Thượng trưởng lão Lữ Thiên tiếng tăm lừng lẫy của Lạc Hà Kiếm Phái, bị người dùng một chiêu đập bay ngược ra ngoài, toàn bộ cơ thể đều khảm dưới mặt đất?
Không!
Không phải dán xuống đất, mà khảm xuống đất.
Cả người hoàn toàn không còn hình người.
Đây là loại lực lượng gì?
"Xin lỗi, lực lượng hơi lớn một chút!"
Trên mặt Giang Thạch nặn ra một nụ cười, nhìn lại hướng mọi người, cười nói: "Bây giờ còn có ai nguyện ý tiếp tục động thủ?’’
Mọi người bị ánh mắt của hắn vừa nhìn qua, lập tức lông tơ dựng ngược, trong lòng kinh hãi, từng người đều giống như bị mãnh thú nhìn chằm chằm đồng dạng.
Lữ Thiên, Nhập Kình quan thứ mười một, một kích đã bị đánh thành như vậy...
Ai còn dám tiếp tục tiến lên.
-Đáng sợ, đáng sợ, đây...... Đây là tu vi gì?
Thượng Quan Vân cách đó không xa đến hoảng sợ không thôi, giống như gặp quỷ vậy.
-Cha, cha có thể đánh qua tiểu ca này sao?
Thiếu nữ tuổi thanh xuân Triệu Phi Yến trợn tròn mắt.
Hồn nhiên không chú ý tới, ở bên cạnh nàng, phụ thân Triệu Hậu Tài của nàng sớm đã sợ ra một thân mồ hôi lạnh, toàn bộ sau lưng đều ướt đẫm.
Nếu không phải là còn phải bận tâm hình tượng bản thân ở trước mặt hai tên tiểu bối, phỏng chừng hắn đã sớm lui ra ngoài.
Quan thứ mười một, một kích liền bị đánh thành bùn nhão......
Mẹ kiếp!
Đây là quái vật!
"Cha, ngươi có thể đánh hắn sao?"
Triệu Phi Yến lại rung động mở miệng.
Triệu Hậu Tài vội vàng che miệng của nàng, không nói một lời, hỏa tốc rút lui.
Chưởng môn Lạc Hà Kiếm Phái Triệu Vô Cực cùng các trưởng lão và bằng hữu khác bên cạnh, tất cả đều sắc mặt kinh sợ, mí mắt giật mình, vẻ mặt không thể tin nhìn về phía Giang Thạch.
-Tiểu tử này......
-Muốn chết, thật sự là muốn chết!
Triệu Vô Cực nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Thạch.
Hắn cũng là trăm triệu không nghĩ tới, Thái thượng trưởng lão của Lạc Hà kiếm phái lại có thể bị người đánh chết dễ dàng như vậy!
Nhanh đến nỗi hắn còn không có cơ hội cứu viện!
Mấu chốt là hình như tiểu tử này không dùng một tia kình lực nào.
-Hả? Có chút ý tứ, Tinh Thần Vẫn Thiết, cây vũ khí trong tay hắn hình như là Tinh Thần Vẫn Thiết!
Bỗng nhiên, nam tử trung niên áo bào trắng bên trái Triệu Vô Cực nhìn chằm chằm Giang Thạch, lộ ra vẻ kinh dị, mở miệng nói.
-Quả thật hình như là Tinh Thần Vẫn Thiết!
Nam tử trung niên áo bào trắng bên phải cũng lộ ra ngạc nhiên, nói: "Một khối Tinh Thần Vẫn Thiết lớn như vậy rất là hiếm thấy, khó trách tiểu tử này có thể một bả đánh chết Lữ tiền bối!"
-Cái gì?
Khuôn mặt Triệu Vô Cực âm hàn, trầm giọng nói: "Tinh Thần Vẫn Thiết!’’
Giang Thạch nhíu mày, đột nhiên nhìn qua hai nam tử trung niên áo bào trắng bên cạnh Triệu Vô Cực.
Không ngờ còn có cao nhân ở đây, lại liếc mắt một cái đã có thể nhận ra sự cổ quái của Lang Nha Bổng trong tay hắn.
Bất quá ngẫm lại cũng không có gì ghê gớm.
Vũ khí này đặc tính kỳ dị, bị người nhận ra cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Mắt thấy sát khí trong mắt Triệu Vô Cực càng lúc càng thịnh, còn có ánh mắt của hai tên nam tử trung niên áo bào trắng cũng nhìn chằm chằm vào mình như nhìn chằm chằm con mồi, Giang Thạch biết hôm nay đã hoàn toàn không có khả năng có thể yên bình rời đi.
Thôi, nếu không yên ổn được thì giết hết đi!
Giang Thạch mang theo lang nha bổng, trực tiếp chủ động đi về phía trước, ánh mắt lần nữa quét qua những người khác, cười nói: "Còn có các ngươi, nếu là muốn động thủ, cũng không ngại cùng nhau ra tay đi, Giang Thạch ta tiếp hết là được, dù sao đập chết một cái là giết, đập chết mười cái cũng là giết, đỡ phải phiền toái một hồi!!"
Toàn bộ nhân sĩ giang hồ bốn phương tám hướng nhất thời lộ vẻ ra kinh hãi, vội vàng nhanh chóng lui về phía sau, hận không thể lập tức chạy khỏi nơi này.
Nhưng có người muốn chạy tất nhiên cũng có người muốn tham gia náo nhiệt.
Có người muốn rút lui, rời xa vòng xoáy, có người lại liều mạng chen về phía trước, muốn xem náo nhiệt, đám người lập tức chen chúc thành một đoàn.
-Mẹ nó, mau lui lại, chen cái vương bát đản nhà ngươi a!
-Con mẹ nó, vội vàng đi đầu thai sao? Mau để cho ta lui về phía sau!
-Thực lực không được thì đừng đứng ở phía trước.
-Đậu má, ai đẩy Ta!
"Các vị, hôm nay là nguy cơ lớn nhất Lạc Hà kiếm phái ta gặp phải trong mấy trăm năm qua tới nay, lão phu Triệu Vô Cực tự hỏi ở trên giang hồ còn có mấy phần danh mỏng, hôm nay khẩn cầu các vị bằng hữu, cùng nhau tương trợ lão phu, bắt lấy tặc nhân này, hôm nay nếu mặc cho người này náo loạn ở đây, ngày khác nguy hiểm đến giang hồ, mọi người vĩnh viễn cũng không có ngày yên ổn!"
Triệu Vô Cực đột nhiên hít sâu một hơi, mở miệng quát to, thanh âm lại vang vọng khắp quảng trường.
Quảng trường ồn ào chật chội lại lần nữa nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Phần lớn mọi người đều là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn về phía Giang Thạch.
Mặc dù có người bị lời nói của Triệu Vô Cực bắt cóc đạo đức, nhưng dưới tình huống này, người cảnh giới thấp hơn Nhập Kình quan thứ mười một vẫn không dám tùy tiện mở miệng.
-Tiểu bối cuồng vọng, quả thực không biết sống chết!
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên, nói: "Hôm nay các lộ môn phái tụ tập ở đây, há là ngươi một cái tiểu bối có thể quấy rối?’’
Vù!
Một đạo nhân ảnh nhảy ra, dừng ở bên người Triệu Vô Cực, ánh mắt lạnh như băng, nhìn về phía Giang Thạch.
Đám người nhất thời kinh ngạc.
Đại trưởng lão Dư Hải của Thanh Long Môn!
-Là Dư lão tiền bối!
Không ít người hai mắt tỏa sáng.
-Đa tạ Dư huynh đến trợ quyền!
Triệu Vô Cực trịnh trọng chắp tay.
-Triệu chưởng môn khách khí rồi!
Dư Hải chắp tay hoàn lễ, nhìn về phía những người bên cạnh Triệu Vô Cực, nói: "Các vị, các ngươi cũng đều nhân vật cấp bậc trưởng lão của các đại môn phái, hôm nay Triệu huynh gặp phải phiền toái, chẳng lẽ các vị đều muốn ở bên ngoài xem náo nhiệt sao?"
-Dư tiền bối yên tâm, chúng ta tự nhiên cũng sẽ ra tay!
Sáu bảy nam tử trung niên bên cạnh gật đầu nói.
-Có thể được các vị tương trợ, lão phu không lo!
Triệu Vô Cực chắp tay lần nữa, sau đó một đôi mắt lần nữa nhìn về hướng của Giang Thạch, lạnh giọng mở miệng: "Tiểu bối, ta mặc kệ ngươi rốt cuộc là lai lịch gì, hôm nay Lạc Hà kiếm phái không phải địa phương ngươi có thể càn rỡ!"
-Có chút ý tứ, xem ra nhiều người rốt cuộc là tốt, là bọn họ cho ngươi dũng khí sao?
Giang Thạch cười nói.
-Tiểu gia hỏa này thật sự là càng ngày càng cuồng vọng, ta rất thích!
Nam tử áo bào trắng bên trái tay chỉ Giang Thạch, tiếp tục cười nói:
- Triệu chưởng môn, dù sao đây cũng là việc riêng trên giang hồ của các ngươi.
Ngụ ý, nếu đám người Triệu Vô Cực không bắt được Giang Thạch, như vậy bọn họ cũng không ngại lập tức ra tay.
Được nam tử áo bào trắng hứa hẹn, nhất thời Triệu Vô Cực hoàn toàn yên lòng.
Môn phiệt Trương thị!
Thiên niên thế gia!
Có bọn họ tương trợ, chính mình hoàn toàn có nắm chắc.
-Tiểu bối cuồng vọng, hôm nay lão phu sẽ dạy ngươi cái gì là thiên ngoại hữu thiên, động thủ!
Triệu Vô Cực quát lạnh một tiếng, bàn chân đạp lên, thân hình nhanh nhẹn lao ra, tựa như phi yến, tư thái huyền diệu cao thâm, lao thẳng tới Giang Thạch.
Nhưng hắn biết vũ khí trong tay Giang Thạch là Tinh Thần Vẫn Thiết, tuyệt không thể dùng binh khí cùng thân thể đối cứng, nếu không sẽ bị lập tức tiêu trừ kình lực, bởi vậy chỉ có thể dựa vào kiếm pháp cùng thân pháp cao thâm tiến hành du kích, công kích chỗ yếu hại trên người Giang Thạch.
Đồng thời lúc Triệu Vô Cực nhào ra, sáu bảy vị trưởng lão, phó chưởng môn các đại môn phái bên cạnh cũng đồng loạt nhào ra ngoài, trong miệng hô quát, thi triển tuyệt học.
Hơn nữa bản thân Lạc Hà kiếm phái cũng có bảy tám vị trưởng lão, tương đương nói bây giờ có hơn mười vị giang hồ hảo thủ cùng nhau vây công Giang Thạch.
Trong nháy mắt khí lưu gào thét, cát bay đá chạy.
Cả quảng trường trong nháy mắt loạn thành một đoàn. Ầm ầm rung động.
Từng khối đá cẩm thạch trải sàn bị chấn động bay múa lung tung, bắn tung tóe khắp nơi.
Rất nhiều người bị đá vụn đánh tới, phát ra tiếng kêu thảm thiết, thanh âm chói tai.
-Cha, cha không đi lên hỗ trợ sao?
Triệu Phi Yến lại không nhịn được rung động mở miệng.
Triệu Hậu Tài mồ hôi lạnh rơi như mưa, nhìn một màn chấn động trong sân, thiếu chút nữa nhịn không được trực tiếp bóp chết nữ nhi nhà mình.