Tòa đại sơn kia lập tức bị đập sụp đổ, gãy ra từ giữa, cự thạch bay loạn xạ, từng mảng từng mảng ánh lửa bùng lên, giống như núi lửa phun trào.
Giang Thạch kinh hãi trong lòng, tránh thoát một kích này, lập tức tăng tốc, tiếp tục lao nhanh về phía xa.
"Thần khí!"
Vòng thép trắng kia chẳng lẽ là một kiện thần khí?
Nếu không, sao có thể có uy lực khủng bố như vậy?
Nhưng mà, ngay khi hắn vừa lao ra, vòng thép màu trắng kia lại từ trong đống hỗn loạn bay lên cao, lại một lần nữa bị Thánh Nữ Người Đáy Biển nắm trong tay.
Ánh mắt nàng lạnh như băng, lóe ra ánh sáng lại như điện chớp, lại một lần nữa hung hăng đánh về phía Giang Thạch.
Hưu!
Vòng thép khủng bố lại một lần nữa nhanh chóng đập tới phía sau Giang Thạch, phát ra âm thanh ma sát không khí chói tai, khiến không khí bốc cháy hừng hực, nửa bầu trời sáng rực.
Lông tơ Giang Thạch dựng đứng, điên cuồng né tránh.
Oanh!
Một kích này lại lệch, đập trúng một ngọn núi khác, cũng khiến ngọn núi này bị đánh vỡ, đất đá bay tung tóe, giống như động đất.
"Chết tiệt!"
Trong lòng Giang Thạch vừa sợ vừa giận, điên cuồng xông lên lên, không dám quay đầu lại.
Cái vũ khí chết tiệt này là thứ gì vậy?
Quả thực phi lý!
Thân thể của hắn đột nhiên chia làm bốn, nhanh chóng vọt về bốn hướng khác nhau.
Nhưng vị Thánh Nữ Người Đáy Biển kia dường như có thể nhìn thấu bản nguyên, trong khoảnh khắc đã nhìn thấu ba đạo phân thân của Giang Thạch, đuổi theo bản thể của hắn.
Vòng thép thần bí trong tay nàng lại nhanh chóng bay qua, phát ra âm thanh chói tai, rung động dữ dội hung hăng đập về phía Giang Thạch.
Giang Thạch lại né tránh.
Cứ như vậy, hai người ngươi truy ta đuổi, tốc độ nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt đã vọt ra không biết bao nhiêu dặm, tiếng nổ vang trời, đất rung núi chuyển, một đường đi qua, thiên địa tan hoang.
Từ đầu đến cuối, Giang Thạch dường như không có chút sức phản kháng nào.
Hắn chỉ lo chạy nhanh, thiên phú "Thấu Thị" luôn vận dụng, chú ý tình huống xung quanh.
Cuối cùng, sau khi lao ra một khoảng cách, trong mắt hắn lóe lên kim quang chói mắt.
‘’Trời cũng giúp ta! Tiện nhân! Lần này để ngươi đi chết!’’
Thân thể hắn đột nhiên xông về phía trước, lao ra khỏi rừng, lao thẳng về phía bình nguyên mênh mông phía trước.
Trên bầu trời bình nguyên khổng lồ, mây đen tụ họp, cuồng phong gào thét, từng mảng mây đen như mực, thỉnh thoảng xuất hiện từng tia tử lôi, báo hiệu một cơn bão lớn đang sắp tới.
Trận bão tố này đối với Giang Thạch mà nói, quả thực là đến quá kịp thời.
Vèo!
Hắn xông vào đám mây đen to lớn kia.
Lúc hắn vừa mới xông qua, Thánh Nữ Người Đáy Biển phía sau cũng vọt tới, vòng thép bạc trong tay nàng lại nhanh chóng đánh tới, phát ra âm thanh bén nhọn chói tai, như một viên sao băng đang cháy hừng hực, không gian đều vặn vẹo, nổ tung.
"Bôn Lôi!"
Giang Thạch đột nhiên rống to, liều lĩnh vận dụng thiên phú của mình.
Oanh!
Thiên địa rung chuyển, biển lôi hội tụ.
Lôi điện vô tận hiện ra, mật mật ma ma bao phủ lấy thân thể Giang Thạch, giống như một biển lôi mênh mông đang đổ xuống.
Lôi điện vô tận này sau khi hội tụ lập tực hợp thành một thanh trường kiếm khổng lồ, hắn vung lên, chém mạnh vào vòng thép màu trắng tinh đang nhanh chóng đánh tới ở phía sau.
Trong nháy mắt, thiên địa bao phủ bởi lôi điện vô tận.
Bầu trời và mặt đất rung chuyển dữ dội.
Đám mây đen trên trời đều nổ tung.
Vô số hạt mưa bắn ra bốn phía, sau đó lại bị bốc hơi ngay lập tức.
Thánh Nữ Người Đáy Biển sắc mặt kinh hãi, trong nháy mắt cảm nhận được một cỗ khí tức hủy diệt đáng sợ ập tới, lập tức hét lên, hai tay vung ra, dốc hết sức ngăn cản.
Nhưng thân thể nàng vẫn nhanh chóng bị vô số tử lôi bao phủ, phát ra tiếng thét thảm, trường bào rách nát, miệng phun ra máu tươi, cánh tay cháy đen.
Quan trọng hơn là, chiếc vòng thép màu trắng tinh khiết kia bị Giang Thạch dùng sức chém một cái, tuy không bị chém bay ngay lập tức, nhưng cũng lệch khỏi quỹ đạo, phát ra tiếng vang chói tai, bay thẳng sang bên cạnh.
Giang Thạch nhanh tay bắt lấy, bàn tay to lớn lập tức nắm lấy chiếc vòng thép trắng noãn, không khỏi biến sắc, chiếc vòng thép này ẩn chứa lực lượng khủng bố đến mức khó tin, lại khiến thân thể hắn trực tiếp bị kéo ra ngoài.
Hắn vất vả lắm mới dừng lại được.
Nhưng vừa dừng lại, hắn liền cảm nhận được một cỗ ý thức bài xích vô cùng mạnh mẽ từ trên chiếc vòng thép trắng tinh truyền đến.
Chiếc vòng thép như thể có được linh trí của riêng mình, không ngừng truyền đến lực lượng cường hãn, muốn chấn bay Giang Thạch.
Cảm giác này giống hệt lúc hắn cầm được Thần Cung ở Đại Huyền Hoàng triều.
"Đừng càn rỡ!"
Giang Thạch rống to một tiếng, lửa giận dâng trào, toàn bộ lực lượng trên cánh tay bùng phát, trực tiếp nắm chặt chiếc vòng thép, ngăn chặn nó giãy dụa.
Một khí linh nhỏ nhoi cũng dám chống lại ta!
Từ nay về sau, ta chính là chủ nhân của ngươi!
Oanh!