‘’Rống!’’
Thanh âm như sấm rền vang vọng, xuyên kim liệt thạch, trực tiếp rót vào sâu trong linh hồn người, khiến cho linh hồn người ta run rẩy.
Sắc mặt Giang Thạch khẽ biến, không chút nghĩ ngợi, vội vàng chạy trốn hướng bên ngoài Huyền Minh tông.
Dương Diệu Thiên quả nhiên cường đại!
Không hổ là lão quái vật đã sống hơn bốn ngàn năm.
Oanh!
Ngay khi hắn vừa lao ra, phía sau núi đá liền vang lên tiếng nổ mạnh.
Ngay khi hắn vừa lao ra, phía sau núi đá liền vang lên tiếng nổ mạnh.
Toàn thân Dương Diệu Thiên đều là máu tươi, nửa bên cánh tay vỡ vụn, biến mất không thấy, khuôn mặt dữ tợn, khí tức khủng bố, cả người giống như một Bạo Long khổng lồ, trong một đôi con ngươi đều là lửa giận dày đặc.
Hắn đang bế quan ở vào thời khắc mấu chốt, lại bị người đột nhiên tập sát!
Không chỉ khiến cho hắn bị cắn trả, mà còn khiến hắn mất đi một cánh tay!
Nhục nhã chưa từng có!
‘’Giang! Thạch!’’
Dương Diệu Thiên ngữ khí lạnh lẽo, khủng bố khôn cùng, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Thạch đang cấp tốc chạy trốn về phía xa, lửa giận trong lòng gần như muốn nuốt hết tất cả.
Vèo!
Bản thể của hắn trong phút chốc cũng trực tiếp vọt tới, phát ra tiếng nổ khủng bố, không gian đang không ngừng vặn vẹo và nổ tung, dọc đường đi qua, tất cả kiến trúc và núi đá đều bị sóng khí chấn vỡ nát.
Hắn muốn dùng thủ đoạn tàn khốc nhất, giết chết người này!
Dương Diệu Thiên lúc này thực sự muốn phát điên.
Hắn vừa mới vận dụng bí thuật, thoát khỏi Lời Thề Hồng Hoang triệu hoán, vốn tưởng rằng có thể ẩn náu, an tâm giải quyết tai hại do tu luyện [ Nguyên Hồn Chân Giải ] mang lại, nào ngờ lại không ngờ rằng, vào thời khắc mấu chốt lúc bế quan lại đột nhiên bị người ám toán.
Luồng lưu quang khủng bố vừa rồi không chỉ làm chấn thương đạo thể của hắn mà còn đánh hắn từ trong trạng thái bế quan ra ngoài, phải chịu công pháp cắn trả vô cùng đáng sợ.
Bây giờ, thân thể hắn hỏng bét đến cực độ.
Hắn chưa bao giờ nghẹn khuất như thế!
Oanh!
Dương Diệu Thiên chợt lóe lên, thân hình như xuyên qua không gian, nhanh chóng tiếp cận phía sau Giang Thạch. Trong ánh mắt hừng hực lửa giận, hắn đột nhiên vung một cánh tay, oanh ra một quyền về phía trước.
"Cửu Mạng Liên Hoàn Sát, chết cho ta!"
Ầm ầm ầm ầm!
Luồng lưu quang rực rỡ bỗng nhiên xuất hiện, chói mắt đến mức không thể nhìn thẳng, từng chùm ánh sáng đáng sợ xuyên qua hư không, oanh kích về phía Giang Thạch đang nhanh chóng xông về phía trước.
Trong nháy mắt, cảnh tượng như ngàn vạn sao băng ngang trời mà qua, từ trên trời giáng xuống.
Toàn bộ Huyền Minh tông đều xôn xao.
Ngoài sơn môn, Huyền Đạo Tử đang cẩn thận ẩn nấp cũng đột nhiên biến sắc, ngẩng đầu lên.
‘’Dương Diệu Thiên!’’
Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt kinh sợ.
Giang Thạch đã động thủ!
Bản thể của Dương Diệu Thiên đã xuất hiện!
Bên trong sơn môn, Giang Thạch đang điên điên cuồng xông lên, bỗng nhiên cảm nhận được ba động vô cùng đáng sợ truyền đến từ phía sau, giống như một đợt thủy triều vô tận đang trùng trùng điệp điệp đè lên thân thể của hắn.
Luồng lưu quang rực rỡ vẫn chưa chính thức nghiền ép tới, làn da của hắn đã xuất hiện cảm giác đau đớn nhè nhẹ.
‘’Dương lão quái quả nhiên đáng sợ!’’
Nhưng Giang Thạch lại không hề sợ hãi, gầm lên một tiếng, Kim Cương Trản trong tay lại được hắn thúc giục đến cực hạn, hào quang rực rỡ, màu sắc sâm nhiên, mỗi một chiêu, phù văn trên Kim Cương Trản đều như sống lại, bộc phát ra uy lực kinh khủng.
"Đi!"
Trong lòng bàn tay Giang Thạch, ánh sáng mãnh liệt, hắn lần nữa đánh mạnh vào Kim Cương Trản.
Kim Cương Trản thoáng cái xẹt qua hư không, hừng hực thiêu đốt, mang theo khí tức ngập trời, hung hăng phóng tới chín đạo lưu quang mà Dương Diệu Thiên đánh ra.
Giống như thiên lôi câu động địa hỏa!
Hai đạo công kích vô cùng khủng bố trong nháy mắt va chạm vào nhau.
Đông!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, vang vọng khắp thiên địa, chấn động đến mức hơn một nửa Huyền Minh tông phía dưới đều đang rung lắc kịch liệt, từng dãy núi cao ngất khẽ lay động.
Các đỉnh núi đều đang phát ra tiếng nổ vang.
Rất nhiều tòa nhà đã bị chấn động sụp đổ, giống như một trận động đất cấp 8 hàng lâm vậy.
Cửu Mạng Liên Hoàn Sát của Dương Diệu Thiên bị Kim Cương Trản đánh tan.
Nhưng cùng lúc đó, Kim Cương Trản sáng chói cũng bị lực lượng cuồng bạo của hắn trực tiếp oanh thay đổi phương hướng, cấp tốc bay về một phương hướng khác.
Giang Thạch biến sắc, vội vàng bất chấp tất cả vận chuyển thiên phú Chưởng Binh, kiệt lực khống chế Kim Cương Trản, cuối cùng dừng lại thế đi của Kim Cương Trản, sinh sinh chiêu Kim Cương Trản trở về.
Hắn cười ha ha, xoay người rời đi.
"Dương Diệu Thiên, không sợ chết cứ việc tới đây đi, Giang mỗ ở bên ngoài chờ ngươi!"
Vèo!
Tốc độ của Giang Thạch cực nhanh, bắt đầu tiếp tục chạy trốn.
Dương Diệu Thiên đột nhiên biến sắc, thần sắc kinh sợ, thân hình lập tức dừng lại.
"Thần khí!"
Gương mặt hắn trở nên u ám và đáng sợ.
Vừa rồi, thứ ám toán hắn lại là một kiện thần khí!
"Nhìn giống như Thần Binh của Người Đáy Biển, chẳng lẽ Giang Thạch và Người Đáy Biển liên thủ?"