Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân (Dịch Full)

Chương 56 - Chương 56: Thực Lực Bạo Tăng!

Chương 56: Thực lực bạo tăng! Chương 56: Thực lực bạo tăng!

-Ngoại trừ Trương thị tối nay gặp được, ngươi còn biết những thế gia nào?

Giang Thạch tiếp tục hỏi.

-Còn có Lư Dương Vương thị, Hoa Châu Triệu thị, Bình Châu Thôi thị, côn Sơn Long thị.

Triệu Hậu Tài nói.

-Nhiều như vậy?

Giang Thạch suy tư trong lòng, nói: "Nếu thế gia đã cường đại như vậy, vậy vì sao bọn họ không có cạnh tranh thiên hạ, chính mình làm hoàng đế?"

"Hoàng đế này cũng không phải dễ làm như vậy, vương triều mạnh hơn nữa luôn luôn sẽ có thời điểm suy bại, nhưng là thế gia lại vĩnh viễn sẽ không suy bại, bọn họ lui về phía sau màn, nắm giữ thiên hạ phong vân, mặc kệ vương triều hưng khởi hay là suy bại, bọn họ đều có thể đạt được chỗ tốt, ai lại nguyện ý đứng ra tranh đoạt thiên hạ, chịu phần rủi ro đây?"

Triệu Hậu Tài nói.

-Cũng là đạo lý này, không ngờ kiến thức của ngươi lại rất rộng.

Giang Thạch gật đầu.

-Tiểu huynh đệ khách khí rồi.

Triệu Hậu Tài xấu hổ cười cười.

"Ngươi nói cao thủ mạnh nhất bên trong thế gia có thể mạnh bao nhiêu, có cao thủ cảnh giới Hoán Huyết sao?"

Giang Thạch tiến thêm một bước hỏi.

"Điều này chắc chắn là có không thể nghi ngờ, phải biết rằng tổng binh các châu ít nhất đều là cảnh giới Võ Thánh thang thứ hai, huống chi là thế gia?"

Triệu Hậu mới mở miệng nói.

-Ồ? Tổng binh các châu đều là Võ Thánh thang thứ hai?

Giang Thạch nhướng mày.

Võ Thánh tam bộ thang, nhất thang nhất đăng thiên, coi như đã là đỉnh phong của phàm nhân.

Sau khi đạt tới thang thứ ba, muốn tiến thêm một bước nhất định phải tiến hành thay máu mới được, nếu không vĩnh viễn đều sẽ dừng lại ở đây.

"Đúng vậy, đây vẫn là nguyên nhân những năm gần đây Đại Huyền vương triều đã suy bại, nếu là thời điểm huy hoàng nhất của Đại Huyền vương triều, tổng binh các châu trên cơ bản đều có tu vi Võ Thánh đỉnh phong!"

Triệu Hậu mới mở miệng.

‘’Bằng không Đại Huyền vương triều cũng không có khả năng trấn áp giang hồ nhiều năm như vậy.

Cho đến hôm nay, dưới tình huống Đại Huyền đã trên bờ vực đổ nát, nhưng chỉ cần một tờ điều lệnh đưa tới, các đại môn phái vẫn phải phối hợp vô điều kiện.

Có thể tưởng tượng được các môn phái có bao nhiêu sợ hãi đối với triều đình.’’

-Ừm, vậy trong giang hồ môn phái ở Phong Châu này có Võ Thánh hay không?

Giang Thạch hỏi.

"Cái này... hình như rất ít, theo ta được biết, tựa hồ chỉ có Vô Hối thiền sư của Bạch Vân thiền tự, Thanh Tùng đạo trưởng của Vô Lượng đạo quán, Nhạc chưởng môn của Ô Sơn phái là có tu vi Võ Thánh, bất quá Vô Hối thiền sư cùng thanh Tùng đạo trưởng đã không quản sự trong giang hồ nhiều năm, hai người cộng lại đều sắp hơn ba trăm tuổi rồi, bây giờ chỉ có Nhạc chưởng môn là thỉnh thoảng sẽ xuống núi."

Triệu Hậu mới suy tư nói.

-Vậy là được.

Giang Thạch yên lòng.

Xem ra Phong Châu chung quy vẫn là địa phương nhỏ.

Giang hồ rộng lớn như vậy chỉ có ba vị lão Võ Thánh.

"Nhưng nói đến trong quân, Võ Thánh trong quân cũng có mấy vị, tổng binh Phong Châu quân Viên Khai Thái, tả lộ nguyên soái Lục Trọng Sơn của Nghĩa Minh quân đều là Võ Thánh, ngoài ra khả năng còn có một ít Võ Thánh mà chúng ta không biết."

Triệu Hậu mới mở miệng.

Giang Thạch nhẹ nhàng gật đầu.

Bỗng nhiên hắn cảm giác được trong thân thể lại truyền đến từng trận cảm giác lửa nóng, không khỏi nhíu mày thật chặt, lúc này nhắm hai mắt lại, bắt đầu ở trong cơ thể thử vận chuyển kình lực tiến hành luyện hóa.

Triệu Hậu Tài vừa nhìn thấy Giang Thạch nhíu mày nhắm mắt, lập tức ngậm miệng lại, không dám nói tiếp.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua.

Triệu Hậu Tài cùng hai tiểu bối ở bên cạnh, trắng đêm khó ngủ, tâm thần không yên.

Mãi cho đến khi mặt trời mọc, Giang Thạch mới mở hai mắt ra lần nữa, không khỏi thở ra một hơi thật dài, ánh mắt chớp động, thần thanh khí sảng nói không nên lời.

Hắn lập tức mở bảng điều khiển, tiến hành xem xét.

Tên thật: Giang Thạch

Tu vi: Nhập Kình quan thứ tư

Công pháp: Chân Vũ cương kình (nhập môn)

Vũ kỹ: Phá Long Thương (tầng thứ hai), Thân Pháp như hình với bóng (tầng thứ nhất), Vũ Hoa Tật Thiên (tầng thứ nhất), Thiết Thạch Thân (tầng thứ tư), Xích Dương Đoán Thể Quyết (viên mãn)

Thiên phú: Long Tượng (15.400 cân)

Giá trị danh vọng: 6480 (giá trị danh vọng đạt 1 vạn có thể mở khóa thiên phú tiếp theo)

"Giá trị danh vọng của ta lại gia tăng, ngoài ra Xích Dương Đoán Thể Quyết đã viên mãn, Thiết Thạch Thân cũng đạt tới tầng thứ tư, không ngờ mấy cây Huyết Sâm lại có công dụng như vậy."

Trong lòng Giang Thạch thầm kinh hãi.

Một đêm trôi qua mà thôi, liền để Xích Dương Đoán Thể Quyết một mực không thể viên mãn lại trực tiếp viên mãn, để Thiết Thạch Thân từ tầng thứ ba đột phá tầng thứ tư.

Hơn nữa khí lực của hắn từ 12500 cân thoáng cái đã đạt tới 15400 cân.

Tương đương với việc tăng thêm 2900 cân lực lượng thuần túy.

Nếu là một khi vận chuyển Xích Dương Đoán Thể Quyết, lại bạo tăng năm thành trên cơ sở vốn có, vậy tương đương với thoáng cái có thể đạt tới trình độ 23100 cân lực.

Hít!

Hắn trực tiếp hít một ngụm khí lạnh.

Lực lượng hơn hai vạn cân, thử hỏi ai có thể ngăn cản?

-Ha ha ha......

Bỗng nhiên, Giang Thạch cất tiếng cười to, lập tức đứng bật dậy từ chỗ, nói: "Triệu tiền bối, đa tạ tối hôm qua đã chỉ giáo, tại hạ cáo từ trước.’’

Hắn nhấc lên lang nha bổng cùng quần áo bên người, trực tiếp sải bước đi ra cửa miếu, rất nhanh đã nhảy lên tuấn mã, chạy băng băng mà đi.

Triệu Hậu Tài cùng tên tiểu bối ở bên cạnh nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ở cùng Giang Thạch cả đêm, nếu nói không sợ hãi, đó là không thể nào.

"Lực lượng của người này quái dị như thế, chẳng lẽ... hắn cũng là người của thế gia?"

Sắc mặt Triệu Hậu Tài biến ảo, nói: "Hận Thiên Vô Bả, bây giờ ta mới biết người này tự xưng Hận Thiên Vô bả không phải là không có nguyên do, đợi một thời gian nữa, hơn phân nửa có thể danh chấn thiên hạ.’’

Một đường giục ngựa trở về.

Rất nhanh Giang Thạch cũng đã trở về trong tiểu trấn một lần nữa.

Vừa trở về, trưởng thôn Lưu Phong liền nhanh chóng ra nghênh đón, lộ ra nụ cười nồng đậm, nói: "Giang huynh đệ lần này đi giao dịch, tình hình như thế nào?"

"Người bên kia coi như không tệ, nói chuyện lại dễ nghe, người cũng có tài, trước khi đi còn tặng ta mấy cây huyết sâm cùng mấy ngàn lượng ngân phiếu, không cầm cũng không được, sau này nếu lại có giao dịch, ta còn chuẩn bị đi qua."

Giang Thạch xoay người xuống ngựa, mở miệng cười nói.

Thôn trưởng nhất thời vẻ mặt mờ mịt.

Lúc gần đi còn tặng hai cây huyết sâm?

Loại trân bảo như huyết sâm này cũng không phải đồ vật có thể tùy tiện tặng lung tung?

Nhưng hắn không hỏi nhiều, vội vàng nhanh chóng dắt ngựa xuống.

Sau khi trở lại phòng, đầu tiên Giang Thạch chuẩn bị ăn, sau khi ăn một bữa no nê, trực tiếp lấy cây huyết sâm còn lại ra, cố nén chua xót trong lòng, cắn răng một cái, nhét vào trong miệng.

Vừa nghĩ tới vật này nghịch thiên như thế, dù cho lại là khó ăn, hắn cũng phải cắn răng nuốt vào.

Đúng như mong đợi.

Toàn bộ võ lâm Phong Châu quả nhiên đã chấn động rất lớn.

Tin tức truyền đi rất nhanh, ngắn ngủi hai ngày thời gian, toàn bộ các lộ môn phái đều xôn xao, tất cả mọi người chấn động.

Họ không thể tin được.

Bên trong võ thị Lạc Hà Kiếm Phái chủ trì lại có một thiếu niên nhảy ra, hoành sát tứ phương, không người có thể ngăn cản.

Trưởng lão các môn phái, phó chưởng môn nhất nhất chết thảm, Lạc Hà Kiếm Phái truyền thừa mấy trăm năm cũng bị diệt, cây đổ khỉ tan.

Kết quả như vậy cơ hồ làm cho tất cả nhân sĩ giang hồ đều bối rối hoàn toàn.

Bọn họ căn bản là không dám tưởng tượng chuyện động trời này làm sao có thể đột nhiên phát sinh?

Khi tin tức truyền vào Trương thị, người của Trương thị cũng giận tím mặt, rất nhanh đã phái ra cường giả hỏa tốc xuống núi, bắt đầu nghiêm tra tình huống đêm đó.

Ngay lúc này.

Trong Lạc Hà kiếm phái đã tan tác.

Hai lão giả mặc trường bào trắng như tuyết, khuôn mặt âm trầm, sóng vai mà đứng, lẳng lặng nhìn chăm chú Lạc Hà kiếm phái đã hoang tàn khắp nơi, từng đợt khí tức vô hình kinh khủng lượn lờ bên người bọn họ, tựa như hai tôn yêu thú hình người, cực kỳ đáng sợ.

Ở trước mắt bọn họ, từng thi thể nhân sĩ giang hồ bày ra ở đây, đến nay vẫn chưa có người thu dọn qua.

Về phần hai vị tộc nhân của Trương thị bọn họ đã hóa thành một đống than cốc, bị hủy thi diệt tích, vô cùng thê thảm.

-Nghiệt súc!

Một tên lão giả ngữ khí lành lạnh, mở miệng gầm lên, khí tức cường đại trực tiếp nhấc lên cuồng phong cát bay đá chạy, ô ô rung động.

"Dám đắc tội Trương gia ta, mặc kệ ngươi là ai, ta muốn đem ngươi nghiền xương thành tro!"

"Đi, đi tìm những người khác hỏi xem người xuống tay rốt cuộc là ai?"

Một tên lão giả khác cũng âm hàn mở miệng.

Vù! Vù!

Thân hình của bọn họ giống như di hình hoán ảnh, nhẹ nhàng nhoáng một cái, trong khoảnh khắc đã để lại tàn ảnh, trực tiếp xuất hiện ở khu vực đại môn, lần nữa lại nhoáng một cái, lại là để lại vô số tàn ảnh, xuất hiện mấy chục thước bên ngoài.

Cứ như vậy bọn họ liên tục lắc lư, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.

Thời gian trôi qua.

Trong tiểu trấn.

Giang Thạch nhíu mày, liên tục mấy ngày qua mỗi ngày hắn đều có thể cảm nhận được trong thân thể truyền đến từng trận cảm giác tê dại, chỉ thấy giá trị danh vọng của bản thân mỗi ngày đều đang gia tăng.

Đôi khi 20, đôi khi 50, đôi khi 80......

Điều này làm cho hắn âm thầm kinh ngạc.

Hơn phân nửa đây là do huyết án mình phạm phải ở Lạc Hà Kiếm Phái đã truyền ra ngoài.

Liên tục mấy ngày đã qua, điểm danh vọng vẫn luôn tăng lên chưa có giấu hiệu dừng lại.

"Điểm danh vọng bây giờ đã đạt tới 7.000 điểm, chỉ cần 3.000 điểm nữa là có thể mở khóa thiên phú tiếp theo, thật đáng để mong đợi."

Ánh mắt Giang Thạch chớp động.

Đương nhiên, trong những ngày này hắn cũng chưa từng nhàn rỗi, một mực khắc khổ tu luyện.

Sau khi ăn cây huyết sâm thứ hai cùng một ít Nhập Kình đan, thực lực của hắn lại nhanh chóng tăng trưởng một lần nữa.

Tu vi: Nhập Kình quan thứ sáu!

Lực lượng: 17600 cân!

Đây vẫn là trạng thái bình thường, nếu một khi vận dụng Xích Dương Đoán Thể Quyết thì càng thêm ghê gớm.

-Thiết thạch thân của ta dưới sự trợ giúp của Huyết sâm đã thuận lợi đạt tới tầng thứ năm, hẳn là qua mấy ngày nữa là có thể hoàn toàn viên mãn.

Giang Thạch tự nói.

Hắn lộ ra nụ cười, quyết định tiếp tục ở bên trong tiểu trấn cẩu thêm vài ngày.

Bình Luận (0)
Comment