"Loạn thất bát tao, cút đi!"
Giang Thạch tức giận vô cùng, bàn tay to lớn mang theo lực lượng kinh khủng, lại là một chưởng hung hăng đánh tới, khí huyết hùng hậu ngưng tụ lại, khiến lòng bàn tay hiện lên một tầng hồng quang sâm sâm.
Đông!
Lực lượng vô song, đánh cho không gian lõm xuống, phát ra tiếng kim loại va nhau.
Áo bào đen quỷ dị kia chỉ trong một chiêu đã bị lực lượng thân thể cực hạn của Giang Thạch đánh xuyên qua, bất kể thứ gì cổ quái, hắn chỉ cần một chưởng giải quyết.
Thân hình Giang Thạch xuyên qua hắc bào trong nháy mắt, hắc bào bị đánh tan tành, không chút chậm trễ, tiếp tục xuất hiện trước mặt bóng người kia.
Bóng người kia rốt cục lộ ra vẻ kinh hãi, quay đầu nhìn lại, không thể tin nổi.
Đây là quái vật gì?
Sao lại đáng sợ như vậy?
Loại thân thể này, có thể nói cử thế vô song!
Dương Diệu Thiên rốt cuộc đắc tội với ai?
Vèo!
Khi ý nghĩ này của hắn vừa mới nảy sinh, Giang Thạch đã gần như xuất hiện ở phía sau hắn, bàn tay khổng lồ mang theo lực lượng kinh thiên động địa, hung hăng nắm lấy bóng người kia.
Bóng người kia gầm lên một tiếng, vội vàng ném Dương Diệu Thiên đi, hai tay nhanh chóng kết ấn, trong nháy mắt hoàn thành vô số ấn pháp, trước mặt hắn xuất hiện một chiếc chuông cổ màu đen, nhanh chóng đón đỡ một kích này của Giang Thạch.
Oành!
Răng rắc!
Chiếc chuông cổ màu đen vừa mới xuất hiện đã bị đánh tan tành, ngay cả một chiêu của Giang Thạch cũng không chống đỡ được, bị lực lượng cực hạn của Giang Thạch đánh vỡ trong nháy mắt.
Nhưng một chưởng vốn ngưng tụ toàn lực của Giang Thạch bị cái chuông cổ này chặn lại, cũng trong nháy mắt suy yếu bảy tám phần, chỉ có chưa đầy hai phần tiếp tục đánh vào người bóng người thần bí kia.
Phanh!
Phốc phốc!
Bóng người thần bí phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bay ngược ra, vừa mới hạ xuống, bàn chân điểm một cái, tiếp tục chạy trốn về phía xa.
"Hiểu lầm, Dương Diệu Thiên cho ngươi!"
Nhưng Giang Thạch căn bản không quan tâm, vừa mới đánh vỡ chuông cổ hắn ngưng tụ ra, toàn bộ thân hình khổng lồ đã sớm biến mất, cuồng dã khủng bố, giống như Kim Sơn Đảo Ngọc Trụ, mang theo bóng tối sân nhiên, lại là một cái tát hung hăng vỗ xuống thân thể đối phương.
"Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, lưu lại cho ta!"
Người nọ vong hồn đại mạo, trực tiếp đem hết toàn lực ngăn cản, nhưng vẫn không thể ngăn trở Giang Thạch, oanh một tiếng, bị lực lượng khủng bố của Giang Thạch hung hăng đánh trúng thân thể, trong nháy mắt bay ngược ra.
Chỉ bất quá trong nháy mắt bay ngược, hồn phách của hắn cũng đã ly thể, trực tiếp chui vào lòng đất, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, nhanh chóng biến mất nơi đây.
Chỉ còn lại một cái thân thể rách nát, hung hăng nện trên mặt đất, hai mắt trợn tròn, lại không còn sinh cơ.
Giang Thạch nhướng mày, thân thể lập tức dừng lại.
"Chạy rồi? Linh hồn độn địa?
Đây là bí thuật gì?
Linh hồn vốn là vật hư vô, kết quả sau khi độn địa thế mà đã biến mất?
Loại pháp môn này trước đây hắn chưa từng thấy!
Hắn nhanh chóng xoay người lại, một đôi con ngươi màu vàng quỷ dị lần nữa nhìn về phía Dương Diệu Thiên.
Chỉ thấy Dương Diệu Thiên ho ra máu, sau khi bị ném ra ngoài, còn đang có ý đồ giãy dụa, nhưng bàn chân Giang Thạch vừa bước ra đã đuổi kịp, túm lấy gáy Dương Diệu Thiên, nghênh đón Huyền Đạo Tử đang chạy tới cực nhanh từ phía sau.
"Vừa rồi đó là ai, tại sao phải cứu ngươi?"
Giang Thạch lạnh lùng hỏi.
"Khụ khụ, sau khi ta nói ra, ngươi có thể tha không chết sao?"
Dương Diệu Thiên lộ ra nụ cười thảm.
"Ngươi không nói ta liền không có cách nào biết sao?"
Ánh mắt Giang Thạch lạnh lùng, thiên phú [Phệ Hồn] đã sớm phát động trong nháy mắt, ong một tiếng, nhất thời khiến cho đầu óc Dương Diệu Thiên nổ vang, ong ong rung động, ký ức sâu trong linh hồn bắt đầu nhanh chóng hiện ra, bị Giang Thạch quan sát toàn bộ.
Rất nhanh, Giang Thạch liền nhíu mày, lộ ra vẻ suy tư.
"Tà Đạo Tông Thiết Quan đạo nhân, lại là Tà Đạo Tông?"
Trên mặt hắn mang một ít thần sắc cổ quái.
Tà Đạo Tông này rất sớm trước đó, hắn đã từng tiếp xúc qua.
Nhớ rõ lúc ấy là lúc hắn mới tới Trung Châu, chính mình gặp phải một gia hỏa hư hư thực là Thiên Mệnh Chân Tử.
Lúc trước bên cạnh đối phương còn tụ tập rất nhiều nữ tử.
Chỉ vì sau đó muốn tính kế bị chính mình tiện tay bóp chết.
Người kia chính là tông chủ tiền nhiệm của Tà Đạo Tông – Huyền Lâm Tôn Giả đoạt xá trọng sinh.
‘’Không ngờ ở đây lại gặp môn phái của Huyền Lâm Tôn Giả.’’
Giang Thạch vuốt cằm, lộ ra vẻ quái dị.
Lúc này, phía trước kình phong gào thét, bóng người chớp động.
Thân thể Huyền Đạo Tử xuất hiện ở chỗ này, khi thấy Dương Diệu Thiên đã bị Giang Thạch bắt lại, hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Vừa rồi là ai?" Huyền Đạo Tử hỏi.
"Người của Tà Đạo Tông." Giang Thạch chớp mắt.
"Tà Đạo Tông?" Huyền Đạo Tử thất thanh. "Thiên hạ đệ nhị Tà đạo?"