"Chỉ cần thánh nhân vẫn chưa xuất thế thì có thể." Triệu Hậu Tài đáp lại.
"Được rồi." Giang Thạch mỉm cười, yên tâm, lập tức cất khối cổ ngọc vào trong giới chỉ. Sau đó, hắn nhìn Triệu Phi Yến, cười nói: "Triệu cô nương, ý chí thánh nhân đã được ta dẫn đi ra, lực lượng của Kết Tinh Thánh Nhân hẳn là còn ở trong cơ thể của ngươi đi?"
Triệu Phi Yến từ trên mặt đất đứng dậy, lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía hai tay mình.
‘’Ta…. cảm thấy thân thể mình như thể trở nên rất mạnh mẽ, rất cường đại.’’
Kết Tinh Thánh Nhân chứa đựng lực lượng cực kỳ hùng hậu. Dù chỉ là bị nàng hấp thu một phần mười cũng là một cỗ lực lượng không thể xem thường.
Nàng cảm giác bây giờ mình có thể đập nát cả thiết thạch.
"Giang thiếu hiệp, đa tạ lần này ngươi đã giúp đỡ. Lão phu thật sự không biết nên báo đáp ngươi như thế nào."
Triệu Hậu Tài lần nữa nặn ra nụ cười, mở miệng nói.
"Không có gì, ngày sau nếu gặp chuyện gì, không chừng tại hạ còn phải thỉnh giáo Triệu tiền bối."
Giang Thạch lắc đầu cười nói.
‘’Bằng hữu trong miếu, người qua đường, có thể đi vào trong tránh bão cát một đợt không?’’
Bỗng nhiên bên ngoài miếu đổ nát truyền đến một giọng nói già nua, rất đột ngột.
Giang Thạch, Huyền Đạo Tử, Triệu Hậu Tài đều khẽ động, nhanh chóng quay đầu lại.
Chỉ thấy ngoài cửa miếu, không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai bóng người già nua.
Bọn hắn đều có thân hình cao gầy, quần áo trên người cũng rất cổ xưa, thoạt nhìn không biết đã bao nhiêu năm không thay qua.
Cổ tay áo, cổ áo của bọn hắn đều đã giặt đến trắng bệch.
Ngay cả như thế cũng rất khó che lấp khí chất độc đáo của bọn hắn, khiến bọn hắn trông không hề lôi thôi lếch thếch mà ngược lại có loại cảm giác xuất trần thoát tục.
Nhìn qua cũng biết không phải là người bình thường, dù ở đâu cũng có thể khiến người ta chú ý.
Giang Thạch, Huyền Đạo Tử đều lộ ra vẻ nghi ngờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai bóng người già nua kia.
Bọn hắn trông giống như một đôi chủ tớ bình thường, một trước một sau, mặt mỉm cười, đi đến bên ngoài cửa miếu.
Nhất là Huyền Đạo Tử, càng nhìn càng cảm thấy quỷ dị.
"Cổ miếu là nơi vô chủ, nếu hai vị muốn tránh bão cát, xin cứ tùy tiện."
Giang Thạch bỗng nhiên nói.
Hai tên lão giả kia khẽ mỉm cười, lúc này một trước một sau, đi vào trong miếu cổ.
Tên lão giả cầm đầu kia ngẩng đầu lên, phảng phất như có cảm ứng gì đó, đôi mắt bỗng nhiên nhìn về phía Huyền Đạo Tử, mỉm cười nói, "Đạo hữu, chúng ta dường như đã gặp mặt rồi?"
Huyền Đạo Tử hơi ngẩn ra, lật qua lật lại trí nhớ trong đầu, một lát sau, trong hai mắt chợt lóe lên hai đạo tinh quang, nói: "Là ngươi!"
"Đúng vậy."
Lão giả cầm đầu nhẹ nhàng thở dài, nói, "Chúng ta cái niên đại ấy, người chết đã gần hết, không còn nhiều lắm.’’
"Ta cũng không nghĩ tới ngươi vẫn còn sống. Ngươi không bị Lời Thề Hồng Hoang triệu hoán sao?" Huyền Đạo Tử trầm ngâm, tiếp tục nhìn về phía tên lão giả cầm đầu này.
Lão giả cầm đầu mỉm cười khổ, nói: "Ta đã sớm là người sắp xuống đất, khí huyết khô bại, giống như phế vật, Cổ Thánh thương hại ta, lúc này mới không để cho ta đi theo."
Huyền Đạo Tử nhẹ nhàng gật đầu, khẽ thở dài: "Thì ra là thế. Thoáng cái đã nhiều năm trôi qua như vậy, ngay cả ngươi cũng già nua đến mức này."
Hai người nói chuyện khiến Giang Thạch nhíu mày, hồ nghi trong lòng, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Huyền Đạo Tử, lộ ra vẻ hỏi thăm.
Huyền Đạo Tử nháy mắt truyền âm cho Giang Thạch: "Giang tiểu hữu, đây là Tà Thiên Nguyên, Thái Thượng trưởng lão đại danh đỉnh đỉnh của Tà Đạo Tông!"
Tà Đạo Tông!
Giang Thạch cả kinh, nhìn về phía tên lão giả cầm đầu kia.
Lão giả cầm đầu mỉm cười, nhìn về phía Giang Thạch: "Vị này chính là thiếu niên tu luyện [Vong Hồn Chân Kinh] đi? Đừng hiểu lầm, lão phu cũng không có ác ý, lão phu chỉ là đặc biệt nhìn xem, muốn xem xem ngươi có bản lĩnh kế thừa Tà Đạo Tông hay không?"
"Thừa kế Tà Đạo Tông?" Giang Thạch nhướng mày.
Ba người Triệu Hậu Tài, Triệu Phi Yến, Thượng Quan Vân trong miếu thờ cũng ngửi thấy mùi không ổn quen thuộc, lộ ra vẻ cảnh giác, lúc này nhanh chóng lui về một góc.
Lão giả cầm đầu mỉm cười nói: "Tà Đạo Tông thất lạc Vong Hồn Chân Kinh trên vạn năm, sớm đã truyền xuống tổ huấn, phàm là người tu luyện được Vong Hồn Chân Kinh, có thể làm hạ nhiệm tông chủ của Tà Đạo Tông. Chỉ có điều người tông chủ này có đủ tư cách hay không, còn cần lão phu nghiệm chứng thêm một bước."
Giang Thạch lập tức lộ ra vẻ cổ quái: "Vậy nếu là nghiệm chứng không hợp cách sẽ như thế nào?"
Tà Thiên Nguyên thản nhiên nói: "Nếu là không hợp cách, như vậy phàm là người xem cùng tu luyện [Vong Hồn Chân Kinh] qua đều phải chết."
"Khẩu khí thật lớn!" Ngữ khí Giang Thạch lạnh lùng.
Huyền Đạo Tử cũng là sắc mặt nghiêm túc lên, hiển nhiên cũng là không nghĩ tới bên trong Tà Đạo Tông lại có quy củ như vậy.