Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân (Dịch Full)

Chương 63 - Chương 63: Quan Chiến!

Chương 63: Quan chiến! Chương 63: Quan chiến!

Chiến trường!

Vừa nhìn chiến trường trải dài vô tận!

Quân mã vô số, tiếng hô giết rung trời, thi thể khắp nơi đều có.

Mùi máu tanh nồng nặc không ngừng phát ra bên ngoài.

Toàn bộ chiến tuyến kéo dài không biết bao nhiêu dặm, hoàn toàn nhìn không thấy điểm cuối.

Luận quy mô cơ hồ có thể so sánh với lần quyết chiến của Xích Diễm quân với Hồng Cân quân ở Hoang Châu.

Ba người Giang Thạch không khỏi lộ ra vẻ ngưng trọng, cẩn thận quan sát.

Bỗng nhiên, ánh mắt bọn họ lóe lên, ở giữa chiến trường hỗn loạn này phát hiện một khu vực dao động tương đối mãnh liệt.

Chỉ thấy ở khu vực ngoài cùng bên phải chiến trường này không ngừng truyền đến tiếng nổ vang, từng mảnh hào quang chói mắt bắn ra từ nơi đó, giống như là có mấy con yêu thú cực kỳ đáng sợ đang giao chiến.

Bốn phương tám hướng rõ ràng không có bất kỳ quân sĩ nào có can đảm tiếp cận, phàm là tiếp cận gần hướng nơi đó một chút đều sẽ bị chấn bay ra xa, trực tiếp dọn ra một khu vực không người ở xung quanh khu vực đó.

-Là đại soái, đại soái đang giao thủ với thủ lĩnh Lục Lâm quân Quách Bảo Nghĩa!

Triệu Thanh lộ ra vẻ kinh hãi, nói: "Không đúng, còn có thủ lĩnh Hồng Cân quân Triệu Thiên Long cũng ở đó, bọn họ tại liên thủ nhằm vào đại soái!"

Triệu Thiên Long!

Mắt Giang Thạch lộ ra dị sắc.

Lúc ở Hoang Châu, hắn đã từng gặp qua Triệu Thiên Long vài lần, hơn nữa hắn còn giết thủ hạ ái tướng của Triệu Thiên Long, ngay cả cây Lang Nha Bổng làm từ Tinh Thần Vẫn Thiết này cũng là đoạt được từ bên Triệu Thiên Long.

Triệu Thiên Long hận hắn thấu xương!

Không ngờ bây giờ lại thấy hắn ở Phong Châu này.

-Triệu tướng quân, cha ta có sao không?

Sắc mặt Lục Thừa Thiên biến ảo, lộ ra vẻ khẩn trương.

"Khó nói, đại soái là Võ Thánh thang thứ hai đỉnh phong, chỉ kém nửa bước là có thể đạt tới Võ Thánh thang thứ ba, hẳn là không dễ dàng chiến bại như vậy!"

Triệu Thanh trầm giọng mở miệng.

Nhưng tuy nói như thế, hắn vẫn cực kỳ thấp thỏm.

Từ trên cao nhìn lại, toàn bộ chiến trường đang ở thế cực kỳ bất lợi đối với bọn họ, phía dưới tuy rằng đã loạn thành một đoàn, nhưng tổng thể mà nói, vẫn là Hồng Cân quân cùng Lục Lâm quân đang cùng nhau bao vây Nghĩa Minh quân bọn họ.

Một khi viện quân của lão chúa công tới không kịp, một đường Nghĩa Minh quân của bọn họ nhất định sẽ bị nuốt toàn bộ ở nơi này.

Mà đợi đến khi số lớn quân sĩ đều bị nuốt hết, đại soái của bọn họ cho dù có vĩ lực kình thiên, cũng không có khả năng chạy thoát ở dưới tình huống bị vây quanh bởi hai đường đại quân.

-Viện binh của gia gia rốt cuộc đang làm gì, sao còn chưa tới?

Sắc mặt Lục Thừa Thiên tái mét, cắn răng mở miệng.

"Triệu huynh, Lục huynh, lời không hay nói ở phía trước, bí tịch của ta vô luận như thế nào cũng phải đến ta, vì cứu Lục huynh ngươi, thiếu chút nữa thân ta cũng hãm trùng vây, ngay cả tọa kỵ đều bị mệt gục, nếu là đến lúc đó các ngươi ngoảnh mặt quỵt nợ, ta cũng sẽ không dễ nói chuyện như bây giờ!"

Giọng của Giang Thạch trầm thấp, tiến hành nhắc nhở.

Sắc mặt Triệu Thanh khẽ biến, nói: "Giang huynh đệ yên tâm, tại hạ nói chuyện từ trước đến nay đều nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối có bí tịch!"

-Đúng, đến lúc đó ta lấy từ chỗ gia gia đưa cho ngươi!

Lục Thừa Thiên lên tiếng.

-Vậy là được!

Giang Thạch gật đầu, tiếp tục nhìn về phía chiến trường hỗn loạn phía dưới, dõi mắt trông về phía xa, kéo dài về chân trời.

Bỗng nhiên, sắc mặt hắn hơi ngẩn ra, nói: "Các ngươi xem!’’

-Làm sao vậy Giang huynh?

Triệu Thanh vội vàng hỏi.

-Bên kia... Có phải còn có người đang mai phục hay không?

Giang Thạch chỉ về một phương hướng khác của chiến trường.

Nơi đó là một khu núi rừng mênh mông, chính đang lúc hoàng hôn, núi rừng vốn là có vẻ âm u, khó có thể thấy rõ tình huống bên trong, nhưng bây giờ bọn họ đang nhìn xuống từ trên cao, tầm nhìn càng rộng lớn, bao quát hơn, có thể nhìn thấy khung cảnh trong rừng.

Chỉ thấy trong cánh rừng khổng lồ kia, mơ hồ có từng đạo bóng người đang đi lại, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng ánh sáng phản chiếu lên từ đao kiếm.

Trong nháy mắt sắc mặt Triệu Thanh thay đổi.

- Phong Châu Quân, nơi đó là Phong Châu quân!

-Cái gì?

Sắc mặt Lục Thừa Thiên cũng đột nhiên biến đổi.

-Quân Phong Châu lại âm thầm mai phục, chẳng lẽ là muốn ngư ông đắc lợi?

"Chết tiệt, Ta biết ngay Viên Khai Thái sẽ không bỏ qua cơ hội lần này!’’

Triệu Thanh nghiến răng nghiến lợi.

Thế gian nghe đồn, tổng binh quân Phong Châu Viên Khai Thái tham sống sợ chết, thấy lợi quên nghĩa, một lòng một dạ chỉ đang cướp đoạt mồ hôi công sức của dân chúng, đối với các loại thổ phỉ, từ trước đến nay không để ý tới nghĩa quân và thổ phỉ trong địa phận quản hạt của mình.

Mà cho tới nay, bọn họ giao chiến với quân Phong Châu cũng đều là chiến thắng triền miên, chưa bao giờ bại qua, cho nên ở trong lòng bọn họ, Phong Châu quân chưa bao giờ là uy hiếp.

Nhưng lần này quân Phong Châu lại thay đổi tác phong ngày xưa, đang âm thầm mai phục, lặng lẽ bao vây, chuẩn bị nhất cử nuốt sạch ba thế lực lớn, Viên Khai Thái này quả thực điên rồi.

"Lần này náo nhiệt, Phong Châu quân cũng tới, chẳng khác nào là tứ đại quân đoàn hỗn chiến với nhau, ngươi nói đại soái của các ngươi còn có mấy thành cơ hội có thể chạy thoát?"

Giang Thạch mở miệng.

Triệu Thanh, Lục Thừa Thiên nhất thời biến sắc, yên lặng không nói.

Giang Thạch không nhiều lời nữa, đưa ánh mắt nhìn về phía bảng điều khiển vô hình trước mắt, chỉ thấy giá trị danh vọng của bảng điều khiển, vẫn còn đang chậm rãi tăng lên.

Từ 8640 tăng lên 8645.

-Quả nhiên là càng ngày càng chậm.

Trong miệng hắn tự nói.

Hướng khác.

Quân đội Phong Châu.

Quân sĩ vô biên vô hạn lặng lẽ hành động, người hàm thảo, mã hàm mai, tất cả đều lẳng lặng trốn ở trong núi rừng.

Tổng binh Viên Khai Thái thì cầm đại đao trong tay, ngồi trên chiến mã, sừng sững trên một tảng đá lớn, nhìn chăm chú vào trận đại hỗn chiến ở phía trước.

Hắn đã hơn tám mươi bốn tuổi, mặc một thân Thiên Giáp Hổ Đầu Thôn, trên lưng thắt đai ngọc Man Long, cầm trong tay còn cầm một thanh loan đao miệng hạc nặng một trăm hai mươi cân, uy phong lẫm liệt, khí thế bức người.

"Thế nhân đều cho rằng lão phu đã già, không có can đảm đối mặt các lộ thổ phỉ cùng tặc quân hoành hành, đều nói lão phu một lòng một dạ đều đặt ở trên việc cướp đoạt mồ hôi công sức bá tánh, nhưng ai lại có thể nghĩ đến dụng tâm lương khổ của lão phu!"

Viên Khai Thái tóc bạc phơ, chòm râu bay múa, trầm giọng nói:

"Hôm nay Hoàng thượng bị tiểu nhân che mắt, động một tí là tàn sát cựu thần, trong triều đình, cơ hồ người người đều cảm thấy bất an, phàm là có chút thực lực đều bị diệt trừ, lão phu chỉ có tiềm thân rụt đầu, chịu nhục, biểu hiện cực kỳ không chịu nổi, lúc này mới có thể tránh thoát khỏi nghi kỵ của thiên tử, hơn nữa hàng năm đều cần vận chuyển bạc cho những đại thần kia, dùng để lấp đầy khẩu vị của những tên này, lúc này mới không bị buộc tội, nếu là không đi cướp đoạt của bách tính, lão phu lại làm sao có thể cho đám cự tham kia ăn no!"

"Tổng binh nhẫn nhục nhiều năm, nhất định có thể rửa sạch sỉ nhục trong hôm nay, chấn động thiên hạ!"

Một tên phó tướng bên cạnh ôm quyền nói.

-Ha ha ha... Rửa sạch sỉ nhục trước đây, chấn động thiên hạ?

Viên Khai Thái ngửa mặt lên trời cười to, thanh âm thương lão, nói: "Nếu là ở hai mươi năm trước, tất nhiên lão phu sẽ làm như thế, chỉ có điều lúc này không giống ngày xưa, đám giặc này có thể bị đánh bại, nhưng tuyệt không thể bị giết sạch, một khi giết sạch bọn họ, thì công cao cái chủ, dễ bị tiểu nhân tính kế!"

Nói đến đây, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, khí tức đáng sợ, giống như một con mãnh hổ đang ngủ, làm người ta sợ hãi.

-Nếu không phải đương kim thiên tử ngu ngốc, thiên hạ này cũng không đến mức loạn thành như thế!

Chỉ là nghĩa quân cùng một đám thổ phỉ, hắn lật tay có thể bắt!

-Vậy ý của tổng binh là?

Một tên phó tướng khác giật mình hỏi.

-Giết chút tiểu binh là được!

Ngữ khí Viên Khai Thái lạnh như băng.

Trong lòng mọi người rùng mình, đồng loạt ôm quyền.

-Vâng, tổng binh!

"Tổng binh, lúc trước tên gia hỏa dùng lang nha bổng cứu Lục Thừa Thiên đi, không biết có tới hay không, nếu là tới, kính xin tận lực bắt sống người này, đây là mãnh tướng đương thời, nếu có thể để tổng binh sở dụng, nhất định có thể lại thêm một cánh tay đắc lực!"

Tống tướng quân bên cạnh chắp tay nói.

Lúc trước hắn bị một mình Giang Thạch đánh tan, rất nhanh đã điều tra ra lai lịch của Giang Thạch.

Càng tìm hiểu càng giật mình.

Căn cứ tin tức biểu hiện, trước đây không lâu, chuyện Lạc Hà kiếm phái bị diệt, tựa hồ chính là người này gây nên.

Đối phương không chỉ tiêu diệt Lạc Hà kiếm phái, mà còn giết chết truyền nhân của môn phiệt Trương thị, khiến cho cao thủ Trương thị tự mình xuống núi, oanh động toàn bộ võ lâm Phong Châu.

"Ý ngươi là tên nam tử đó?"

Viên Khai Thái ngữ khí thản nhiên, nói: "Vì người này mà đắc tội Trương thị, thật không khôn ngoan, gặp phải trực tiếp giết cho thỏa đáng.’’

-Vâng, tổng binh!

Tống tướng quân lại chắp tay, trầm mặc không nói.

-Báo!

Đúng lúc này, phía trước có một tên thám mã binh chạy đến, tốc độ rất nhanh.

Một tên quân sĩ nhanh chóng xuống ngựa, cúi đầu liền bái, cung kính nói: "Hồi bẩm tổng binh, thế cục chiến trường phát sinh biến hóa, Nghĩa Minh quân bắt đầu tan tác, Hồng Cân quân cùng lục Lâm Quân đã chiếm thượng phong.’’

-Tổng soái Nghĩa Minh quân Lục Vĩnh Nguyên đến chưa?

Viên Khai Thái lạnh lùng hỏi.

"Còn chưa tới, phương viên năm mươi dặm không có bất kỳ tung tích nào của binh mã cỡ lớn!"

Vị quân sĩ kia mở miệng.

-Xem ra hơn phân nửa là bị chuyện khác ngăn cản rồi, bằng không Lục Vĩnh Nguyên không có khả năng sẽ buông tha cho con hắn.

Viên Khai Thái ngữ khí lạnh lùng, nói: "Đã như vậy, bắt đầu xuất kích, đừng để Lục Trọng Sơn chết!"

-Vâng, tổng binh!

Bên người một tên phó tướng ôm quyền, sau đó mở miệng hét lớn, sóng âm cuồn cuộn: "Toàn quân nghe lệnh, bắt đầu xuất kích!"

Từng đợt tiếng chiến mã hí vang nhất thời từ truyền ra trong cánh rừng đen kịt này.

Tựa hồ toàn bộ cánh rừng cũng bắt đầu run rẩy, kinh động vô số chim chóc, lá rụng tiêu điều.

Bình Luận (0)
Comment