Thậm chí không ít kim nhỏ kỳ dị trực tiếp đánh về phía Tử Long Thảo.
Vô số Tử Long Thảo bị kim nhỏ kỳ dị xuyên thủng, phát ra tiếng nổ lách tách, lập tức hóa thành mảnh vụn, từng mảng thảo dịch màu tím thấm vào lòng đất.
Giang Thạch mặt mày u ám, che hai tay trước ngực, khi nhận thấy một số Tử Long Thảo bị phá hủy, trong mắt lóe lên một tia hung mang và sát khí không thể kiềm chế được.
"Tìm chết!"
Ầm ầm!
Thân hình hắn trong nháy mắt đã biến mất, toàn bộ không gian vặn vẹo và biến đổi.
Không Gian Thánh Thuật đã sớm thi triển, cưỡng chế thay đổi hướng đi của vô số kim nhỏ kỳ dị này, khiến vô số kim nhỏ dày đặc này lập tức bắn về một hướng khác.
Cùng lúc đó.
Một bàn tay to lớn của Giang Thạch đã như trời giáng ập xuống thân ảnh vừa rồi, xuyên qua không gian, lực đạo vô cùng to lớn, chỉ một bàn tay liền che kín khuôn mặt của người đó.
Sắc mặt người nọ biến đổi, vốn định chống đỡ, nhưng bị Thiên phú Tỏa Long của Giang Thạch áp chế toàn bộ kình lực, cộng thêm Giang Thạch sử dụng Không Gian Thánh Thuật, cho nên chỉ với một chiêu đã trực tiếp bắt lấy người này, xoay người, hung hăng nện xuống mặt đất trước mặt.
Ầm ầm!
Mặt đất rung chuyển, tuyết bay mù mịt.
Thân hình người này bị đập choáng váng, phun ra máu tươi, toàn bộ xương cốt gân mạch trong cơ thể không biết đã gãy nát bao nhiêu.
Ngay sau đó, khi người này chưa kịp phản ứng, Giang Thạch tiện tay vung lên, hô một tiếng, lại lôi thân hình của người này từ dưới lòng đất ra ngoài, ném lên cao.
Nhưng lần này ném ra, Kim Cương Trác đã xuất hiện trong tay Giang Thạch, kim quang rực rỡ, như một vầng thái dương, xuyên qua không gian, trực tiếp đánh trúng thân thể tên này.
Người nọ trợn mắt, lộ vẻ kinh hãi, vội vàng hét lên một tiếng.
Oanh!
Thi thể nổ tung, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Huyết nhục đỏ tươi từ trên cao rơi xuống.
Một viên Huyết Đan đỏ tươi từ trong thi thể vỡ nát nhanh chóng bay ra, trên đó quấn lấy một hư ảnh mơ hồ, vô cùng sợ hãi, vội vàng bất chấp tất cả chạy về phía xa.
Kim Cương Trác sáng chói mắt lập tức từ xa bay trở lại, nhanh chóng rơi vào tay Giang Thạch.
Cảnh tượng kinh khủng này khiến cho Ngô Tuyên Tử trước đó đến khiêu chiến biến đổi sắc mặt, lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.
Tên này!
Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy!
Người vừa rồi hắn cũng biết, là một lão quái vô cùng nổi tiếng ở Bắc Cực Băng Nguyên, thực lực cao thâm, vô cùng khó đối phó, vậy mà lại bị hắn dễ dàng phá hủy nhục thân?
May mắn là vừa rồi đối phương không thèm để ý hắn.
"Cáo từ!"
Ngô Tuyên Tử không dám nán lại lâu hơn, chắp tay, nhanh chóng biến mất khỏi nơi đây.
Mọi người xung quanh lại một lần nữa lộ vẻ kinh hãi.
Ánh mắt nghi ngờ dồn dập nhìn về phía Giang Thạch.
"Đó là... thần khí?"
"Hắn thế mà nắm giữ một kiện thần khí?"
Rất nhiều người bàn tán xôn xao.
Hầu hết bọn hắn trước đây đều xuất thân từ những thế lực vô cùng hùng mạnh, vì muốn theo đuổi cảnh giới võ đạo cao hơn nên mới ẩn cư tại đây, cho nên thần khí trong thế lực căn bản không được bọn hắn mang theo.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy có người mang theo thần khí.
"Nghe, ta không muốn luận bàn với ai cả, ta đến đây chỉ để làm việc, đợi việc xong, ta sẽ rời đi ngay lập tức, không ở lại lâu, các người cũng đừng đến luận bàn với ta, miễn tổn thương hòa khí!"
Giang Thạch thu hồi Kim Cương Trác, giọng điệu lạnh lùng, truyền âm nói.
"Hừ hừ."
Lập tức tiếng cười lạnh vang lên từ khắp nơi, dường như không coi lời nói của Giang Thạch ra gì.
Ai ở đây mà không phải là cao thủ?
Lời nói của Giang Thạch tuy không trực tiếp khiêu khích, nhưng cũng mang ý khinh thường không nhỏ.
Tự nhiên khiến không ít người cười nhạo.
Giang Thạch cau mày, không thèm để ý đến tiếng cười lạnh xung quanh, bước chân một bước, thân hình đã xuất hiện ở chỗ cũ, lại khoanh chân ngồi xuống.
Hắn đã nói rất rõ ràng.
Nếu vẫn còn người đến khiêu khích, hoặc cố ý làm trái, hắn không ngại ở đây trực tiếp ra tay tàn sát.
Khi Giang Thạch ngồi xuống, những ánh mắt lén lút lại lần nữa quét tới, mang theo huyền cơ cùng ý vị khó lường.
Thời gian trôi qua.
Nháy mắt đã là bảy tám ngày trôi qua.
Nhờ uy thế trước đó, quả nhiên không có ai đến gây phiền toái nữa.
Chỉ có điều, toàn bộ Bắc Cực Băng Nguyên vẫn không hề yên bình.
Hàng ngày đều có âm thanh cao thủ giao chiến vang lên từ xa, âm thanh ầm ầm, vang dội, cách xa hơn mười dặm cũng có thể cảm nhận được loại dao động này, vô cùng cường đại.
Điều này cũng khiến Giang Thạch cau mày, dần dần sinh ra chút cảm giác không kiên nhẫn.
Cứ như vậy, lại qua hơn nửa tháng, "Chí Dương Hỏa Chủng" vẫn không có manh mối gì.
Lần này.
Lại có hai kẻ không biết điều, trong khí giao chiến dữ dội từ xa đánh về phía Giang Thạch, từng tiếng oanh minh kinh khủng vang lên, đánh nứt mặt đất, vô số băng sương bay tán loạn.