Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân (Dịch Full)

Chương 684 - Chương 684: Phạt Ngươi Làm Nô Lệ 100 Năm! 4

Chương 684: Phạt Ngươi Làm Nô Lệ 100 Năm! 4 Chương 684: Phạt Ngươi Làm Nô Lệ 100 Năm! 4

"Phòng thủ tuyệt đối!!"

Trên quả cầu thịt khổng lồ trong nháy mắt sáng lên từng lớp ánh sáng đen kỳ dị, phù văn chảy xuôi, như hóa thành một khối thần thiết thái cổ.

Ầm ầm!

Tiếng nổ vang dội, một lần nữa rung chuyển không gian, nổ tung vô số không gian loạn lưu.

Quả cầu thịt đen khổng lồ bị Giang Thạch tát bay từ trên không trung xuống, như một viên sao băng rực lửa, xé toạc bầu không khí, tạo ra ngọn lửa hừng hực, nhanh chóng rơi xuống đất.

Ầm ầm!

Cả mặt đất rung chuyển, một lần nữa bắn tung vô số đá vụn, ầm ầm, loạn thạch bay đầy trời.

"Hắc hắc hắc."

Giang Thạch há miệng, lộ ra hàm răng dữ tợn, cười to nói: "Cũng tạm được, có thể chịu được một kích năm thành lực lượng của ta mà không nổ tung, ngươi có tư cách làm nô lệ của ta. Vậy xem ra, ta phạt ngươi làm nô lệ một trăm năm, không tính quá mức, ha ha ha."

"Khụ khụ khụ"

Dưới mặt đất nứt nẻ.

Quả cầu thịt đen khổng lồ đã biến trở lại thành Ngạo Thiên, sắc mặt vặn vẹo, đầy vẻ kinh hãi, trong lòng không tin nổi.

Tên khốn kiếp này!

Vừa rồi chỉ là năm thành lực lượng của hắn?

Hắn thực sự là nhân loại?

Tên này này còn giống dị tộc hơn cả bọn hắn.

"Giang Thạch, đây là ngươi bức ta, chịu chết đi!"

Ngạo Thiên đột nhiên gầm lên một tiếng, cánh tay phải giơ lên, ánh sáng đỏ đột nhiên lóe lên, một quả cầu máu kỳ dị xuất hiện.

Hắn bóp mạnh hai tay, quả cầu máu lập tức to ra, sau đó đột nhiên bành trướng, vô số tia máu kinh khủng bắn ra từ quả cầu máu khổng lồ này, dày đặc, chui vào hư không.

"Thiên Kiếp Tỏa!!"

Ngạo Thiên hét lớn.

Đột nhiên, Giang Thạch cau mày, thân hình còn đang lơ lửng giữa không trung, đột nhiên vô số sợi tơ máu dày đặc từ hư không bên cạnh hắn lao ra, như mạng nhện, không biết có bao nhiêu, nhanh chóng quấn lấy tứ chi và thân thể của hắn.

Nháy mắt, thân hình Giang Thạch bị quấn chặt, chỉ còn lại một đầu.

"Hắc hắc hắc."

Trên mặt Ngạo Thiên đột nhiên nở nụ cười dày đặc, vô cùng lạnh lùng, nhìn chằm chằm Giang Thạch, nói: "Giang Thạch, ban đầu ta không định sử dụng một chiêu này, nói thật, sử dụng chiêu này, thắng chi bất võ, ngay cả bản thân ta cũng sẽ khinh bỉ chính mình, nhưng ai bảo thực lực của ngươi lại vượt xa dự liệu của ta! Giang Thạch, đây đều là do ngươi tự chuốc lấy, hôm nay để ngươi chết dưới Thiên Kiếp Tỏa của ta, không coi là nhục mạ ngươi!!"

Ánh mắt hắn lóe lên hàn quang, khuôn mặt hung tợn, hai tay đột nhiên nắm chặt, những sợi tơ máu dày đặc quấn quanh Giang Thạch sắp sửa siết chặt.

Nhưng ngay lúc này!

Vù một tiếng.

Vô số sợi tơ máu quỷ dị dường như vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn, rung lên dữ dội, theo tay hắn nắm lại, những sợi tơ máu không hề siết chặt ngay lập tức.

Chưa hết, tất cả những sợi tơ máu còn tự động tuột ra.

Cảnh tượng này khiến mắt Ngạo Thiên trợn to lần nữa, trong lòng càng thêm chấn động và khó hiểu.

"Điều này không thể nào!!"

Giang Thạch thực sự có thể giải khai Thiên Kiếp Tỏa của hắn!

Thiên phú: Chưởng binh!

"Loạn thất bát tao, ăn một kích bảy thành lực của ta."

Giang Thạch mặt lạnh tanh, gần như ngay sau khi thoát khỏi sự trói buộc của Thiên Kiếp Tỏa, toàn thân đã từ trên trời giáng xuống, nhanh như chớp, một đòn đánh mạnh vào cơ thể Ngạo Thiên.

Một kích này thiên địa chấn động, nhật nguyệt vô quang.

Cảnh tượng đã vượt ra ngoài sức miêu tả của ngôn ngữ.

Như một tòa thần đình cổ xưa hùng vĩ từ trên cao rơi xuống, hủy diệt thế gian.

Ngạo Thiên gầm lên một tiếng, dồn hết toàn bộ năng lượng vào trong cơ thể, nhanh chóng phóng lên cao, hai tay rực sáng, nhanh như chớp, trong nháy mắt không biết đã đánh ra bao nhiêu đạo thần quang, cả bầu trời bị ánh sáng chói lóa bao phủ, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng như bị che lấp.

Ầm ầm!!

Một tiếng rên rỉ vang lên, bốn bề tĩnh mịch.

Tất cả các tia sáng năng lượng đều tan biến không còn dấu vết.

Mặt đất rung chuyển, đá vụn bay lên trời, một hố sâu khổng lồ xuất bây giờ chỗ.

Giang Thạch mặt lạnh lùng, hiên ngang đứng đó, một chân dẫm lên mặt Ngạo Thiên, như giẫm lên một con chó chết, toàn thân tỏa ra khí tức vô song.

Ngạo Thiên toàn thân đầy máu tươi, thân thể run rẩy, một thân xương cốt cơ hồ đều đứt gãy, liền nhúc nhích đều không cách nào nhúc nhích một chút, trong ánh mắt có chỉ còn hoảng sợ cùng nghẹn khuất vô tận.

"Pháp Vương!"

Cách đó không xa, vô số cao thủ dị tộc đều hoảng sợ, hét lên.

Từng người một sợ hãi đến mức hồn phi phách tán.

Sau đó bọn hắn quay người bỏ chạy, không dám nán lại đây một giây nào nữa.

Nhưng Giang Thạch vung tay, Kim Cương Trản đã bay ngang, như tia chớp lao ngang qua bầu trời, mang theo lực lượng vô cùng to lớn đánh vào sau lưng bọn hắn.

Oanh! Oanh! Oanh!

Máu bắn tung tóe, tứ chi đứt lìa bay tứ tung.

Tất cả dị tộc đi theo đều chết thảm.

"Giang Thạch, giết ta đi!!"

Pháp Vương Ngạo Thiên uất ức gầm lên, mắt đỏ ngầu.

Hắn là cao thủ trong số dị tộc, từ nhỏ được mệnh danh là thiên tài, đừng nói là bị giẫm đạp lên mặt, ngay cả thất bại cũng rất ít khi xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment