Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân (Dịch Full)

Chương 70 - Chương 70: Thánh Sứ!

Chương 70: Thánh sứ! Chương 70: Thánh sứ!

Bọn họ lại tìm đến trong quân?

Giang Thạch nhanh chóng suy tư trong lòng, nhìn thoáng qua Lục Trọng Sơn, nói: "Đa tạ Lục đại soái tạm thời giúp ta ngăn cản bọn họ, bất quá chuyện này ta còn cần suy nghĩ lại. ‘’

Hắn biết rất ít với cái gọi Hắc Liên giáo phái.

Hơn nữa trước đây không lâu chính mắt hắn nhìn thấy, có cường giả của Hắc Liên giáo phái ám sát Lục Trọng Sơn, cái này nói rõ nội bộ của giáo phái này cũng là tuyệt không đoàn kết.

Điều này không thể để cho hắn không đối đãi cẩn thận.

Dù sao hắn cũng không muốn bởi vì nguyên nhân ở Lục Trọng Sơn, vừa mới tiến vào giáo phái này đã bị nhân viên cao tầng của giáo phái nhằm vào.

"Cũng tốt, nhưng vẫn là câu nói kia, hôm nay thiên hạ đại loạn, quần hùng nổi lên bốn phía, cơ hồ phía sau mỗi một lộ nghĩa quân đều có thế gia ủng hộ, thời đại đơn đả độc đấu đã qua, bây giờ chỉ có dựa lưng vào thế lực, mới có thể thu hoạch tài nguyên, tiến thêm một bước tăng cường chính mình, muốn dựa vào lực lượng của một cá nhân liền muốn đi đối kháng dòng nước lũ cuồn cuộn này, không khác là không thực tế."

Lục Trọng Sơn mở miệng nói:

-Tài nguyên trong thiên hạ sớm đã bị quần hùng chia cắt, cho dù may mắn có một ít chảy vào trong giang hồ thì có thể có bao nhiêu? Huống hồ, sau này bất kể là ai bình định thiên hạ, người đầu tiên phải giải quyết chung quy vẫn là giang hồ, cho nên, bây giờ trà trộn vào giang hồ tuyệt đối không phải hành động sáng suốt.

Trong lòng Giang Thạch rùng mình.

Lời nói của Lục Trọng Sơn cũng giống như lời nói lúc trước của Dương Hồng Thiên.

Xem ra những chưởng binh giả này đều kiêng kỵ giang hồ.

Bất quá để tay lên ngực mà hỏi, nếu như có một ngày hắn làm hoàng đế, chỉ sợ cũng sẽ động thủ đối với giang hồ giống như vậy.

Dù sao ai cũng không muốn nhìn thấy, trong thiên hạ mình cái trị có một đám lực lượng không an ổn như vậy.

"Lục đại soái, ngươi vừa mới nói phía sau mỗi một lộ nghĩa quân đều có thế gia ủng hộ?"

Giang Thạch hỏi.

-Đúng vậy, mỗi lần thiên hạ đại loạn, kì thực đều là những thế gia ở sau màn tẩy bài mà thôi.

Lục Trọng Sơn nhẹ nhàng thở dài.

" Nghĩa Minh quân ta mặc dù không có thế gia ủng hộ, nhưng là đã có [Hắc Liên Thánh Giáo] làm chỗ dựa, Thánh Giáo truyền thừa đã hơn bốn ngàn năm, giáo chủ đương nhiệm cùng tứ đại Pháp Vương, cơ hồ mỗi người đều là cao nhân Hoán Huyết cảnh, trong giáo có bí tịch, tài nguyên vô số, chỉ cần Giang huynh đệ biểu hiện đủ tốt, ngày sau chưa hẳn là không thể đạt được bí dược Hoán Huyết cảnh."

Hắn khuyên bảo Giang Thạch thêm một bước.

-Hoán Huyết Cảnh cũng có bí dược?

-Tự nhiên.

Lục Trọng Sơn bình tĩnh gật đầu, nói: "Hoán Huyết cảnh sớm đã vượt qua phạm trù của nhân loại bình thường, không có bí dược là căn bản không cách nào hoán huyết thành công, nhưng đáng tiếc từ trước đến loại bí dược hoán huyết này luôn bị các giáo phái cùng thế gia nắm giữ nghiêm mật, những người khác muốn có được, khó như lên trời!"

-Như vậy a.

Trong lòng Giang Thạch lại bắt đầu suy tư.

Những thế gia này có thể truyền thừa nhiều năm như vậy, quả nhiên đều có đạo lý.

Lực lượng cao tầng đều bị bọn họ lũng đoạn!

-Lục đại soái, để ta suy nghĩ thêm vài ngày nữa.

Giang Thạch mở miệng, nói: " Lúc trước ngươi nói, bí tịch trong quân có thể tùy ta quan sát, không biết lời này bây giờ còn có hiệu lực?"

-Giang huynh đệ muốn xem lúc nào cũng được.

Lục Trọng Sơn mở miệng.

-Tốt, bây giờ ta muốn quan sát.

Giang Thạch nói, "Đúng rồi, làm phiền Lục đại soái phái người giúp ta hỏi thăm tin tức võ thị gần đây.’’

-Võ thị?

Lục Trọng Sơn khẽ động mày.

-Đúng vậy.

Giang Thạch mở miệng.

Hắn không muốn mình bị treo cố định trên một sợi dây thừng.

Hắc Liên Thánh Giáo là tình huống như thế nào, còn cần khảo sát thêm một bước.

Bây giờ hắn cần tài nguyên, chỉ có thể thử tìm kiếm ở trên võ thị.

-Cũng tốt, ta sẽ cho người lưu ý một chút.

Lục Trọng Sơn gật đầu, nói: "Đi thôi, ta mang Giang huynh đệ vào kho vũ khí trong quân xem thử cần bí tịch gì, ngươi tự chọn là được.’’

Hai người ra khỏi lều trại, đi về một khu vực khác.

Không lâu lắm.

Giang Thạch đã tiến vào trong một tòa kiến trúc khổng lồ.

Toàn bộ kiến trúc tổng cộng chia làm ba tầng, bên trong có đủ loại vũ khí cùng bí tịch chất đống, từng chồng sách chất đống ở một góc, tràn ngập một cỗ mùi sách đặc biệt.

"Giang huynh đệ, nơi này chính là các loại võ học cùng điển tịch Nghĩa Minh quân ta thu thập trong mấy năm qua, ngoại trừ võ học tầng thứ ba là ngươi không thể quan sát, những loại khác tùy ngươi lật xem, bao gồm những bí tịch này cùng dược liệu đối ứng, ta cũng có thể cung cấp toàn bộ cho ngươi."

Lục Trọng Sơn rất là đại khí, mở miệng nói.

-Đa tạ Lục đại soái!

Giang Thạch gật đầu.

-Giang huynh đệ khách khí rồi, Ta không quấy rầy Giang huynh đệ nữa!

Lục Trọng Sơn mỉm cười, để Giang Thạch lại đây, xoay người rời đi một mình.

Ánh mắt Giang Thạch chớp động, lúc này hành tẩu bên trong kiến trúc to lớn, bắt đầu tìm kiếm từng quyển bí tịch.

Đủ loại bí tịch bắt đầu đập vào mắt, có loại cảm giác hoa mắt.

Ước chừng lật xem hồi lâu, Giang Thạch mới vỗ đầu một cái.

"Mẹ nó, muốn thân pháp cùng ám khí gì chứ, loại thiên phú của ta bây giờ chỉ thích hợp bí tịch hoành luyện, công pháp ngạng công, tu luyện bất luận võ học loại nào khác đều là lãng phí thời gian."

Bây giờ nếu hắn có thể tùy ý chọn lựa ở trong đống bí tịch này, tự nhiên phải lợi dụng thiên phú một cách tối ưu nhất, đem tất cả công pháp hoành luyện ở đây tu luyện một lần lại nói.

Bảy tám ngày trôi qua.

Giang Thạch không ra khỏi nhà, lại lâm vào trong trạng thái tu luyện vất vả.

Bây giờ, cơ hồ toàn bộ quân sĩ trong doanh đều biết, đại soái tìm tới một tên thiếu niên gầy như que củi không biết từ đâu, là một tên luyện võ cuồng nhân danh xứng với thực.

Suốt ngày, cơ hồ thời thời khắc khắc đều đang ngâm mình trong nước thuốc.

Tin đồn có liên quan đến Giang Thạch cũng trực tiếp truyền ra ngoài, khiến cho giá trị danh vọng trên người Giang Thạch lại tăng lên không ít.

Bất quá ngay khi Giang Thạch cho rằng có thể tiếp tục yên bình tu luyện, biến cố vẫn xảy ra.

Bên trong lều.

Lục Trọng Sơn vẻ mặt ngưng trọng, nhìn chăm chú vào phong thư trong tay, tâm tư nhanh chóng chìm xuống đáy cốc.

Lá thư là do cha Lục Vĩnh Nguyên của hắn viết tới.

Lần trước, trong thánh giáo có người phái người ám sát hắn, đầu tiên hắn liền viết thư cho phụ thân hắn, phụ thân hắn thì trực tiếp viết thư cho đường chủ nhà mình.

Hôm nay, nhiều ngày trôi qua như vậy, thư của phụ thân hắn rốt cục cũng có hồi âm.

Nhưng nội dung bên trong lại làm cho tâm trạng của hắn rất là nặng nề.

Đường chủ của bọn họ nửa tháng trước bị người ám toán, thân bị trọng thương, trước mắt đã vô lực trong việc tiếp tục quản sự trong giáo, Thánh giáo chuẩn bị phái những người khác đến tạm quản sự vụ của Ngũ Hành đường.

Ngoài ra, lại có người truy cứu chuyện bọn họ chiến bại thời gian trước.

Lập tức sẽ có sứ giả tiến vào quân đội, tiếp quản tất cả quyền lực của cha con bọn họ.

-Phiền toái rồi!

Nắm tay của hắn nắm thật chặt.

-Đại soái, ngươi thật sự muốn giao quyền?

Triệu Thanh cắn hàm, không cam lòng nói.

-Đối mặt với mệnh lệnh của Thánh giáo, ta không có lựa chọn nào khác.

Lục Trọng Sơn cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Chỉ hy vọng người tới đây không phải do Quách Nghĩa phái tới.’’

Người lần trước đến ám sát hắn chính là người của đường chủ Huyền Long Đường Quách Nghĩa.

Lúc trước hắn còn đang suy nghĩ Huyền Long đường làm sao dám cả gan làm bậy như thế, nguyên lai là đường chủ Ngũ Hành đường bọn hắn đã sớm trọng thương, không người lại có thể đứng ra chỗ dựa cho bọn hắn.

Triệu Thanh, Lục Thừa Thiên đều lộ ra vẻ nghẹn khuất, buồn bực không nói tiếng nào.

Nhìn bề ngoài, bọn họ thống soái mấy chục vạn đại quân, phong quang vô hạn, nhưng một khi đối mặt với giáo phái nhà mình, trong lòng bọn họ vẫn tràn ngập vô lực và khủng hoảng thật sâu.

-Báo, đại soái, Thánh sứ đã tới.

Bỗng nhiên, Một tên quân sĩ nhanh chóng chạy tới từ bên ngoài, ôm quyền nói.

-Mau mời!

Lục Trọng Sơn hít sâu một hơi, mở miệng nói.

-Không cần, ta đã tới rồi.

Một đạo thanh âm lãnh đạm hùng hậu vang lên, chỉ thấy lều trại mở rộng, một nam tử trung niên mặc trường bào màu vàng bước tới.

Phía sau còn có một đám người đi theo, mỗi người đều sắc mặt lạnh lùng.

Trong tay một nam tử rõ ràng còn cầm một thanh trường đao màu vàng, hào quang chói mắt.

Khi nhìn thấy trường đao màu vàng, Lục Trọng Sơn liền biến sắc, lập tức cung kính bái lạy: "Cung an thánh giáo chủ!’’

Những người khác trong lều cũng quỳ xuống.

Thấy Kim Long bảo đao, như thấy giáo chủ.

-Đứng lên đi, giáo chủ đều mạnh khỏe!

Nam tử áo vàng kia ngữ khí lạnh lùng, không chút khách khí, trực tiếp đại mã kim đao ngồi ở trên vị trí chủ soái, ánh mắt lạnh như băng, nói: "Lục Trọng Sơn, ngươi có biết tội không?"

Trong lòng Lục Trọng Sơn chấn động, nói: "Kính xin thánh sứ nói rõ.’’

"Ngươi tùy tiện xuất binh, hao binh tổn tướng, khiến tả hữu lộ của Nghĩa Minh quân tổn thất quá nửa, phạm vào tội lớn ngập trời, bây giờ còn để cho ta tự mình nói ra giúp ngươi, ngươi quả thực muốn chết!"

Kim bào nam tử tát một cái ở trên bàn, ngữ khí lành lạnh, nói: "Thánh giáo hao phí bao nhiêu khí lực mới bồi dưỡng ra một chi quân đội như vậy, trong chốc lát đã bị ngươi chôn vùi, dựa theo giáo quy, rút gân lột da đều là nhẹ!"

-Cầu thánh sứ khai ân!

Lục Trọng Sơn vội vàng quỳ xuống, mồ hôi lạnh cuồn cuộn, căn bản không dám ngụy biện.

Đối phương không có thiện ý mà đến, có ngụy biện cũng là muốn chết mà thôi.

"Ngoài ra, ta còn nghe nói, ngươi chứa chấp nhân sĩ không rõ lai lịch ở trong quân, có phải hay không?"

Giọng nam tử áo vàng lạnh lùng.

-Giang Thạch huynh đệ có ân cứu mạng đối với ta, lúc này ta mới đưa vào trong quân...

Lục Trọng Sơn vội vàng mở miệng.

-Vậy sao? Đây là ai, ta muốn gặp, mang hắn tới đây.

Nam tử áo vàng lạnh lùng nói.

Mồ hôi lạnh của Lục Trọng Sơn chảy ròng ròng, trong lòng quay cuồng, ra ý bảo Lục Thừa Thiên ở một bên.

Lục Thừa Thiên nhất thời hiểu ý, trong lòng rùng mình, nhanh chóng lui ra ngoài.

Một khu vực khác.

Giang Thạch vẫn tiếp tục tu luyện trong lều.

Trong mấy ngày liền chưa từng đi ra ngoài, lại có hai môn công pháp hoành luyện bị hắn tu luyện tới viên mãn, khí lực lại được gia tăng 2500 cân.

-Theo thân thể của ta càng ngày càng mạnh, tác dụng những công pháp bình thường này mang đến cũng càng ngày càng nhỏ, thật sự là đáng tiếc.

Giang Thạch tự nói.

-Giang Thạch huynh đệ...

Bỗng nhiên, Lục Thừa Thiên nhanh chóng chạy tới từ bên ngoài, cực kỳ khẩn trương, mở miệng nói: "Ngươi nhanh chạy đi, trong giáo xảy ra vấn đề, có một tên Thánh sứ tới, phụ tử hai người chúng ta khả năng cũng khó bảo toàn tự thân, bây giờ vị Thánh sứ kia chỉ đích danh muốn gặp ngươi, ngươi mau mau rời đi!"

Bình Luận (0)
Comment