Trên đường phố.
Giang Thạch cưỡi trên tuấn mã, không có mục đích mà đi về phía trước, mắt nhìn bảng điều khiển trước mắt, trong lòng bắt đầu suy tư.
Trải qua hai ngày tu luyện, tu vi nhất bây giờ của hắn cũng đã đạt tới cảnh giới Nhập Kình quan thứ mười.
Đáng tiếc lực lượng của cảnh giới Nhập Kình quan thứ mười này so với lực lượng của thân thể hắn vẫn là quá yếu ớt.
Trong mắt hắn, chút tu vi này quả thực có loại cảm giác bé nhỏ không đáng kể.
Hơn nữa bởi vì duyên cớ của Tinh Thần Vẫn Thiết, chút kình lực của tu vi Nhập Kình quan thứ mười này căn bản là không đánh ra được, trừ phi hắn từ bỏ Tinh Thần Vẫn Thiết.
Cho nên tương đối mà tính, hắn vẫn càng ưa thích tăng tưởng trên phương điện lực lượng thân thể.
-Mẹ nó, ta cũng muốn tìm một ít môn phái, trực tiếp ra tay cướp bóc một chút.
Giang Thạch thầm nghĩ.
Bây giờ các loại tài nguyên dùng để tu luyện, đại bộ phận đều đã bị quân đội lũng đoạn, một số ít thì là nắm giữ ở trong tay những môn phái cùng võ quán kia.
Nếu hắn muốn thu hoạch số lớn tài nguyên tu luyện, trực tiếp ra tay cướp đoạt tuyệt đối là một phương pháp vô cùng tốt.
Chỉ là cứ như vậy, hắn sẽ càng chạy càng xa trên con đường của nhân vật phản diện.
Như vậy liền đi ngược với nguyên tắc làm người của hắn, hơn nữa cũng cực kỳ dễ dàng bại lộ hành tung, gặp phải truy sát của cao thủ Thế gia.
Giang Thạch hắn tự nhận tuy rằng không phải hạng người tốt lành gì, nhưng cũng không phải hạng người thích lạm sát người vô tội, dựa vào vũ lực tiến hành cướp đoạt bí tịch của người khác, mặc kệ nói như thế nào, hắn đều khó có thể xuống tay được.
Xét cho cùng vẫn là tán tu quá khó khăn, nếu như có thể tìm được một thế lực lớn để đầu nhập vào, có lẽ thật sự là một lựa chọn không tồi.
Giang Thạch suy tư.
Hắn có loại trực giác, nếu cứ không ngừng mà dung hợp【 Xích Dương Kim Thân Quyết 】với các công pháp khác, sớm muộn cũng có một ngày công pháp này có thể trở thành siêu phẩm võ học chân chính.
Đến lúc đó, phỏng chừng là có thể dung hợp với [Man Tượng Thần công].
Đang lúc đi lại, bỗng nhiên cửa trấn truyền đến từng đợt tiếng kêu kinh hoảng, dòng người loạn thành một mảnh, tiếng ngựa hí vang lên, bụi mù bay múa, chọc cho rất nhiều người kinh hoảng chạy trốn.
-Đi mau a, đám sơn phỉ Hắc Vân Sơn lại tới nữa rồi!
-Chạy a, sơn phỉ lại tới thu tiền.
Từng đợt tiếng kêu to không ngừng vang lên.
Toàn bộ người trong trấn đều là sắc mặt kịch biến, cực kỳ kinh hoảng, không chút nghĩ ngợi liền bắt đầu xoay người tìm địa phương an toàn, nhanh chóng né tránh.
Sắc mặt Giang Thạch hơi ngẩn ra.
Sơn phỉ?
Sao hắn lại không nghĩ tới đám người này đây?
Đám người này rất giàu có!
Nếu là cướp sạch bọn họ, nhất định có thể lấy được không ít bí tịch cùng tài nguyên.
Hơn nữa cũng sẽ không có người quản chính mình.
-Giá!
-Giá!
Từng tiếng hét lớn truyền đến từ cửa trấn ở xa xa, bụi mù cuồn cuộn, tiếng vó ngựa điếc tai, rất nhanh có gần trăm sơn phỉ cưỡi tuấn mã xuất hiện ở khu vực cửa trấn.
Từng người đều hung thần ác sát, xách đao mang kiếm, lưng đeo đại cung, từng đôi ánh mắt hung tàn đáng sợ, lấp lánh hữu thần, nhìn về phía bên trong trấn.
"Trấn trưởng đâu ra đây!"
Bỗng nhiên, một tên sơn phỉ thân hình mập mạp, chỉ có một con mắt đột nhiên rống to lên, trong thanh âm ẩn chứa một cỗ sóng âm cường đại, chấn động bốn phía, dọa đến tất cả dân trấn đều sợ hãi.
Trưởng trấn là một tên nam tử trung niên bốn năm mươi tuổi, sắc mặt trắng bệch, mặc một thân áo bào phúc lộc, đầu đội mũ quai bẹ tròn, dưới sự hộ tống của mấy tên bảo tiêu, từ một bên đi ra, run lẩy bẩy.
-Tào đương gia, kính xin khoan hạn thêm vài ngày, van cầu ngươi, mười vạn lượng bạc, bây giờ chúng ta thật là không gom ra được.
Trưởng trấn vẻ mặt chua xót, liên tục chắp tay.
Bốp!
Độc nhãn long mập mạp đi lên chính là một quất tới một roi, trên roi còn có gai, truyền đến thanh âm chói tai, tại chỗ quất vào trên người trấn trưởng, đem hắn quất kêu thảm thiết một tiếng, trực tiếp bay ngược ra, ngã ở xa xa.
Lồng ngực đã là máu tươi đầm đìa.
Ngay cả da thịt cũng bị cạo xuống một mảnh rất sâu.
-Gia hạn mấy ngày? Ngươi cho rằng chúng ta đang làm từ thiện?
Độc Nhãn Long mập mạp ngữ khí âm trầm, mở miệng nói: "Thời điểm nửa tháng trước, ta liền cảnh cáo các ngươi, để cho các ngươi chuẩn bị mười vạn lượng bạc trắng, lúc ấy các ngươi đã vỗ ngực cam đoan, có thể chuẩn bị tốt, bây giờ đổi ý rồi?’’
-Không sai, hôm nay liền tàn sát trấn!
-Con mẹ nó, nửa tháng qua lão tử còn không được chạm vào nữ nhân, đũng quần cũng sắp mọc cỏ rồi!
-Tàn sát tiểu trấn, cướp sạch phụ nữ nơi này!
-Hống hống hống!
Thổ phỉ bên cạnh đều hưng phấn kêu to lên, giống như một đám sói đói.
"Tha mạng, tha mạng a Tào đương gia, chúng ta sắp gom đủ rồi, lập tức sẽ gom đủ, lại khoan hạn cho chúng ta thêm hai ngày, chỉ thiếu hai ngày cuối cùng, van cầu ngươi..."
Trưởng trấn thê thảm kêu to, không ngừng dập đầu trên mặt đất, bang bang rung động.
-Cút!
Độc Nhãn Long quát to một tiếng, không thèm để ý, lại hung hăng vung ra roi có gai.
Lần này lại ẩn chứa một cỗ kình lực rất mạnh, thanh âm bén nhọn, trực tiếp hung hăng rút về hướng trán của trấn trưởng.
Một khi rút trúng, đừng nói là đầu của một thân thể máu thịt, cho dù là một khối đá cẩm thạch cũng phải chia năm xẻ bảy ngay tại chỗ.
Tuy nhiên!
Vèo!
Một viên đá vụn dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi bỗng nhiên gào thét mà đến từ phía trước, vô cùng tinh chuẩn nện vào trên roi của hắn, bốp một tiếng, đem roi dài của hắn cắt đứt ngay lập tức.
Nửa đoạn roi trên đứt lìa, lập tức phóng lên cao.
Nửa cán roi phía dưới cũng bởi vì một cỗ lực lượng khủng bố khổng lồ tác động, đột nhiên bắn ra từ lòng bàn tay của Độc Nhãn Long, chấn đến Độc Nhãn Long quái khiếu một tiếng, chỗ lòng bàn tay trong nháy mắt đã là toe toét máu tươi.
Hắn sợ hãi đến biến sắc, thân hình khổng lồ thiếu chút nữa ngã xuống từ trên tuấn mã.
Trọng lượng nặng nề đè lên tuấn mã khiến nó trực tiếp phát ra từng tiếng hí thê thảm, bốn chân lắc lư qua lại, thật vất vả mới ổn định lại lần nữa.
-Ai? Ai đang ra tay?
Lòng bàn tay Độc Nhãn Long truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn, vội vàng ngẩng đầu, mở miệng hét lớn.
Quần phỉ bên cạnh cũng nhao nhao biến sắc, thoáng cái ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chỉ thấy khu vực phía trước nhất.
Một thiếu niên gầy như que củi, cưỡi trên một con ngựa toàn thân đen nhánh, không có một tia lông tạp, sắc mặt bình tĩnh, nhoáng một cái, đang đi tới khu vực bên này.
Độc Nhãn Long hít một hơi khí lạnh, nhịn xuống kinh hãi, nói: "Ngươi... là ngươi đang ra tay?"
-Đúng, không phải ngươi đang cướp bóc sao? Vừa vặn ta cũng muốn tới góp vui.
Giang Thạch mở miệng.
‘’Tốt, vị hảo hán này, nếu ngươi thích, tiểu trấn này thuộc về ngươi, chúng ta rút lui!"
Độc Nhãn Long quát to một tiếng, cực kỳ quyết đoán, vội vàng thúc giục tọa kỵ lui về phía sau, chuẩn bị dẫn dắt các huynh đệ nhanh chóng rút lui.
Hắn thoáng cái đã có thể phân biệt được chênh lệch cực lớn giữa hai người.
Thiếu niên này thật là tà môn.
Một viên đá là có thể đem lòng bàn tay của hắn chấn đến máu thịt be bét, nếu là giao thủ cùng một chỗ, hai tên như hắn cột chung một chỗ cũng khẳng định không phải là đối thủ của thiếu niên này.
-Chờ một chút, ta không phải muốn cướp tiểu trấn này, ta là muốn cướp các ngươi!
Giang Thạch mở miệng, tiếp tục tiếp cận.
-Cướp chúng ta?
Sắc mặt của Độc Nhãn Long trong nháy mắt tái xanh.
Đây là tiểu tử ở đâu ra?
Không biết bọn họ xuất thân từ Hắc Vân Sơn sao?
-Đúng vậy, chính là cướp các ngươi.
Giang Thạch đáp lại, tiếp tục đi về phía trước.
-Muốn chết, tiểu tử, ngươi là đang chủ động muốn chết.
Độc Nhãn Long lộ ra nụ cười giận dữ.
Mình đã nể mặt đối phương, chủ nhận nhận sợ.
Tiểu tử này còn không biết tốt xấu.
-Đúng vậy, Hôm nay ta chính là muốn chết, cho nên khẩn cầu các vị hãy thành toàn cho ta.
Giang Thạch mở miệng, đã đi tới khu vực ba thước trước người bọn họ.
-Mẹ nó, lên, mau lên cho ta, cùng nhau giết hắn!
Độc Nhãn Long giận dữ quát một tiếng, lập tức kêu gọi quần phỉ bên người, chen chúc tiến lên.
Ở trong tưởng tượng của hắn, thực lực của Giang Thạch coi như là mạnh hơn một chút so với chính mình, nhưng là lại có thể mạnh tới đâu, mạnh nữa hắn cũng không tin thiếu này còn có thể là Võ Thánh hay sao?
Cả thiên hạ, Võ Thánh ít như vậy, nào có khả năng để hắn đụng tới.
Quần phỉ bên người lập tức gầm lên một tiếng, đồng loạt thúc giục tuấn mã, cầm đủ loại vũ khí trong tay vọt tới hướng Giang Thạch.
Giang Thạch mỉm cười, Lang Nha Bổng trong tay đột nhiên đảo qua.
Bùm!
Một gậy quét qua, cát bay đá chạy, trong không khí đều nhấc lên một tầng khí lưu đáng sợ.
Một đám thổ phỉ vừa lên đã bay ngược ra, đụng vào những thổ phỉ khác, phát ra âm thanh răng rắc răng rắc, cuồng phun máu loãng, đồng loạt bay ngược ra ngoài.
Va chạm lẫn nhau, một chiêu đã hơn mười người chết thảm.
Dám thổ phỉ còn lại đều biến sắc, vội vàng nhanh chóng ghìm chặt tuấn mã, mỗi tên đều da đầu tê dại, nhìn về phía Giang Thạch giống như nhìn quái vật.
-Rút lui, mau rút lui!
Đám thổ phỉ hoảng sợ kêu to, xoay người bỏ chạy.
Độc Nhãn Long càng là sinh lòng sợ hãi, dẫn đầu trốn về hướng xa xa.
Nhưng mà Giang Thạch đã sớm thúc giục tuấn mã nhanh chóng đuổi theo, trên mặt mang theo nụ cười nồng đậm, hắn tựa hồ cố ý muốn bắt sống người này, bàn tay nhẹ nhàng nắm, một tay vớt lấy đuôi ngựa của đối phương, trực tiếp nhẹ nhàng vung lên.
Hí !
Con tuấn mã kia phát ra thê thảm gào thét, toàn bộ thân thể đều bị Giang Thạch trực tiếp ném ra.
Ngay cả Độc Nhãn Long đang ngồi trên người hắn cũng bị hắn trực tiếp ném bay lên cao.
Độc Nhãn Long sắc mặt hoảng sợ, thân thể ở giữa không trung, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, đột nhiên buông lỏng cương ngựa, cơ thể bay lên cao, trở tay liên tiếp ném ra ám khí, đánh về phía thân thể Giang Thạch.
Chỉ bất quá khoảnh khắc những ám khí này vừa mới ném ra, không biết lúc nào bàn tay của Giang Thạch đã bắt được bàn chân của hắn, tiện tay vung lên, quả thực là coi thân hình mập mạp của hắn thành một món đồ chơi, ở vũ động thành vòng tròn.
-Không!
Độc Nhãn Long phát ra từng tiếng kinh hoảng kêu to, liều mạng giãy dụa, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì, sau khi bị Giang Thạch vung hơn mười vòng ở trong tay, trực tiếp nhẹ nhàng ném xuống hướng mặt đất, bùm một tiếng, đập toàn bộ mặt đất đều lắc lư.
Thân hình của Độc Nhãn Long xụi lơ đi xuống, hoảng sợ đến cực điểm, hoa cả mắt, bị xoay đến cả đầu đều mê muội.
-Còn chạy không?
Giang Thạch cười híp mắt đi tới, ở trên chiến mã quan sát Độc Nhãn Long.
Trong nháy mắt Độc Nhãn Long đã phản ứng lại, vội vàng xoay người lần nữa, lại bởi vì đầu óc quá độ mê muội, khoảnh khắc đứng lên thiếu chút nữa lại ngã bổ nhào.
Hắn lộ ra vẻ kinh hãi, biết hôm nay đã vô luận như thế nào đều khó có thể chạy thoát từ trong tay đối phương, lúc này hắn quỳ rạp xuống đất, kêu rên nói: "Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng a, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?’’
"Cướp của các ngươi!"
Giọng Giang Thạch thản nhiên, tiếp tục đáp lại.
-Ta......
Độc Nhãn Long im lặng một trận, vội vàng quay đầu lại giận dữ kêu: "Mau, mau đem tất cả tiền tài trên người đều lấy ra!"
"Không cần tiền, ta muốn chính là núi của các ngươi, muốn kho vũ khí của các ngươi, ngươi đã ta đi tổng trại của các ngươi!"
Giang Thạch bình tĩnh mở miệng.
Sắc mặt Độc Nhãn Long hoảng hốt, trừng to mắt: "Ngươi muốn đi tổng trại của chúng ta?’’
-Đúng vậy!
Giang Thạch bình thản mở miệng.
Trong đầu Độc Nhãn Long nhanh chóng quay cuồng.
Tiểu tử này rốt cuộc là có chỗ dựa hay là nói hắn là một tên điên.
Ngay cả tổng trại Hắc Vân Sơn bọn họ cũng dám xông vào sao?
Trong tổng trại bọn hắn có bốn đại trại chủ, có ba người đều là nửa bước Võ Thánh, cầm đầu đại trại chủ lại càng là chân chính Võ Thánh, được xưng là sơn phỉ mạnh nhất trong phương viên mấy vạn dặm.
Tốt, nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Độc Nhãn Long thầm nghĩ trong lòng, vội vàng mở miệng nói: "Đã như vậy, tiểu nhân nguyện ý dẫn đường.’’
Giang Thạch lộ ra nụ cười nhè nhẹ, không nói một lời, nhẹ nhàng khiêng Lang Nha Bổng lên vai.
Nửa canh giờ sau.
Trong Hắc Vân Sơn nặng nề.
Giang Thạch dưới sự dẫn dắt của một đám thổ phỉ đi tới.
Mắt thấy tổng trại xây dựng ở trên một sườn núi dốc đứng, do từng hàng rào cực lớn vây thành bản, Giang Thạch không khỏi âm thầm cảm khái.
-Thì ra đây là ổ thổ phỉ?
Kiếp trước kiếp này, ngoại trừ ở trong phim truyền hình xem qua, đây vẫn là lần đầu tự mình đi đến một hang ổ sơn phỉ.
Ngay khi hắn tiếp tục đánh giá, chuẩn bị đi về phía trước, đột nhiên, một tiếng nổ mạnh vang lên, bốn phương tám hướng phát ra tiếng hô giết rung trời.
Từng tên sơn phỉ thân hình cường tráng cầm trường mâu, đại đao trong tay, hung thần ác sát, từ bốn phương tám hướng nhanh chóng vọt tới, đám người đông nghịt một mảnh, cũng không biết có bao nhiêu.
Vừa lên đã trực tiếp vây quanh Giang Thạch, chật như nêm cối.
Khu vực phía trước nhất, có bốn đạo bóng người cao lớn đi ra, bộ mặt lạnh như băng, khí tức trầm ngưng, lạnh lùng lui tới hướng của Giang Thạch.
Ngoại trừ người cầm đầu mặc áo bào trắng, thoạt nhìn có vài phần nho nhã.
Ba người kia, mỗi người đều là hung thần ác sát, thân hình thô kệch, mang theo ba loại binh khí bất đồng là chùy đồng, côn bổng, đại hoàn đao.
-Có chút ý tứ.
Lúc này trên mặt Giang Thạch lộ ra nụ cười nồng đậm, quay đầu nhìn thoáng qua Độc Nhãn Long bên người, cười nói: "Ngươi báo tin cho bọn hắn từ khi nào ?’’
Độc Nhãn Long sắc mặt kinh hãi, vội vàng nhảy dựng lên từ bên người Giang Thạch, nhanh chóng chạy ra xa xa, mở miệng quát to: "Bốn vị trại chủ, tiểu tử này không biết sống chết, dám can đảm phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, còn tuyên bố muốn cướp Hắc Vân trại chúng ta, bức bách ta không thể không dẫn hắn lại đây, thỉnh bốn vị trại chủ bắt hắn!"
-Muốn chết!
-Con khỉ nhỏ gầy ở đâu ra!
-Không biết trời cao đất rộng!
-Đem hắn phá tim móc phổi, làm thành một nồi canh tỉnh rượu!
Đông đảo tiểu thổ phỉ bốn phương tám hướng bắt đầu quát lên, khí tức hỗn loạn, áp bách lòng người.
-Người trẻ tuổi, ngươi là người phương nào? Chẳng lẽ muốn tới nhập bọn?
Nam tử trung niên áo bào trắng cầm đầu lạnh lùng mở miệng, nhìn chăm chú về phía Giang Thạch.
Hắn chính là đại trại chủ tiếng tăm lừng lẫy của Hắc Vân trại, tên là Công Tôn Nghĩa, thời điểm bảy tám năm trước, một mình một người xông vào Hắc Vân trại, giết chết đại trại chủ lúc đó của Hắc Vân trại, lúc này mới ngồi lên chức vị đại trại chủ này.
Trước mắt lại có người muốn noi theo hắn sao?
"Không, thực không giấu diếm, ta là tới cướp các vị, đương nhiên, nếu là có thể lên làm đại trại chủ của các vị, vậy tự nhiên cũng không còn gì tốt hơn."
Giang Thạch bình tĩnh mở miệng, vẫn vững vàng ngồi trên lưng ngựa.
-Muốn chết!
Bên người Công Tôn Nghĩa, một hán tử xách chùy ngữ khí băng hàn, nói: "Tiểu tử này không biết trời cao đất dày, Đại đương gia, để cho ta tới trước thử xem hắn!"
Hắn là tam đương gia của Hắc Vân trại.
Thân thể hắn vừa tung lên, nhấc lên hai cái chùy đồng, liền vọt tới cực nhanh về phía Giang Thạch, thân thể di chuyển nhanh gần như để lại cả tàn ảnh.
Tu vi Bán Bộ Võ Thánh, cho hắn lực lượng cùng dũng khí cực lớn.
Phóng tầm mắt toàn bộ địa giới Hoành Châu, hắn cũng đủ để đi ngang.
Cho dù thiếu niên này bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ, cũng đừng nghĩ đạt tới cảnh giới này của hắn.
Tuy nhiên!
Bùm!
Một tiếng trầm đục vang lên, trong không khí nổ tung ra một tầng sóng âm thanh, thanh âm đinh tai nhức óc.
Tam đương gia vừa mới bổ nhào qua lập tức dùng một loại tốc độ nhanh hơn hung hăng bay ngược ra ngoài, lập tức đụng vào tảng đá lớn cách đó hơn mười thước.
Cạch cạch, máu tươi bắn tung tóe, xương vụn bay loạn, tử tướng thê thảm.
"Thôi, đừng lãng phí thời gian, bây giờ ta tuyên bố, các ngươi đều bị cướp!"
Giang Thạch mở miệng nói.