Mặt trời mọc.
Thành trì khổng lồ phủ phục trên mặt đất, giống như một cự thú ngủ say, miệng mở rộng ra, phun ra nuốt vào dòng người đang qua lại.
Bên ngoài tường thành, dán đầy các loại lệnh truy nã, mật mật ma ma. Khiến cho rất nhiều nhân sĩ giang hồ vây quanh nơi đây, khiếp sợ một mảnh.
"Tin tức là thật, Đại Long Thánh triều bị tiêu diệt, hôm nay Đại Long Thánh chủ bị xử quyết ở Nguyên Long thành!"
"U Châu đại đô đốc Mông Phóng, tự mình suất lĩnh hai vạn Thiết Tu La cộng với bốn vạn Hắc Kỳ quân, thế như chẻ tre, một trận đánh tan chủ lực của Đại Long Thánh triều, giết chết tứ đại thiên vương của Đại Long Thánh triều, bắt sống Đại Long Thánh chủ..."
-Không thể tưởng tượng nổi, thật sự không thể tưởng tượng nổi!
-Sao lại xử quyết ở Nguyên Long thành, không phải nên áp giải đến kinh thành sao?
"Nhất định là Mông Phóng cũng trọng thương, không cách nào lại tiếp tục lên đường, hơn nữa tuy rằng Đại Long Thánh Triều đã bị diệt, nhưng là phía sau màn khẳng định còn có thế gia ủng hộ, hơn phân nửa bọn hõ sẽ cướp người từ trong tay Mông Phóng, bất đắc dĩ chỉ có thể xử quyết càng sớm càng tốt!"
-Đi mau, mau vào thành xem!
Vô số người ồ lên một mảnh.
Quả thực không thể tin vào tai mình.
-Đại đương gia, Đại Long Thánh Triều bị diệt?
Độc Nhãn Long cả kinh, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Giang Thạch.
Quần phỉ bên cạnh nhao nhao giật mình.
-Đại Long Thánh Triều? Là thế lực gì?
Giang Thạch nhíu mày.
Công Tôn Nghĩa ở một bên cũng không nhịn được mà hít một hơi, khó nén vẻ khiếp sợ, sau đó nhìn về phía Giang Thạch, nói: "Ngươi không biết Đại Long Thánh Triều?’’
-Ta cần phải biết không?
Giang Thạch trầm giọng nói.
-Vâng!
Công Tôn Nghĩa không dám nhiều lời, giải thích:
"Đại Long thánh triều là quân khởi nghĩa lớn nhất trong thiên hạ, thế lực khổng lồ, khó có thể tưởng tượng, thời điểm bảy tám năm trước, Đại Long thánh chủ đột nhiên khởi binh, chỉ dùng bảy tám năm thời gian, liền nhanh chóng công phá vô số thành trì, chiếm cứ nửa giang sơn của Đại Huyền vương triều, cũng trực tiếp thành lập Đại Long thánh triều, địa vị ngang nhau với hoàng thất Đại Huyền, trong bảy tám năm qua, không biết bao nhiêu cường giả đi đầu nhập bọn họ, một lần đã đánh tới gần kinh sư, trở thành ác mộng của hoàng thất Đại Huyền.
-Chính là có bọn họ ở phía trước che sóng che gió cho nên mới khiến cho quân khởi nghĩa điên cuồng nổi lên như măng mọc sau mưa, có thể nói hoàng thất Đại Huyền sở dĩ suy yếu như thế này, có một nửa công lao là bọn họ trực tiếp tạo thành, nhưng bây giờ Đại Long Thánh Chủ lại bị bắt sống, Đại Long Thánh Triều cũng bị diệt, thật sự làm người khiếp sợ."
-Vậy sao?
Giang Thạch mở miệng
Nghe qua tựa hồ cũng không khác nhiều lắm với lịch sử của kiếp trước.
Dùng ví dụ mà nói, Đại Long Thánh Triều này hẳn là tương đương với Thái Bình Thiên Quốc vào những năm cuối đời nhà Thanh, mà Đại Long Thánh Chủ lại có thể tương đương với Hồng Tú Toàn.
Nghĩ như vậy, quả thật khiến người ta khiếp sợ.
-Nói như vậy, bây giờ Mông Phóng cũng đang ở trong thành?
Giang Thạch hỏi.
-Hơn phân nửa là vậy.
Sắc mặt Công Tôn Nghĩa biến ảo.
Mông Phóng, không chỉ là ác mộng của tất cả nhân sĩ giang hồ, mà còn là ác mộng của một số thế gia.
Người này mạnh mẽ đã vượt qua lẽ thường, sớm đã Hoán Huyết thành công.
-Đi thôi, vào thành.
Giang Thạch mở miệng.
Một đám người xua xe bò, đi vào trong thành.
Không ngoài sở liệu, toàn bộ trong thành sớm là đông nghịt một mảnh, hội tụ không biết bao nhiêu bóng người, nghị luận sôi nổi, xôn xao một mảnh, thanh âm ồn ào.
Nhưng từ con đường chính trong thành lại đã sớm đứng đầy quân sĩ.
Một đám đều khuôn mặt lạnh lùng, thân hình cao lớn, khí tức trầm ngưng, thường nhân khó có thể tiếp cận mảy may.
Đây cũng không phải là Thiết Tu La và Hắc Kỳ quân của Mông Phóng.
Mà là quân Hoành Châu chuyên môn phụ trách duy trì trật tự!
Quân dưới tay Mông Phóng đều là tinh nhuệ, tự nhiên không có khả năng phái ra để đi làm sự tình như duy trì trật tự này, bởi vậy chỉ có thể rơi vào trên đầu của Hoành Châu quân.
Vô số nhân sĩ giang hồ bị ngăn ở bên ngoài, thanh âm điếc tai, nghị luận không ngừng.
Giờ khắc này, cho dù là xe bò của đám người Giang Thạch, cũng hoàn toàn không thể thông hành, chỉ có thể trước tiên dừng ở chỗ này, tiến hành quan sát.
Theo thời gian.
Ước chừng sắp đến giữa trưa, xa xa mới rốt cục truyền đến từng đợt tiếng bước chân trầm trọng, ầm ầm rung động, giống như mãnh thú cực kỳ khủng bố gì đó đang đi về phía trước, mặt đất chấn động.
Tất cả mọi người ồ lên, nhanh chóng quan sát.
Chỉ thấy cuối đường phố rộng lớn.
Rất nhiều người mặc thiết giáp, khuôn mặt lạnh lùng, từng người đều mang vũ khí trong tay, cất bước đi tới từ xa, tiếng bước chân đều nhịp, ù ù rung động, chấn động màng nhĩ người đều tê dại.
Chính là Thiết Tu La do Mông Phóng chấp chưởng.
Chẳng qua Thiết Tu La trong tay Mông Phóng cũng không phải là Thiết Tu La của Viên Khai Thái có thể so sánh.
Trên người mặc áo giáp giống nhau, nhưng kẻ mặc áo giáp thì khác nhau trời vực, Thiết Tu La dưới trướng Mông Phóng có thể một chọi trăm.
Bùm! Bùm! Bùm! Oanh......
Từng mảng lớn Thiết Tu La đi qua từ nơi này, ở phía sau bọn họ, thì kéo một cỗ xe tù vô cùng to lớn, xe tù cũng không làm từ sắt bình thường.
Mà là dùng [Tinh Thần Vẫn Thiết] đúc thành.
Bên trong vây khốn một bóng người cực kỳ cao lớn, để cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, lộ
Bóng người kia cao chừng bốn thước năm, một thân cơ bắp dữ tợn, đầu đầy tóc dài xõa tung, che khuất khuôn mặt, làm cho người ta không thấy rõ khuôn mặt của hắn.
Hơn nữa toàn thân hắn quấn đầy xiềng xích, xương tỳ bà càng bị xuyên thấu thật sâu, từng mảnh máu loãng chảy xuôi ra, thậm chí còn hiện lên hồng quang.
-Đại Long thánh chủ, đó chính là Đại Long thánh chủ!
"Thật đáng sợ, thật đáng sợ!"
-Đây vẫn là người sao?
-Ông trời ơi, đều nói Đại Long thánh chủ thân cao hơn một trượng, da như sắt đá, quả nhiên là thật.
Vô số nhân sĩ giang hồ bị chấn kinh đến.
Ngay cả Giang Thạch cũng trợn mắt há hốc mồm.
Cái này cũng quá cao đi!
Mình còn chưa tới đùi đối phương!
-Nghe đồn Đại Long thánh chủ có huyết thống thế gia, quả nhiên không sai.
Công Tôn Nghĩa ngưng giọng nói nhỏ.
Ở phía sau chiếc xe tù này, còn có ba chiếc xe tù khác đi theo.
Chỉ bất quá trong ba cỗ xe tù này lại vây khốn một nữ tử, hai hài đồng.
Trong ánh mắt hai hài đồng kia tất cả đều là vẻ oán hận nồng đậm, nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt vặn vẹo, nhìn về một bóng người phía sau.
Nữ tử thì là mặt đầy nước mắt, cực kỳ tuyệt vọng, ghé vào trong xe tù, không ngừng khóc.
Mà người đi theo sau bốn cỗ xe từ này rõ ràng là một tồn tại khủng bố để cho tất cả mọi người nhịn không được sinh lòng kính sợ.
Người có tên, cây có bóng.
Có người không cần ra tay, chỉ cần đứng ở đó, đã có thể khiến tất cả mọi người sợ đến sụp đổ.
-Đại đô đốc U Châu Mông Phóng!
Chỉ thấy đối phương thân hình cao lớn, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan đạm mạc, không có một tia cảm tình, một đôi mắt giống như đao phong, có thể nhìn thẳng lòng người.
Ở trên người hắn cũng không có mặc bất luận giáp trụ nào, chỉ là mặc trường bào màu đen tầm thường trên người, ngồi ở trên một đầu long mã màu đen, tay cầm một thanh Phượng Sí Kim Thương dài đến hai thước.
Trên người sát khí lượn lờ, phát ra tiếng kim loại va chạm, tựa như quái thú muốn tùy thời mà mở bồn máu ra nuốt người, chỉ riêng thanh Phượng Sĩ Kim Thương kia đã làm cho rất nhiều nhân sĩ giang hồ bắt đầu run lẩy bẩy, nhanh chóng rút lui.
Thanh binh khí này đã từng tàn sát toàn bộ giang hồ.
Dính máu không biết bao nhiêu người.
-Đến rồi, Mông Phóng đến rồi...
Công Tôn Nghĩa thì thào. Hoàn toàn dại ra.
-Nhìn đức hạnh của ngươi.
Giang Thạch nhịn không được nhìn thoáng qua Công Tôn Nghĩa.
-Mông Phóng thì sao?
Ăn nhiều không phải cũng cần rặn ra sao?
Uống nhiều không phải cũng nôn ra sao?
Bây giờ hắn tò mò chính là thân thể của Mông Phóng này đến cùng mạnh bao nhiêu, nếu ở vào cùng một cảnh giới với hắn, lại có thể phát ra bao nhiêu khí lực?
Đi theo phía sau Mông Phóng là tổng binh Hoành Châu quân Từ Long, cùng thành chủ Nguyên Long thành Vương Đăng Khoa, hai người đều là vẻ mặt nịnh nọt, cúi đầu khom lưng.
Một đám Thiết Tu La mở đường, ầm ầm rung động, rất nhanh đã đi tới trên một chỗ hình đài thật lớn ở phía trước nhất. Mười mấy tên Thiết Tu La xoay người xuống ngựa, cùng nhau cầm lấy xích sắt thô to nhốt Đại Long thánh chủ, liều mạng kéo, lúc này mới rốt cục có thể lôi hắn ra từ trong xe tù.
Cho đến lúc này, mọi người mới hoảng sợ phát hiện.
Hai đầu gối Đại Long thánh chủ chẳng biết lúc nào đã bị đập nát, máu thịt mơ hồ, hoàn toàn không thể đứng thẳng.
Nhưng mặc dù chỉ là quỳ, đối phương cũng cao hơn ba thước, huyết khí cuồn cuộn, giống như là một con cự thú hình người, khí tức trên người khủng bố nói không nên lời.
-Ha ha ha......
Sau khi bị kéo ra, Đại Long Thánh Chủ không sợ còn phản cười, đột nhiên phát ra từng đợt tiếng cười trầm thấp trong miệng, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng điếc tai.
Hơn nửa thành trì đều có thể nghe rõ ràng.
"Mông Phóng, ngươi cho rằng đánh bại ta là có thể bảo vệ được Thiên hạ Đại Huyền này, vô dụng, Đại Huyền Thiên hạ này nhất định phải diệt vong, một mình ngươi không chống đỡ được loạn thế cuồn cuộn, ha ha ha...’’
Hắn cất tiếng cười to, một đôi ánh mắt sắc bén để lộ ra từ trong mái tóc rối tung, tựa như tia chớp, quét về phía mọi người bốn phía :
-Siêu phẩm võ học, phương pháp hoán huyết, vô số đan dược, các loại võ học bí tịch, thiên tài địa bảo... tất cả đều bị ta giấu ở bên trong thập đại long mạch trong thiên hạ, các ngươi muốn không?
Rào!
Tất cả mọi người xôn xao.
Cơ hồ mỗi nhân sĩ giang hồ đều chấn động trong nháy mắt, trong mắt hiện ra mảng lớn tinh quang.
Ngay cả Giang Thạch cũng ngẩn ngơ.
-Chết tiệt!