Chỗ cổ, vô số máu tươi phun loạn, dừng cũng dừng không được, đem thân thể của cự nhân lông đen đều nhiễm đến đỏ tươi một mảnh.
-Ha ha ha ha...
Cự nhân lông đen điên cuồng cười to, tắm rửa dưới huyết thủy đầy trời, thanh âm điếc tai, hình tượng khủng bố sợ tới mức trong lòng tất cả mọi người đều co quắp.
-Nhanh lên!
Lại có mấy tên Thiết Tu La lôi kéo hai hài đồng cùng nữ tử kia đi tới.
Sau khi nữ tử nhìn thấy Đại Long Thánh Chủ bị chém rơi đầu, càng là khóc lê hoa đái vũ, thân hình xụi lơ, cả người giống như bùn nhão đồng dạng.
Ngay tại thời điểm cự nhân lông đen nhe răng cười, giơ cao cự phủ, chuẩn bị động thủ với nữ tử kia cùng hai hài đồng kia, trong đám người vẫn là có người không kiềm chế được.
Vài đạo tiếng quát vang lên, chấn triệt mảnh thiên địa này, giống như sấm rền.
Tiếp theo, liên tục ba bốn đạo lưu quang lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi, nhanh chóng xuyên qua đám người, trực tiếp nhanh chóng phóng về hướng của đài hành hình.
Càng là có người sớm đã đánh ra ám khí, đụng vào trên cái cự phủ kia, phát ra một tiếng vang thật lớn, chấn động cự nhân lông đen đều liên tục rút lui, trong miệng nhịn không được rống giận lên.
Chỉ thấy vài đạo quang ảnh vọt tới hình đài nhanh như chớp, lập tức chộp về phía hai hài đồng cùng nữ tử, xoay người liền đi.
Đại Long thánh chủ đã bị trọng thương từ trước, thân thể to lớn nặng nề lại bị xích sắt khóa lại, bọn họ không cách nào có thể cứu đi, nhưng trên người hai hài đồng cùng nữ tử này không quấn xiềng xích, bọn họ cần phải liều chết thử một lần.
-Thật sự có người tới...... Đáng tiếc, chỉ là mấy con kiến mà thôi.
Mông Phóng tự nói trong miệng, sau đó nhấc lên hung khí màu đen bên người, thân hình chỉ nhẹ nhàng bước về phía trước, giống như là quái thú mang theo lực lượng cực kỳ khủng bố, trong nháy mắt đã xuyên qua đám người, đuổi theo mấy đạo nhân ảnh kia.
Nhưng ngay lúc này!
Bên trong nhà dân cùng khách điếm ở hai bên, bỗng nhiên có người ném ra mảng lớn thuốc nổ, hung hăng ném về phía đám người, trong lúc nhất thời tiếng oanh tạc vang lên làm cho đám người đại loạn một mảnh.
Không biết bao nhiêu nhân sĩ giang hồ cùng người quan sát đối mặt một cái đã bị nổ chết.
Mục đích của bọn họ không phải ở chỗ có thể nổ chết bao nhiêu Thiết Tu La, mà là chế tạo hỗn loạn, yểm trợ cho việc cứu viện hai vị thiếu chủ.
Thiết Tu La một thân thiết giáp, bọc từ đầu đến chân, đừng nói chỉ là thuốc nổ, coi như là Võ Thánh dùng toàn lực đánh ra một kích cũng không chết.
Ầm ầm ầm......
Tiếng nổ vang lên, ù ù điếc tai, đất rung núi chuyển.
Cả đám người trong nháy mắt đã đại loạn.
Thậm chí có mấy viên hỏa dược đã thiêu đốt trực tiếp bị người ném tới nơi này của Giang Thạch, nhưng Giang Thạch vung tay, khí kình hất thuốc nổ bay tứ tung ra ngoài, nổ tung ra ở giữa không trung.
Trong nháy mắt, trên đường phố đã loạn thành một đoàn, vô số người chạy trối chết, tay chân bay múa khắp nơi.
Bất quá, Thiết Tu La không hổ là Thiết Tu La.
Dưới tình huống hỗn loạn này, sững sờ không nhúc nhích, ánh mắt lạnh như băng, khí tức trầm ngưng, giống như núi sắt, tùy ý từng cây hỏa dược rơi vào trên người bọn họ, mí mắt cũng không chớp một cái.
Rất nhanh một tên phó tướng phát ra mệnh lệnh, lập tức, đông đảo Thiết Tu La bắt đầu hành động, bàn chân phóng ra, đều nhịp, phát ra thanh âm ầm ầm trầm trọng, giống như nước lũ sắt thép, đẩy về phía đám người.
Mặc cho đám người đại loạn như thế nào, bọn họ đẩy qua một đường, bất vi sở động, phàm là người trốn tránh không kịp đều bị bọn họ sống sờ sờ đạp chết.
Dường như người trước mắt không còn là người nữa.
Mà là...... rơm rạ!
-Không!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, huyết vụ bắn tung tóe, vô cùng thê thảm.
Không biết có bao nhiêu người bị giẫm chết.
-Mẹ nó, đi mau!
Giang Thạch tức giận, liên tục huy động lang nha bổng, không ngừng đánh bay từng cây hỏa dược được ném tới.
Thế nhưng tuấn mã dưới háng bị dọa đến hí vang liên tục, không ngừng nhảy lên.
Hơn nữa đám người ở bốn phía đều đã hỗn loạn, các loại hàng hóa chồng chất cùng một chỗ, trong thời gian ngắn căn bản là không ra được nơi hỗn loạn này.
Đến cuối cùng Giang Thạch trực tiếp xoay người xuống ngựa, tự mình xuất thủ, nắm lên từng tên từng tên nhân sĩ giang hồ chặn đường, tiện tay ném loạn, đem những nhân sĩ giang hồ ném văng ra khắp nơi.
Quần phỉ bên người cũng rút đao chém loạn theo.
Một đám người thật vất vả mới xông ra từ trong đám người hỗn loạn.
Về phần một ít người trốn chậm, hoặc là bị hỏa dược nổ chết, hoặc là bị Thiết Tu La trực tiếp đạp thành thịt băm.
-Địa phương giao dịch ở đâu, đi đến nơi giao dịch trước.
Sắc mặt Giang Thạch âm trầm.
Thiếu chút nữa ngựa của hắn đã bị nổ chết, thật sự là khốn kiếp!
-Huyền Nguyên Phái ở ngay phía bắc thành, từ nơi này đi qua là được.
Công Tôn Nghĩa chỉ vào một con đường phía trước nói.
Giang Thạch thúc giục chiến mã, chạy về phía trước.
Đám thổ phỉ bên người vội vàng đẩy xe bò, nhao nhao đi theo.
Nửa canh giờ sau.
Trong một cái sân rộng rãi.
Một đám thổ phỉ rốt cục đẩy bảy tám chiếc xe bò đuổi tới nơi này.
Một tên trưởng lão Huyền Nguyên phái mặc trường sam màu vàng đang dẫn người tự mình kiểm tra những hàng hóa này, hai vị trưởng lão khác thì vẻ mặt tươi cười, đem đám người Giang Thạch, Công Tôn Nghĩa mời vào trong phòng khách.
-Lần giao hàng này, lại làm phiền Đại đương gia tự mình đi một chuyến, thật sự là vất vả rồi.
một tên trưởng lão cười ha hả nhìn Công Tôn Nghĩa.
- Chu trưởng lão khách khí, ta đã không còn là Đại đương gia, mặt khác, những thứ lần trước chúng ta cần bây giờ chuẩn bị thay đổi.
Công Tôn Nghĩa bình tĩnh mở miệng.
Hai vị trưởng lão hơi ngẩn ra, nhìn về phía Công Tôn Nghĩa, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng.
-Vị này là đại đương gia mới nhậm chức của chúng ta, đại đương gia cần một ít bí tịch hoành luyện, cùng với một ít dược liệu đặc thù, hi vọng các ngươi thỏa mãn hắn.
Công Tôn Nghĩa mở miệng.
Hai vị trưởng lão càng giật mình, vội vàng đồng loạt nhìn về phía Giang Thạch.
Tân đại đương gia?
Đại đương gia của Hắc Vân trại lại nói thay đổi liền thay đổi.
Nguyên bản Công Tôn Nghĩa đã cực kỳ khó chơi, chẳng lẽ tân nhậm đại đương gia này chẳng lẽ còn mạnh hơn.
"Hai vị yên tâm, ta sẽ không đổi đồ vật quá mức giá trị, có một vài thứ ta đã viết ở trên những tờ giấy này, các ngươi cứ chiếu theo tờ giấy này đến đổi đi."
Giang Thạch đeo áo choàng màu đen, lấy ra một tờ giấy, giao cho vị Chu trưởng lão kia.
Trong lòng Chu trưởng lão không thể tưởng tượng nổi, vẫn tiếp nhận trang giấy, tiến hành quan sát.
"Tốt, không thành vấn đề, dược liệu trên đây mặc dù có mấy vị cực kỳ hiếm thấy, nhưng Huyền Nguyên phái chúng ta vẫn có thể lấy ra nổi, về phần bí tịch hoành luyện, Nguyên Huyền phái chúng ta quả thật có mấy quyển trân quý, cũng có thể sao chép cho các ngươi."
Chu trưởng lão mở miệng.
-Vậy làm phiền vị trưởng lão này nhanh một chút.
Giang Thạch mở miệng.
Chu trưởng lão nhẹ nhàng gật đầu, lúc này cùng người bên cạnh đi ra.
Thẳng đến khi hoàn toàn rời đi, trong lòng bọn họ vẫn vô cùng quái dị.
Chớp mắt lại là hơn một canh giờ.
Hai người Chu trưởng lão đi mà quay lại, dẫn theo một đám đệ tử, đem tất cả dược liệu Giang Thạch cần đều đưa tới.
Về phần bí tịch hoành luyện, Chu trưởng lão cũng đã để người sao chép bốn bản đem đến.
Chẳng qua bốn quyển bí tịch này, sau khi Giang Thạch xem từng quyển một, lại trực tiếp nhíu mày, lộ ra chút tiếc hận.
-Sao vậy Đại đương gia, chẳng lẽ những bí tịch này không hợp ý ngươi?
Chu trưởng lão hỏi.
-Huyền Nguyên phái các ngươi chỉ có những bí tịch này sao? Không có bí tịch hoành luyện khác?
Giang Thạch hỏi.
-Quả thật chỉ có những thứ này.
Chu trưởng lão mở miệng.
-Thôi bỏ đi, những bí tịch này ta không cần, đổi thành một ít Nhập Kình đan là được rồi.
Giang Thạch mở miệng.
Bốn quyển bí tịch hoành luyện này hắn đều đã luyện qua, tên thì có thể khác nhưng bản chất lại không có nhiều thay đổi.
Cùng lúc dự liệu của hắn không khác nhau là bao, bí tịch loại hoành luyện bình thường trên đại lục, phỏng chừng đều đã bị hắn luyện xong đại bộ phận rồi.
-Cái này... được rồi.
Chu trưởng lão bất đắc dĩ nói.
Hắn mang theo bốn quyển bí tịch này đi ra ngoài, rất nhanh lại thay cho Giang Thạch bốn bình Nhập Kình Đan lại đây, tổng cộng 76 viên.
Giang Thạch cũng không đợi lâu nữa, sau khi hàng hóa tới tay, lập tức dẫn theo quần phỉ, bắt đầu rời đi.
Trên đường về.
Đám người Giang Thạch cố ý thay đổi phương hướng, tiến hành đi vòng, đi thêm một canh giờ, nhưng dù vậy cũng có thể cảm nhận được toàn bộ thành trì hỗn loạn, một cỗ khí tức huyết tinh nhàn nhạt cùng cảm giác bất an bao phủ ở bốn phương tám hướng.
Khắp nơi đều có thể nhìn thấy từng tên nhân sĩ giang hồ xa lạ, túm năm tụm ba, nghị luận sôi nổi.
Ngoài ra, còn có số lớn Hoành Châu quân tìm tòi chung quanh, tựa hồ muốn tìm được đám người ném hỏa dược lúc trước.
Cả Nguyên Long thành có cảm giác mưa gió sắp đến.
Có thể tưởng tượng, sau hôm nay, toàn bộ Đại Huyền đều có thể Oanh động lên.
Mà Hắc Vân Sơn với tư cách là chi nhánh của một trong thập đại long mạch, cũng nhất định sẽ không còn bình tĩnh nữa.