Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 41

CHƯƠNG 41

Lời vừa nói ra, bốn phía lặng ngắt như tờ.

Hoa Tiểu Mạc vô thức nhìn Bạch Thần, Bạch Thần cũng đang nhìn hắn, ánh mắt vẫn thanh lãnh như thế, lại không khỏi làm hắn ấm áp.

“Việc đó, công chúa, ta nói cho cô mấy chuyện.” Chỉ chỉ Bạch Thần, Hoa Tiểu Mạc nghiêm mặt nói: “Có liên quan tới y.”

Tần Uyển vểnh cái miệng nhỏ hồng nộn, một bộ dáng do dự lưỡng lự làm đầu Hoa Tiểu Mạc cũng nhức theo.

Ngay lúc Hoa Tiểu Mạc tính thôi đi, Tần Uyển dịch bước chân nhỏ không tình nguyện đi qua, hất cằm: “Nói đi.”

Liếc mắt nhìn Bạch Thần tựa hồ lạnh lùng thêm mấy phần so với lúc trước, Hoa Tiểu Mạc cúi đầu nói nhỏ bên tai Tần Uyển.

Trước mắt bao người, một thiếu niên linh động cùng một thiếu nữ xinh đẹp kề tai sáp nhau cực gần, cử chỉ thân mật rơi vào trong mắt ngoại nhân, khó tránh có chút suy nghĩ lệch lạc.

Hoa Tiểu Mạc đang tẩy não cho Tần Uyển đột nhiên dừng lại, hai đạo ánh mắt sau lưng quá cường liệt, muốn bỏ qua cũng không được, hắn nuốt nuốt nước miếng, không dám quay đầu lại.

Tần Uyển quay đầu trừng Bạch Thần một cái, chu môi nói: “Quả là nhìn không ra, thì ra y là người như thế!”

“Đừng trách y.” Đã nói đến mức này, Hoa Tiểu Mạc thấy mình nhất định phải có chút ngoan độc, hắn lộ ra một mạt đau thương, nhẹ giọng nói: “Công chúa, thực không dám giấu diếm, ta định sẽ nỗ lực thêm lần nữa, nếu như y còn không nguyện tiếp nhận ta…”

Vỗ vỗ ngực, Tần Uyển hào sảng phất tay: “Ngươi yên tâm, chuyện cứ để ta, ta giúp ngươi.”

“Đa tạ công chúa, bất quá dù sao tình cảm miễn cưỡng cũng không được, ai, ta vẫn cứ muốn hỏi y một câu, nếu như ta thừa nhận với y, y sẽ nguyện ý bên ta đến già hay không?” Hoa Tiểu Mạc cảm kích mém nữa rơi lệ, cô công chúa này cũng dễ tiếp thu quá.

Bạch Thần ở phía sau rũ rũ mắt, nơi sâu trong con ngươi thanh lãnh là một mảnh nhu hòa, lộ ra kinh ngạc cùng mừng rỡ, không ai biết rằng, tim của y đập với tần suất nhanh đến nỗi y trở tay không kịp, trong ngực phảng phất như bị thứ gì đó huých một cái, đôi môi mỏng nhợt màu nhúc nhích, rồi sau đó lại thấy thân thể Hoa Tiểu Mạc đang huyên thuyên với Tần Uyển bỗng chấn động, cả người đều ngây dại.

“Ê.” Tần Uyển đẩy đẩy Hoa Tiểu Mạc: “Ngươi bị choáng hả?”

Hoa Tiểu Mạc không quan tâm Tần Uyển, mà chuyển thân nhìn về phía Bạch Thần, tầm mắt khiếp hãi, hắn xoắn xuýt đứng đực ra chừng đôi ba giây rồi cắn răng chạy tới.

“Là thật?”

Bạch Thần hơi gật đầu, khóe môi tràn ra một tia cười khẽ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất tăm: “Ừ.”

“Không có đùa?” Hoa Tiểu Mạc ngẩn ngơ, cảm giác thanh âm đều đang run rẩy: “Không gạt ta?”

“Vẫn chưa.” Ngữ khí Bạch Thần mềm mại hơn, ánh mắt rực sáng, không băng lãnh nữa.

Hoa Tiểu Mạc run run đầu mày, chỉ bất quá là tìm lời để giúp Bạch Thần thoát khó khăn, làm Tần Uyển di dời lực chú ý, sao lại biến thành cái dạng này?

Lén nhéo đùi một cái, Hoa Tiểu Mạc đau tới hít một ngụm khí lạnh, thế này là xong, Bạch Thần nói nguyện ý.

Sao giờ? Nói cho Bạch Thần, vừa nãy chỉ là kế tạm thời, đừng tưởng thật? Làm như thế liệu có quá ngược hay không?

Hơn nữa, hình như chính hắn cũng sẽ không vui.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên gì đó, sắc mặt Hoa Tiểu Mạc trắng nhợt, thần sắc khẩn trương nhìn Lan Thất, nhưng nào ngờ đụng phải một đôi mắt nhu hòa trong vắt như nước.

Bên tai vang lên một đạo âm thanh ôn nhu: “Tiểu Mạc, hài lòng là được.”

Khóe môi mang nụ cười mỉm nhu hòa, nhưng tên nam tử phong thần tuấn lãng này lại cho người ta cái loại cảm giác muốn rơi lệ. Tần Uyển nhìn Lan Thất, không bỏ lỡ cái cứng ngắc chợt thoáng trên mặt y, rõ ràng rất miễn cưỡng, còn ráng bày ra biểu tình không để ý.

Tần Uyển tinh quái sờ sờ cằm, lại nhìn Hoa Tiểu Mạc và Bạch Thần, chẳng biết đang đánh cái chủ ý quỷ gì.

Nghe thấy A Thất nói như thế, nhất thời Hoa Tiểu Mạc thấy mình thật tra, những lời hắn vừa nói với Tần Uyển ban nãy nếu Bạch Thần có thể nghe, vậy A Thất khẳng định cũng nghe không sót một chữ, chắc là rất khó chịu nhỉ.

Trong lòng Hoa Tiểu Mạc không có tư vị, ăn trong chén thì lo nhìn trong chén đi, còn nghĩ tới bên ngoài nữa.

Lúc Hoa Tiểu Mạc còn đang khổ não xem xét cái vấn đề rốt cuộc mình có tra hay là không tra, phía trước có tiếng cước bộ đến gần, vài người đi tới.

Thấy người vừa đến, Tần Uyển vội vã chạy tới, vui vẻ nói: “Tam ca.”

Mắt Tần Nghị trầm trầm: “Qua đây sao không thông báo trước một tiếng?”

“Cho huynh ngạc nhiên.” Tần Uyển nghịch ngợm le lưỡi, ôm cánh tay Tần Nghị, nửa người dán lên: “Hôm qua muội gặp tam tẩu ở chỗ mẫu hậu, sắc mặt tẩu ấy hình như không tốt lắm, tam ca, mấy ngày nay sao huynh không về nhà hả?”

Tam tẩu? Về nhà?

Trong nháy mắt Hoa Tiểu Mạc tự hiểu rõ chân tướng.

Chả trách sao tòa trạch này lại ít hạ nhân, hơn nữa còn hoang vu, nhà ở xung quanh cũng rất ít ỏi, thì ra là nhà riêng của Tần Nghị, nơi chuyên dùng để giấu người.

Nói vậy, Vô Ưu là tiểu tam? Hoa Tiểu Mạc giật giật khóe miệng, thế cũng quá bi thương rồi!

“Tam ca, mùi vị trên người huynh kỳ quá.” Tần Uyển sáp lại ngửi ngửi, bĩu môi chê: “Không dễ ngửi.”

Tần Nghị trầm mặc không nói, từ góc độ của Hoa Tiểu Mạc vừa vặn trông thấy cái cằm lãnh ngạnh của y.

Mãi đến khi bốn phía đều an tĩnh lại, người cũng đã đi hết, Hoa Tiểu Mạc hung hăng xoa xoa mặt: “A Thất, chúng ta nói chuyện một chút.”

“Được.” Lan Thất yếu ớt cười nhạt.

Lúc Hoa Tiểu Mạc đi lướt qua Bạch Thần, chớp chớp mắt với y, truyền qua tin tức ngay cả hắn cũng không hiểu nổi, lại thấy đường cong trên mặt Bạch Thần mềm mại đi mấy phần.

Phòng đại thính [phòng khách]

Tần Uyển đang ngồi ngay ngắn, nâng chung trà nhấp một ngụm nhỏ lại nhẹ nhàng buông xuống, hình dáng ung dung hoa quý, hoàn toàn không có bộ dạng hoạt bát sởi lởi như lúc nãy.

Liếc mắt nhìn người bên dưới mặt làm ra biểu tình nghiêm túc, lông mày Tần Nghị giương lên: “Nói đi, có chuyện gì?”

“Đến sinh thần mẫu hậu rồi, muội muốn tìm cho bà một phần thọ lễ mới lạ ở dân gian.” Tần Uyển dòm Tần Nghị: “Phụ hoàng cho phép rồi, muội muốn ở chỗ huynh mấy ngày.”

Tần là quốc tính*, Uyển là lấy từ tên tự của đương kim hoàng hậu, cái vị muội muội trên danh nghĩa này của y từ khi sinh ra đã nhận được muôn vàn sủng ái. [quốc tính: họ quốc gia, hay họ hoàng tộc]

Không như y, mang mệnh diệt quốc thí phụ sát mẫu*, bốn chữ thiên sát cô tinh* dường như là một lời nguyền cứ quấn lấy y, cho dù sau này đã lọc hết những lời bậy bạ, y vẫn không thoát khỏi số phận bị xa lánh. [diệt quốc thí phụ sát mẫu: hại nước giết cha giết mẹ | thiên sát cô tinh: điềm xấu, sao chổi, xúi quẩy; phi thường hung ác tàn bạo]

Ngày hôm nay đã đứng trên vị trí mà ngay cả cái vị ngồi trên long ỷ kia cũng không dám tùy tiện động đến y, có lẽ là đến lúc rồi.

Trong mắt Tần Nghị chớp động lên quang mang nghiên cứu: “Chắc không riêng gì chuyện này chứ.”

“Kỳ thực muội còn muốn đi xem thử đại hội võ lâm.” Tần Uyển cười hi hi nói: “Muội rất là hiếu kỳ với âm luật của Địch Hoa phái.”

Liếc Tần Uyển mang nụ cười đơn thuần, không chút tâm cơ, Tần Nghị trầm giọng nói: “Chiều nay ta phải trở về.” Đại ý chính là chỉ rõ Tần Uyển phải rời khỏi đây.

Cũng không biết có thật là nghe không hiểu hay không, Tần Uyển đứng dậy phủi phủi vụn bánh ngọt rơi trên người: “Vậy muội chờ huynh cùng về.”

Sau khi Tần Uyển nói chuyện với Tần Nghị xong thì liền bỏ rơi mấy cung nữ kia một thân một mình đi loạn trong tòa trạch.

Đi đến khu vườn trúc nọ, còn chưa kịp tới gần đã bị cản lại: “Vương gia có lệnh, bất cứ ai cũng không được vào.”

“Bên trong có cái gì?” Tần Uyển chớp mắt, duỗi cổ nhòm vào trong, tò mò hỏi.

“Công chúa, bên trong là từ đường.”

Thần sắc Tần Uyển hoảng hốt, xoay người lại thấy một nam tử anh tuấn không biết đã đứng đó từ lúc nào, ánh dương quang chiếu rọi xuyên qua phiến phiến lá cây, rải rác những dấu vết loang lổ nhiều màu, y quết màu tím tung bay, sáng đẹp như trăng.

“Yến Tiểu Ất.” Tần Uyển cười vui vẻ chạy qua, thân hình Yến Tiểu Ất hơi nghiêng, tránh thoát Tần Uyển đang nhào tới.

Cơ mặt giật giật mấy cái không dễ nhận thấy, gia đối với gã thật “tốt”, cái mỹ nam kế này hoàn toàn có thể để Vân Diệc tới, vì cớ gì lại đặt lên người gã? Yến Tiểu Ất duy trì nụ cười anh tuấn mê người, nội âm lại là đủ loại oán khí.

Tần Uyển nhón chân lên chọt chọt gò má Yến Tiểu Ất: “Ý, sắc mặt ngươi sao khó coi vậy?”

“Bên trong toàn đặt bài vị của người xưa.” Yến Tiểu Ất lườm nàng ta một cái, nói: “Ai tới tâm tình cũng sẽ không vui.”

Tần Uyển bị gã nói làm lòng nao nao, vội vàng kéo Yến Tiểu Ất rời đi, đi được mấy bước lại quay đầu nhìn một cái, biểu tình có chút cổ quái.

.

Trong phòng Hoa Tiểu Mạc ngồi mặt đối mặt với Lan Thất đã được hồi lâu, nước nóng trong trà cũng đã nguội lạnh.

“A Thất, những lời vừa nãy ngươi đều nghe thấy hết?” Hoa Tiểu Mạc không khỏi đổ mồ hôi lạnh rần rần, bàn tay để dưới bàn khẩn trương nắm chặt cùng nhau.

Chần chừ một hồi, ánh mắt Lan Thất bình tĩnh nhìn Hoa Tiểu Mạc: “Tiểu Mạc, ngươi đối với ta…”

“Thích.” Hoa Tiểu Mạc nóng lòng muốn chứng minh bản thân, ôm lấy cổ Lan Thất gặm cái bẹp lên môi y, nghiêm túc nói: “Là thật sự yêu thích.”

Thấy Lan Thất không tỏ thái độ, Hoa Tiểu Mạc kéo tay Lan Thất đặt nơi ngực của mình: “Người sờ thử đi, có phải đập rất nhanh hay không.”

Bị loại động tác thuần túy muốn biểu lộ tâm ý của thiếu niên làm giật mình, Lan Thất cầm ngược lấy tay Hoa Tiểu Mạc, buông mí mắt: “Tiểu Mạc, ngươi thích ta, thích Bạch Thần, còn thích Lạc Cửu Tiêu, phải hay không?”

Hoa Tiểu Mạc quýnh lên, bị vạch trần cái điểm bí mật nhỏ trong lòng kia ngay tại trận, mặt mo của hắn đỏ muốn nhỏ máu, ấp a ấp úng nửa ngày mới nghẹn ra được mấy chữ: “Nếu có thể khống chế, sẽ không gọi là thích nữa.”

Đúng vậy, nếu như có thể khống chế…

Cánh môi Lan Thất chậm rãi tách ra một nụ cười mỉm: “Tiểu Mạc, với ta mà nói, có thể nhìn thấy ngươi, giữ lấy ngươi, chính là tất cả.”

Nhìn mạt ôn nhu kia trong mắt nam tử tuấn dật trước mặt, chóp mũi không khỏi xót xa, trong lòng Hoa Tiểu Mạc cảm thán thật sâu, có được ái nhân thế này, tuyệt đối là ân đức kiếp trước tích được.

Hắn đưa tay sờ sờ tóc Lan Thất, lại dán lên cọ cọ mũi y, khe khẽ nói ra lời thề đối với hắn mà nói là chân thành nhất trọng yếu nhất: “A Thất, ta sẽ đối với ngươi thật tốt.”

Thoáng cái lại qua hai ngày, đảo mắt đã đến ngày khai mạc đại hội võ lâm, cả Biện Châu thành canh phòng nghiêm ngặt, để phòng ngừa các môn phái tranh đấu.

Ba người Hoa Tiểu Mạc xuất hiện ở tửu lâu Tường Vân, chọn một gian phòng trên lầu ba, vừa có thể được yên tĩnh lại có thể thấy toàn bộ đại hội.

Lúc lên lầu thì đối diện đi tới là một nam tử, tóc buộc, đầu mang ngọc quan, tuổi tác ước chừng hai mươi, một tập cẩm bào hoa quý, khí độ bất phàm, bên người là hai nữ tử diễm lệ đều thân mang lăng la tơ lụa, bước đi ưu nhã.

Lúc đi ngang qua Hoa Tiểu Mạc cước bộ lảo đảo một cái, hắn cảm nhận được địch ý từ nam tử kia.

Lập tức liền quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy một đại hán say bí tỉ nghiêng ngả lảo đảo đi tới, nữ tử áo hồng phấn đưa tay thay nữ tử áo trắng cản tên đại hán kia tới gần, thuần thục như đã làm qua vô số lần.

Dù động tác có đơn giản, nhưng lại cho người ngoài một loại cảm giác như đang tuyên thệ quyền độc hữu và chiếm giữ.

Hoa Tiểu Mạc nhướn nhướn mắt, trong đầu đinh một tiếng, hắn trợn mắt há mồm, bách… bách hợp?

Bình Luận (0)
Comment