Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 53

CHƯƠNG 53

Mấy người té trên đất thương thế rất nặng, có hai vị trực tiếp không rõ sống chết, vị có vẻ nhẹ hơn thì hơi lớn tuổi, chắc là nội lực không tệ, mới có thể chống đỡ nổi, gã khó khăn ho vài tiếng, cẩn thận mà ôm quyền: “Bọn ta phụng mệnh thiếu gia đến đây thỉnh Hoa công tử đến phủ một chuyến.”

Nghe thấy có người muốn gặp mình, Hoa Tiểu Mạc từ trong lòng Lạc Cửu Tiêu ló đầu ra: “Thiếu gia các ngươi họ gì?”

“Đồng.” Người nọ làm như hơi thấy vô cùng kinh ngạc, thiếu niên trong bức họa mà thiếu gia giao cho gã cùng với người trước mắt này không giống nhau lắm a, chẳng lẽ là nhận lầm người rồi?

Nghĩ đến đây, sắc mặt người nọ thay đổi liên tục, chống lại uy áp kinh người toàn thân ứa mồ hôi lạnh.

Hoa Tiểu Mạc đột nhiên kích động dùng sức đẩy Lạc Cửu Tiêu ra chạy đến trước mặt người nọ cấp thiết hỏi: “Có phải gọi là Đồng Niên không?”

Đối phương thành thực trả lời: “Là tên húy của thiếu gia nhà ta.”

Dứt lời liền lấy từ trong ngực ra một vật đưa qua, Hoa Tiểu Mạc còn chưa kịp chìa tay, vật trước mặt đã nằm trong tay Lan Thất, sau khi xác định không có nguy hiểm gì mới đưa qua cho Hoa Tiểu Mạc.

Tiếp nhận rồi mở ra, trên bức họa đích thị là một bạch y thiếu niên, kẻ tác họa họa pháp lạ lùng, không phải bút lông, mà tựa như than củi.

Vừa nhìn là biết Đồng Niên vẽ ra, loại họa pháp này không phải là vẽ bút chì sao, Hoa Tiểu Mạc cái hiểu cái không gật đầu, rất lợi hại, hắn còn không biết vẽ vẽ nữa là.

Liếc nam tử nhìn hắn cổ quái, Hoa Tiểu Mạc thanh thanh cổ họng, bình tĩnh nói: “Bức họa này so với ta hiện giờ thì không giống lắm, lúc đó ta còn nhỏ.” Cuộn cuộn tranh lại, yên lặng nuốt một ngụm lão huyết.

“Đồng Niên bây giờ đang ở đâu?” Hoa Tiểu Mạc lúc này mới nhớ Đồng Niên nói tới Nam Cương có thể tìm cậu chơi.

“Ở…” Người kia vừa mở miệng, đã bị một thanh âm biếng nhác cắt đứt, gã lập tức làm ra tư thế đối địch.

Hoa Tiểu Mạc đưa ánh mắt dỗ dành qua, hắn nhíu mày nhìn ba người Bạch Thần, nội tâm phát điên, thử nhìn ánh mắt ba tên nam nhân này xem, làm như hắn sắp đi ăn vụn vậy.

“Là đồng hương của ta.”

“Đồng hương của ngươi?” Lạc Cửu Tiêu khẽ nhướn chân mày, thần tình tự tiếu phi tiếu làm người ta nhìn thấy phát hoảng.

Bạch Thần cũng không mở miệng, mục quang thanh lãnh đảo qua mấy tên nam tử kia, lơ đãng hiện ra một tia sát khí.

Mấy người nọ sợ tới run lẩy bẩy, nắm thật chặt kiếm trong tay.

“A Thất, ta từng đề cập với ngươi, ngươi còn nhớ chứ?” Hoa Tiểu Mạc bị loại không khí ngưng trụ này làm cho bản thân cũng có chút khẩn trương, hắn kéo kéo vạt áo Lan Thất, bổ sung: “Hồi ở Đào Hoa thôn, có một tối, hai ta nằm trên giường nói chuyện phiếm, ngươi nghĩ nghĩ lại.”

Lan Thất nhấc mí mắt nhìn Bạch Thần và Lạc Cửu Tiêu, người trước trong mắt chỉ có một mảnh băng lãnh, kẻ sau đố ý* trên người phát ra rất cường liệt, y ôn hòa cười cười, gật nhẹ đầu: “Ừ, có nghe ngươi đề cập qua.” [đố ý: ý đố kỵ, ghen tỵ]

“Vậy thế này đi, ta cùng A Thất đi một chuyến, các ngươi ở nhà chờ ta.” Hoa Tiểu Mạc kéo tay Lan Thất phân phó, ánh mắt tránh né không dám nhìn thẳng giáo chủ hóa đen và đại hiệp không ngừng phóng lãnh khí trước mặt, nếu như hắn mang theo cả đại gia đình đi, Đồng Niên nhất định sẽ tới một câu, ta sát, ngươi chơi NP!

Dưới bầu không khí giằng co này, tiếng bước chân phía sau đến gần, Nam Phong đứng trước mặt Hoa Tiểu Mạc quỳ một gối xuống: “Chủ nhân, thuộc hạ đi cùng người.” Ngữ khí kiên quyết.

Tất cả tộc nhân còn đang chờ y trở về, y nhất định phải bảo hộ chủ nhân, đảm bảo vạn vô nhất thất*. [tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tý nào]

“Đi, đi, đi hết.” Hoa Tiểu Mạc đỡ trán thở dài, cả đám người đi nhà người khác thế này, chắc sẽ không hù chết đối phương đâu nhỉ…

Một nén nhang sau, trong một ngôi nhà ở phía đông con phố phát ra trận trận tiếng kêu sợ hãi.

“Ngọa tào, ngọa tào, ngọa tào, ngươi có bầu?” Một tiểu thiếu niên mặc cẩm bào chà chà tay, trừng to đôi mắt trong suốt thấu triệt như pha lê kia: “Ngươi thật sự có bầu? Xác định? Không tính trật?”

Ăn xong quả quýt trong miệng, Hoa Tiểu Mạc nhìn tiểu thiếu niên trước mặt, thân thể nhỏ nhắn đã cao hơn trước kia một chút, trút đi cái ú nu của trẻ con, ngũ quan càng thêm tinh xảo, xinh xắn y như búp bê sứ, đương nhiên, dưới điều kiện tiên quyết là đừng mở miệng.

Móc móc lỗ tai, Hoa Tiểu Mạc kéo kéo khóe môi: “Ta biết chút y thuật, không sai được, chắc là chừng hai tháng rồi.”

Mặt Đồng Niên bỗng nhiên đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói: “Cái đó, hắc hắc, có thể nói bí phương cho ta biết hay không?”

“Bí phương gì?” Hoa Tiểu Mạc giật khóe mắt một cái.

Không khách khí sờ bụng Hoa Tiểu Mạc, Đồng Niên cả gương mặt ước ao: “Bí phương làm nam nhân mang thai a!”

“Ách… Ta cho ngươi xem thứ này.” Hoa Tiểu Mạc gãi gãi đầu, giải khai đai lưng, trút đi một nửa y phục đưa lưng về phía Đồng Niên: “Thấy gì chưa?” Cho đối phương biết bí mật lớn nhất trên người mình.

Tin tưởng Đồng Niên mà không cần lý do, nếu như nhất thiết phải tìm ra một lý do, vậy đại khái là duyên phận ngẫu nhiên gặp được ở chốn dị thế.

Đồng Niên không rõ nguyên do, sao đột nhiên lại cởi đồ, cậu giơ tay lên sờ sờ: “Lưng ngươi rất trắng rất mịn, sờ lên rất thoải mái.”

Đen mặt chỉnh lý y phục, Hoa Tiểu Mạc ngẩng đầu hỏi: “Ngoài ra, cái khác, không thấy một đóa hoa?”

“Hoa?” Đồng Niên quái dị nhìn Hoa Tiểu Mạc, thấy hắn không có nói đùa, bản thân cũng sửa sang lại sắc mặt: “Ngay cả một nốt ruồi cũng không.”

Tay chợt run lên, cả người Hoa Tiểu Mạc đều không ổn, chạy đến trước gương đồng kéo rơi y phục nhìn ra sau lưng, khi nhìn thấy một mảnh trắng bóng, sắc mặt trong nháy mắt đại biến.

Không còn, không còn nữa, vì cớ gì lại không còn nữa? Chưa từ bỏ ý định vòng tay ra sau lưng sờ vùng da nọ, móng tay cào trầy da vẫn vô pháp tiếp nhận sự thật này, sắc mặt Hoa Tiểu Mạc lúc xanh lúc trắng, cuối cùng biến thành trắng như giấy Tuyên Thành.

Đồng Niên thấy Hoa Tiểu Mạc đứng ngốc ra đó, thần sắc kinh hoảng, giống như là gặp phải loại chuyện tình cực kỳ quái dị, cậu phủi phủi vụn bánh trên tay kêu vài tiếng, không có trả lời, cậu lại đưa tay đẩy đẩy, cất cao giọng gọi: “Tiểu Mạc, ngươi lên cơn?”

Hoa Tiểu Mạc hả một tiếng, đôi mắt có chút thất thần, vẻ mặt thất hồn lạc phách lắc đầu, cúi đầu thắt đai lưng, cả quá trình đều không ngừng, hắn nghe thấy giọng điệu có chút run của chính mình: “Đồng Niên, ta không có phương thuốc, cũng không biết vì sao lại mang thai.”

Hít sâu một hơi, khóe môi Hoa Tiểu Mạc trắng bệch: “Nghe ca nói một câu, trên cái thế giới này có quỷ.”

Đỉnh đầu Đồng Niên bốc lên một loạt dấu hỏi: “…”

“Ai, tiếc quá vậy, ngươi không có loại phương thuốc đó, cái kế hoạch kia của ta cũng coi chìm nghỉm luôn.” Đồng Niên thở dài một hơi: “Lão nam nhân kia nhà ta vẫn luôn lấy làm tiếc vì không thể có tử tự* cùng với ta, nếu như có phương thuốc, ta sẽ cho lão dùng, vậy thì thiệt là hoàn mỹ luôn.” [tử tự: con nối dòng]

Hoa Tiểu Mạc không dám tin nhìn Đồng Niên, nhãn thần nghi hoặc, ngươi ở mặt trên? Chỉ với cái thân thể của ngươi, chú em kia e là còn chưa to bằng hai ngón tay.

Ưỡn ưỡn ngực, Đồng Niên câu lên một góc môi: “Phong cảnh ở mặt trên không tệ.”

Thấy Hoa Tiểu Mạc bộ mặt không tin nổi, Đồng Niên lưu manh mà nhướn mày: “Ngươi đừng có mà không tin, vị trí trên dưới đâu phải là dựa vào lớn nhỏ để quyết định đâu.”

“Vậy dựa vào cái gì?” Hoa Tiểu Mạc tùy ý hỏi.

“Đương nhiên là dựa vào kỹ thuật.” Đồng Niên rờ rờ cằm, tiếc thương chép miệng: “Nhìn là biết đó giờ ngươi chưa ở mặt trên.”

Hoa Tiểu Mạc nghiêng đầu nhìn chỗ khác: “Phong cảnh ở mặt dưới kỳ thực cũng khá tốt.” Nét mặt rất bình tĩnh, nội tâm lại không cách nào tốt được, ý niệm muốn phản công ở trong đầu gạt thế nào cũng không ra.

Hắn phải phản công.

“Ngươi vẫn là sớm từ bỏ ý niệm phản công đi là vừa.” Nhìn thấu tâm tư nổi lên của Hoa Tiểu Mạc, Đồng Niên chậc một tiếng, trên dưới đánh giá Hoa Tiểu Mạc: “Ngươi thật là có bản lĩnh, ba tên nam nhân kia ở cùng nhau hình như rất hòa thuận, ta nói ngươi nghe, cái tên yêu nghiệt nhất kia kìa, lớn lên thiệt là nghịch thiên.”

Hoa Tiểu Mạc nhếch môi, cười cười đặc biệt thiếu ăn đập: “Ta cũng chỉ là kẻ không để ý một cái đã đứng trong truyền thuyết rồi.” [câu này thật bí xờ hiểm, là ta chém, đại để là ẻm cũng không muốn, không cố ý =.=]

Hai người lại xúm vào tám chuyện thiên nam địa bắc, chỉ là Hoa Tiểu Mạc có chút không yên lòng.

Bầu không khí ngoài phòng khách cùng với trong phòng chính là cách biệt một trời một vực.

“Mời tự nhiên.” Đồng Trác khách khí làm ra một thế mời, trên gương mặt anh tuấn hơi mỉm cười.

Bạch Thần hớp một ngụm trà, im lặng.

Nam Phong trực tiếp đảm nhiệm vị trí phông nền, âm thầm lưu ý nhất cử nhất động.

Lạc Cửu Tiêu nằm nghiêng trên ghế, hơi khép mí mắt, nhìn cứ như đang thiêu thiêu ngủ.

Cúi đầu thổi mấy phiến lá bập bềnh trên mặt nước trong chén trà, Lan Thất cười nói: “Đồng bảo chủ phái người giám thị chúng ta, còn xếp đặt một cục diện, ngay cả ái tử của mình cũng sắp xếp vào, gạt chúng ta đến đây, mục đích chớ ngại cứ nói thẳng.”

Bất ngờ bị vạch trần không kịp đề phòng, Đồng Trác cũng không mảy may hoảng ý, vẫn như cũ mặt mang nụ cười: “Thực không dám giấu, tại hạ là được người nhờ vả, muốn giữ các vị ở lại đây nửa ngày.”

“Được người nhờ vả?” Thanh âm trầm thấp dễ nghe chậm rãi phun ra, Lạc Cửu Tiêu vén vén mí mắt, một cổ khí tức thị sát đáng sợ tràn ra.

Chân mày Đồng Trác nhíu lại một cái không dễ phát giác, chân khí trong cơ thể bị đảo loạn một cách quỷ dị, mơ hồ có loại hiện tượng thoát khỏi khống chế, gã kiềm lại thần sắc kinh hãi, kiệt lực đè xuống vị ngọt tanh nơi cổ họng: “Nơi này cách Ba Thục thành không xa.”

Ba Thục, Tần Nghị.

Mấy người liếc nhau, sau một khắc liền tiêu thất ngay tại chỗ.

Có điều, bọn họ đâu ngờ được thế lực to lớn của Tần Nghị, ngay cả Nam Cương cũng bị khống chế trong đó, xe ngựa dừng lại trên một sơn đạo chật hẹp, hai bên là đỉnh núi cao chót vót nhập mây, đá núi lởm chởm.

Vài ngọn núi đơn lẻ sừng sững, che khuất cả một vùng trời, cho người ta một loại cảm giác cực độ áp bức.

Ngẩng đầu nhìn cung thủ và đá tảng trên đỉnh núi, Hoa Tiểu Mạc cả đời cũng chưa thấy qua loại trận thế này, mấy trăm hắc y nhân trong ba tầng ngoài ba tầng bao vây lấy đông tây nam bắc của bốn người. [cưng quên tính Nam Phong mỹ nhân rùi =.=]

Hắn cảm giác mình đã xuyên việt đến chiến trường, vừa lúc gặp phải lưỡng quân đối địch, mà mấy người bọn hắn chính là cái loại sắp bị bắt làm tù binh, cục diện này, thật sự là có chạy đằng trời.

Tần Nghị một thân hắc bào, mục quang khóa chặt thiếu niên được Lạc Cửu Tiêu bảo hộ chặt chẽ trong ngực, mọi người chỉ thấy trên mặt y hiện lên một tầng lo lắng.

Bị loại mục quang bén nhọn thực chất hóa kia nhìn chăm chăm, Hoa Tiểu Mạc chỉ cảm thấy trên người mình bị đâm tươi ra một cái lỗ, hắn liếm đôi môi có chút khô khốc, kéo tay Lạc Cửu Tiêu, xong hắn lại nháy mắt cho mấy người Bạch Thần và Lan Thất, tất cả đừng xung động, bị bắn thành tổ ong vò vẽ, hắn cho dù có cắt nát cổ tay, máu có chảy khô phỏng chừng cũng không cứu sống nổi ba người bọn y.

Lạc Cửu Tiêu rũ mắt vuốt tay Hoa Tiểu Mạc, bóp bóp bàn tay hắn, an ủi trong im lặng.

Lan Thất giật giật ngón tay không dễ nhận ra, cười nhạt nói: “Nghị Vương làm trận thế lớn thế này, chẳng hay là vì chuyện gì?”

Vẫn không trả lời Lan Thất, đôi mắt bén nhọn híp một cái, Tần Nghị lạnh lùng nói: “Nghe nói Địch Hoa phái am hiểu nuôi dưỡng cổ trùng, có muốn đánh cược một ván, là kiếm pháp của bản vương nhanh, hay là mấy con cổ trùng kia của ngươi tới nhanh?”

Bàn tay đặt trên thanh sáo ngập ngừng, Bạch Thần mặt lạnh như sương mím chặt khóe môi, cuồn cuồn nơi đáy mắt chính là âm trầm Hoa Tiểu Mạc chưa từng thấy qua.

Tam xích thanh phong tuốt ra, trường kiếm ngân sắc phát ra một mạt hàn quang, Tần Nghị nhếch môi dưới: “Bản vương từ lâu đã muốn thử Luân hồi quyết của Thiên Tà giáo.”
Bình Luận (0)
Comment