Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 56

CHƯƠNG 56

Trong bầu không khí tịch lãnh* có khí tức hư thối cùng mùi khói khiến người ta không thoải mái, trung gian đặt một lò sưởi, than củi đốt đỏ rực, dấy lên từng làn khói mờ, bày biện trong phòng cũng theo chút ánh lửa này mà lúc sáng lúc tối. [tịch lãnh: yên lặng và lạnh lẽo]

Ngồi trên mặt đất đưa lưng về phía bọn hắn là một lão nhân mặc trường bào xám, tóc bạc phơ phơ, âm thanh gần đất xa trời vang lên trong căn phòng túc trầm*. [túc: nghiêm túc, trầm: nặng nề]

“Thế nào là Thập nhị tổ Vu?”

Hoa Tiểu Mạc thấy mấy nam nhân bên người đều không hẹn mà cùng nhìn mình, khóe miệng hắn giật giật, cái loại trình độ ăn ý ngầm này làm hắn líu lưỡi.

Cái gì là Thập nhị tổ Vu, Hoa Tiểu Mạc gặm móng tay, mấy tiểu thuyết đã đọc qua trước đây không giúp gì được, bởi vì hắn đọc rất ít đề tài thần thoại, loại đó rất là tốn tế bào não.

Ai…

Thở dài thất bại, Hoa Tiểu Mạc bẹp bẹp miệng, đành bó tay.

Lấy tay thiếu niên ra khỏi miệng khóa lại trong tay mình, Lan Thất và mấy người Lạc Cửu Tiêu không chút dấu vết liếc nhìn nhau.

“Bàn Cổ* đại thần khai thiên bỏ mình, tạo ra vạn vật, trong đó ba phần máu tươi hóa thành Vu tộc, mà trong Vu tộc có mười hai người đoạt được nhiều máu nhất, về sau kết bái làm huynh muội, nhân xưng Thập nhị tổ Vu.” Lan Thất thu lại thần sắc nhàn nhạt mở miệng: “Thứ nhất hình dạng như túi vàng, đỏ như lửa cháy, sáu chân bốn cánh, hỗn độn không diện mục, là Đế Giang, thứ hai xanh như thúy trúc, mình chim mặt người, chân cưỡi đôi rồng, là Cú Mang…” [Bàn Cổ: nhân vật khai thiên lập địa trong truyện thần thoại Trung Quốc]

Cả căn phòng chỉ có thanh âm không nóng không lạnh của Lan Thất cùng với tiếng than củi cháy hết trong lò than ngẫu nhiên vang lên tiếng xì xì.

Ngước mắt nhìn bức họa tựa như chim như thú được điêu khắc trên mặt tường trước mặt, giọng Lan Thất hơi thấp: “Thứ mười một một thân đuôi rắn, sau lưng bảy tay, trước ngực hai tay, hai tay nắm xà, là Hậu Thổ, thứ mười hai là một cự thú dữ tợn, toàn thân có gai xương. Là Huyền Minh.”

Hoa Tiểu Mạc ánh mắt ngưỡng mộ mà dòm Lan Thất, nếu như không phải địa điểm không đúng thời gian không hợp, hắn khẳng định sẽ nhào tới ôm lấy đối phương.

“Ngươi là ai?” Sau một trận trầm mặc hồi lâu, lão nhân ngồi đưa lưng về bọn hắn mở miệng lần nữa: “Từ đâu mà đến?”

Hoa Tiểu Mạc trên mặt bình tĩnh, trong lòng lại đang thổ tào, lão đầu, ông hỏi thêm câu “Đi về đâu” nữa, ông sẽ thành khoa học gia ngay.

Hai câu này vừa dứt, mấy người Bạch Thần lần thứ hai rất có ăn ý mà nhìn Hoa Tiểu Mạc, ánh mắt thâm ảo khó lường.

Bọn y cũng rất muốn biết thiếu niên có thể mang đến cho họ tình cảm đặc biệt này là ai? Từ đâu mà đến? Không đề cập không có nghĩa là quên đâu.

Hoa Tiểu Mạc cúi đầu nhìn mũi chân, mi dài buông rũ phản chiếu trong mắt hắn một vòng âm ảnh mơ hồ, che giấu bất an cùng khẩn trương nơi đáy mắt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, giữa trán Hoa Tiểu Mạc đã lấm tấm mồ hôi, đọng lại thành hột nước mà trợt xuống, thấm ướt một vài chỗ lông mi, có chút ngứa, hắn giơ tay vuốt mồ hôi trên mặt một cái.

Cảm giác áp bách cuốn tới từ bốn phương tám hướng ngày càng tăng, Hoa Tiểu Mạc có loại cảm giác đầu váng mắt hoa, hắn chớp chớp mắt xoay người hô với bọn Bạch Thần: “Chúng ta đi thôi.” Trong lời nói mang theo khất cầu, hắn không muốn ngốc ở đây thêm nữa, không muốn lấy ra bộ phận trong đáy lòng mình, không dám cược.

Bạch Thần im lặng nhìn hắn một cái rồi thu hồi tầm mắt, Lạc Cửu Tiêu kéo khóe môi xuống, có chút khổ sở, đưa tay ôm thiếu niên thần tình bất an vào trong lòng, đi ra bên ngoài.

Trên mặt Lan Thất chợt lóe lên buồn bã, lại như hàm chứa một tia giải thoát khó phát giác, y động động cánh tay buông rũ bên hông, mới phát hiện trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Mà Tần Nghị đứng ngoài rìa nhất biểu tình bộ mặt từ đầu chí cuối đều là lãnh ngạnh như đá, đầu cũng không quay lại mà đi theo.

Mấy người chưa đi tới cửa đã nghe giọng nói già nua của lão nhân phía sau: “Ngươi đang sợ cái gì?”

“Ta không có sợ!” Hoa Tiểu Mạc run rẩy phản bác, vì kích động mà vành mắt ửng đỏ, hắn rũ mắt nhẹ giọng lặp lại: “Ta không có.”

Than đỏ trong bồn chợt tuôn ra một chuỗi hoa lửa, phát ra tiếng lách tách, lão nhân thở dài một tiếng: “Trốn tránh cũng không thể cải biến được gì.”

“Ta không thuộc về thế giới này.” Yết hầu Hoa Tiểu Mạc có chút khô khốc, hắn nghe thấy giọng nói thật bình tĩnh của chính mình: “Đến từ một nơi rất xa.” Nói xong lại nhìn mấy nam nhân bên người, vốn cho rằng bản thân sẽ khủng hoảng muốn bỏ chạy, sau khi chân chính nói ra miệng mới phát hiện mạch suy nghĩ rõ ràng đến phá lệ, tảng đá to trong lòng rơi xuống, hắn lộ ra một mạt cười: “Trước đây ta không biết vì sao lại xuất hiện ở nơi này, về sau ta hiểu được, ta đến đây, là bởi vì các ngươi.”

Các ngươi mà hắn nói, cũng không có đặc biệt loại trừ Tần Nghị ra, bởi vì ngay lúc nãy hắn vừa nghĩ đến một loại khả năng, nếu như trên mình ba người Bạch Thần có vết bớt kia, vậy trên người Tần Nghị hẳn là cũng có.

Nhân quả phân không ra, nếu đã có quả, thì tất nhiên có nhân.

Mà khiến hắn cảm thấy hơi kinh ngạc chính là mấy nam nhân sau khi nghe xong cái tin tức này thì chỉ nhíu mày một cái, rất nhanh đã khôi phục như cũ, không có chấn kinh, chỉ có cảm động cùng hạnh phúc.

Hoa Tiểu Mạc len lén thở phào nhẹ nhõm, một khắc sau như là nghĩ đến cái gì, nhíu chặt mày, là hắn xem nhẹ năng lực thừa nhận của bọn y hay là hắn đã bỏ sót thứ gì rồi?

Lão nhân ngồi dưới đất đứng dậy xoay người lại, ánh lửa rơi trên gương mặt đầy kín vết nhăn kia dọa Hoa Tiểu Mạc lui về sau mấy bước, là vị hòa thượng nọ trong Thần miếu, rõ ràng là cùng một người.

Không đúng, mi cốt vị hòa thượng kia có vết sẹo, Hoa Tiểu Mạc không hiểu sao, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cổ thương cảm vô hình, hắn có chút không biết làm sao mà nhìn mấy người Lan Thất.

Không chỉ Lan Thất, Bạch Thần, Lạc Cửu Tiêu, ngay cả Tần Nghị cũng cảm giác thật sâu sắc quái dị, bọn y vẫn còn đang đắm chìm trong cái tin tức kinh người vừa nãy, lão nhân ở trước mắt lại lần nữa khiến tâm tình bọn y vô pháp lý giải.

Vu tộc và Thần miếu, giữa hai nơi này có phải là có chút đỉnh bí mật gì đó mà thế nhân không biết hay không?

Một màn kia ở Thần miếu chỉ có ba người Bạch Thần tận mắt trông thấy, thiếu niên khác thường, lão tăng viên tịch, trăm hoa đua nở, hương thơm nồng nặc tràn ngập cả miếu tự.

Lão nhân cất bước đi qua, sâu sắc nhìn Hoa Tiểu Mạc thật lâu, từ trong tay áo lấy ra một chuỗi tràng hạt, thanh âm già nua mang theo chút mơ hồ không rõ: “Đây là linh ngọc do bí pháp của Thánh Vu giáo chế thành, mang theo bên người, một thời gian dài, có thể hấp thu linh khí.”

“Cái này… cái này quá quý trọng, ta không thể nhận.” Hoa Tiểu Mạc xua tay, bắt người tay ngắn*, tiểu tiện nghi có thể vớt vớt, đại tiện nghi chạm không nổi, cái đạo lý này là nghe được hồi còn làm ăn mày ven đường lúc trước. [câu này trích trong câu ‘Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn’ ý chỉ là nhận đồ của người ta thì phải giúp đỡ lại hoặc là nói tốt cho người ta]

“Vật quy nguyên chủ mà thôi.” Giọng điệu của lão nhân rất nhẹ, đại khái cũng chỉ có mấy người nội lực thâm hậu nghe được, lão đeo tràng hạt lên cổ tay trái của thiếu niên.

Bạch Thần nâng mắt nhìn lão nhân, lại nhìn tràng hạt trên cổ tay thiếu niên, phút chốc im lặng.

Tần Nghị thần sắc lạnh lùng, trước khi tới đây y đã phái người âm thâm dò la qua, còn phái ra mấy tên cẩn mật có uy tín của Tây Hán, chỉ để nắm toàn cục trong lòng bàn tay, xem ra y đã đánh giá sai lầm rồi.

Xu thế của sự tình tựa hồ đã thoát khỏi quỹ đạo.

Lan Thất và Lạc Cửu Tiêu phản ứng mạnh nhất, trên mặt hai người đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, qua hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.

Cảm giác đã lâu không gặp tự nhiên sinh ra, cái loại ý niệm huyết mạch hòa hợp cổ quái kia khiến Hoa Tiểu Mạc lăng lăng, kinh ngạc cúi đầu nhìn từng viên châu ngọc xinh đẹp sáng bóng, rất kỳ quái, hạt châu này dường như phải là của hắn.

Phi trùng vẫn một mực ngủ say trong tay áo đột nhiên bay ra bay vòng vòng quanh tràng hạt, tựa hồ còn kích động hơn so với Hoa Tiểu Mạc, nằm bên trên hạt châu dùng sừng nhọn đụng đụng.

Không biết thế nào, trong đầu Hoa Tiểu Mạc lại nổi lên ý nghĩ quái dị, không phải là Đại Bạch đang chào hỏi với tràng hạt đấy chứ? Rất giống như là lão bằng hữu gặp lại nhau, kích động lại còn phấn khởi.

Lan Thất thu hồi tầm mắt lại từ trên chuỗi tràng hạt kia, ôn thanh nói: “Đại Vu, bọn ta đến đây là muốn thỉnh giáo…”

Lão nhân nhấc tay ngăn câu nói tiếp theo của Lan Thất, mục quang vẫn rơi trên người Hoa Tiểu Mạc: “Tiền sinh hậu thế*, nhân quả tuần hoàn, luân hồi bách chuyển chuyển luân hồi, bỉ ngạn biên hoa khai khai bỉ ngạn, mở.” Vươn ngón trỏ ra điểm tại mi tâm Hoa Tiểu Mạc. [tiền sinh hậu thế: kiếp trước kiếp sau]

Động tác này quá bất ngờ, Lan Thất và Lạc Cửu Tiêu đứng gần Hoa Tiểu Mạc nhất đưa tay ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể tiếp được Hoa Tiểu Mạc đang ngã xuống.

Một khác trước khi ngất đi Hoa Tiểu Mạc chỉ nghe được một tiếng gào: “Đại Vu —-”

.

Vu tộc không còn náo nhiệt như trước kia, không khí trầm lặng, tin Đại Vu từ thế đè nặng trong lòng mỗi người Vu tộc, Đại Vu vĩ đại nhất của bọn họ bỏ rơi họ rồi.

Trong sơn cốc yên tĩnh dâng lên không khí hòa hợp, trên đài tròn giữa sườn núi ngồi đó một thiếu niên, gió núi khẽ thổi qua làn tóc kim sắc của hắn phất lên độ cung ưu mỹ, hình ảnh đẹp khiến người nghẹt thở.

Hoa Tiểu Mạc khóa chặt chân mày, cách ngày đó đã qua năm ngày, hắn đã hôn mê rất lâu, lâu đến như đã qua nghìn đời, nhưng sau khi hắn tỉnh lại mới phát hiện chỉ mới qua bốn ngày.

Mới bốn ngày mà thôi, vì sao lại cảm giác dài đằng đẳng, thân tâm* mệt nhoài, tựa như đã trải qua hết thảy sinh lão bệnh tử. [thân tâm: thể xác và tinh thần]

Quân Ly…

Hoa Tiểu Mạc tự lẩm bẩm, là ai nhỉ? Trông thấy những hình ảnh kia rất là xa lạ, lại có loại cảm giác rất quen thuộc, cứ như chính bản thân đã từng trải.

“Quân Ly, ngươi có biết vì sao ngươi thoát không khỏi bọn ta không?” “Bởi vì bọn ta yêu ngươi.”

“Quân Ly, người là Vương, Vương thì không cần tình cảm, giết bọn họ rồi, người chính là chủ của tam giới.”

Trên mặt có chút ẩm ướt, hắn nâng tay chùi chùi, ngốc ngốc nhìn dịch thể trong lòng bàn tay, sao lại khóc?

“Mạc.” Bên tai có thanh âm trầm thấp phất qua, Lạc Cửu Tiêu nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, khi thấy nước mắt trên mặt hắn, đau lòng cúi người hôn xuống.

“Trong lòng ta khó chịu.” Hoa Tiểu Mạc ôm ngực, lộ ra biểu tình thống khổ: “Chỗ này hình như đã quên đi gì đó rất là trọng yếu.”

Âm thanh thanh lãnh của Bạch Thần phun ta: “Rất trọng yếu?”

“Nhất định rất trọng yếu, là cái gì? Sao giờ? Ta một chút cũng không nhớ gì cả.” Hoa Tiểu Mạc lo lắng bắt lấy tay áo Lan Thất đứng bên cạnh.

Lan Thất nhìn cảnh vật khuất xa trong sương mù, ánh nhìn xa xăm, không biết đang suy nghĩ gì, có chút xuất thần.

Tiếng sáo du dương kỳ ảo vang lên, Bạch Thần dựa lên cột, rũ mi mắt, ngón tay thon dài đặt trên thanh sáo, lần nữa thổi ra mấy khúc nhạc cũ.

Tần Nghị nằm nghiêng trên một cây đại thụ dưới chân núi nghe thấy tiếng sáo, mày khẽ nhướng, đôi mắt khép lại động động nhưng không mở ra.

Trên đời này có thần không?

Có.

Hôn vệt lệ nơi khóe mắt thiếu niên, Lạc Cửu Tiêu khẽ nói: “Sẽ nhớ lại mà, bọn ta sẽ giúp ngươi.”

Mạc, hy vọng ngày ngươi nhớ lại đừng quên đi chúng ta.

Bình Luận (0)
Comment