Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Đang Đào Hôn

Chương 2

Hoa Triệt nhận ra rằng hình như... mình sống lại.

Không biết nên khóc hay nên cười.

Hắn sững sờ rất lâu mới nhớ tới mọi việc sắp sửa diễn ra.

Lúc đó, tu tiên giới quần hùng đông đảo, môn phái lớn nhỏ nhiều không kể xiết. Đứng đầu là Thượng Thanh Tiên Môn. Phía dưới có ba gia tộc lớn thế lực ngang nhau, mỗi gia tộc cai quản một phương theo thứ tự là Phượng Minh Cốc, Dạ U Phủ, Vân Thiên Thuỷ Kính.

Sở Băng Hoàn là đại công tử của Vân Thiên Thủy Kính, xuất thân danh giá, giàu sang phú quý. Tuổi còn trẻ mà tài năng xuất chúng. Biểu hiện ra ngoài trí tuệ nổi bật, thiên phú xuất sắc, làm cho thiên hạ khó mà không mang lòng ghen ghét.

Năm nay Sở Băng Hoàn mười sáu tuổi, Hoa Triệt hơn y ba tháng.

Đúng như người đời trước chỉ trích, mẹ của hắn là một kỹ nữ hãm thân trong nơi rước khách yêu hoa, vui vẻ ong bướm. Nàng tên là Hoa Mị Nhi, người cũng như tên, dung mạo xinh đẹp vô cùng quyến rũ, lại tài mạo vẹn toàn. Nghe nói vào thời điểm ấy hoa danh lừng lẫy khắp cửu châu tứ hải. Cho dù là nhân, yêu, tiên, ma vừa gặp liền say như điếu đổ, tu vô tình đạo cũng phải ghé mắt xem qua. Đá sỏi vô tình cũng vì nàng mà hân hoan.

Song như vậy thì đã sao? Kỹ chính là kỹ. Tài hoa xuất chúng, khuynh quốc khuynh thành cũng chỉ là hạng đê tiện, hèn mọn, tầm thường.

Hoa Mị Nhi hèn hạ, con trai của nàng cũng hèn hạ.

Do thân phận khác xa nhau nên lẽ ra Hoa Mị Nhi và Sở gia không ngồi cùng một mâm. Ai ngờ đâu ông trời thích xen vào việc người khác, duyên kết từ khi xưa, nợ kéo dài đến hiện tại.

Đó là câu chuyện xưa cũ của người lớn hai nhà. Bà ngoại của Sở Băng Hoàn năm đó gặp họa sát thân, may mắn được bà ngoại của Hoa Triệt giúp đỡ. Hai người mới quen đã kết bái kim lan*.

(*) Kim lan: Bạn bè thân mật, tình nghĩa bền thắm như vàng, khí vị thơm như hoa lan.

Bà ngoại Sở Băng Hoàn nhớ mãi ơn cứu mạng, lại gặp bé Hoa Mị Nhi sinh ra lòng cảm mến muốn hai nhà kết thân. Đáng tiếc nàng đã có hôn ước. Bà ngoại Sở Băng Hoàn đành từ bỏ ý định nhưng vẫn muốn hai nhà thân hơn, bởi vậy mới nảy ra ý định để đời cháu kết thân. Thế là bèn cùng với bà ngoại Hoa Triệt lập nên ước định.

Bà của Hoa Triệt nghe xong cảm thấy rất hay, hai người hai người ăn nhịp với nhau, vô cùng hào hứng trao đổi tín vật. Cứ như vậy, Hoa Mị Nhi còn chưa đến mười tuổi mà con rể tương lai đã được người lớn định liệu.

Nghe xong câu chuyện người đời chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Về sau bà ngoại của Sở Băng Hoàn gả con vào Vân Thiên Thuỷ Kính, chim sẻ biến thành phượng hoàng. Gia đình Hoa Mị Nhi lại gặp phải biến cố. Nguyên nhân vì sao thì Hoa Triệt không rõ, chỉ biết mẹ mình chưa kịp cưới gả đã lưu lạc vào lầu xanh làm kỹ nữ, cũng chẳng biết ăn ở với ai mà sinh ra hắn.

Mà một khi đã mang thai thì không thể sống trong kỹ viện nữa. Hoa Mị Nhi đã dùng hết tiền dành dụm để chuộc lại bản thân. Đưa Hoa Triệt và người hầu già gọi là Khương bà bà vất vả mưu sinh. Nhân duyên tốt đẹp khi xưa trở nên vô cùng trớ trêu.

Ở kiếp trước, sau khi tổ chức tang lễ cho mẹ mình xong, Hoa Triệt tình cờ nhìn thấy một chiếc hộp sơn mài nho nhỏ không nổi bật lắm. Hắn mở ra, thấy bên trong có miếng ngọc bội gói kỹ trong khăn lụa. Dù lúc đó Hoa Triệt vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng linh cảm mách bảo vật này không hề tầm thường. Ngay lập tức lôi kéo Khương bà bà hỏi cho ra lẽ. Trong lòng phỏng đoán cái đó chính là tín vật của người cha cặn bã bội tình bạc nghĩa.

Sự thật chứng minh, không phải của cha, mà là của thông gia từ trời rơi xuống.

Hoa Triệt tự biết thân biết phận nào dám trèo cao. Hắn vượt ngàn dặm tìm đến Vân Thiên Thủy Kính. Không phải tìm chỗ nương thân. Cũng không phải thấy sang bắt quàng làm họ tìm cách tống tiền. Mà là đến từ hôn.

Con cháu của Sở gia chính là "cục cưng của giời". Hắn lại là một kẻ đầu đường xó chợ làm sao xứng đôi với người ta. Cần gì phải ôm khư khư hôn ước không thả để rồi tự rước nhục vào thân.

Trên đường đi Khương bà bà từng nói. Mai Thải Liên không có con gái, chỉ có một con trai duy nhất tên là Sở Băng Hoàn. Phụ thân của y chết sớm, gia chủ hiện tại của Vân Thiên Thuỷ Kính là Sở Trường Phong, cũng chính là chú ruột của Sở công tử.

Hắn nghe xong chuyện này càng muốn từ hôn hơn nữa.

Nam?

Thật nực cười!

Nhưng mà Mai Thải Liên đâu đợi Hoa Triệt thưa chuyện rõ ràng. Nàng ta nghe vừa nghe đến từ "hôn ước" đã trợn mắt nghiến răng phun ra toàn lời khó nghe.

"Hôn ước? Hôn ước cái gì? Tại sao ta không biết con ta từng có hôn ước với ngươi? Có mang theo hôn thư không? Có tín vật không? Cho dù có cũng chưa chắc là thật. Địa vị của Vân Thiên Thủy kính tại Tu Tiên Giới ai mà không biết. Bao nhiêu người quỵ lụy muốn làm thân thích, bao nhiêu tiểu thư danh gia vọng tộc muốn gả cho con trai ta. Ngươi, làm ơn đi soi gương, nhìn từ trên xuống dưới coi chỗ nào xứng với Băng Hoàn, nhìn lại ngươi xem có xứng đứng ở đây không?"

Cho dù trước khi đến Hoa Triệt đã luyện tập nhuần nhuyễn những lời cần nói, tuy vậy, sau khi nghe xong hắn vẫn cười lên đầy giận dữ. Tuổi trẻ vốn có lòng tự trọng rất mạnh, tuyệt đối không cho phép bị chà đạp như thế. Thế là... Hắn nuốt hai tiếng "từ hôn" vào trong bụng, vênh mặt lên hung hăng đáp trả: "Ta đã sớm xem qua, rất xứng đôi vừa lứa, tuyệt phối!"

Vẻ mặt của nàng ta lúc đó thế nào nhỉ? Đã quá lâu, Hoa Triệt nhớ không nổi. Chỉ nhớ rõ bản thân bị ném ra khỏi Vân Thiên Thuỷ Kính.

Hắn bị Mai Thải Liên chọc tức tới nỗi không can tâm làm người bình thường cả đời. Hoa Triệt quyết định gia nhập tu tiên giới, trở thành đại năng hô mưa gọi gió. Thế là hắn bái nhập vào Thượng Thanh Tiên Môn để đè đầu cưỡi cổ Vân Thiên Thuỷ Kính. Trên đường đi vô tình gặp mặt Sở Băng Hoàn. Lúc đó hai người vẫn chưa biết mặt nhau nên cùng gây ra không ít trò cười.

*****Nhớ lại chuyện cũ năm xưa, Hoa Triệt trầm mặc một hồi. Khi tỉnh táo lại thì đã được người dẫn vào Vân Thiên Thuỷ Kính.

Hắn chợt nghe có người gọi mình vô thức quay đầu lại, đúng là Khương bà bà đuổi theo. Bà lấy áo choàng ôm trong ngực cẩn thận mặc lên cho thiếu gia. Sau đó mới áy náy giải thích với người giữ cửa: "Lão nô thất lễ, tiểu thiếu gia nhà ta thân thể không tốt, lão nô sợ hắn cảm lạnh. Mong tiểu tiên quân quan tâm."

Bụng dạ Hoa Triệt nóng lên, thế mà hắn chưa kịp đáp lời thì Khương bà bà đã thúc giục nhanh chân lên. Chỉ là kẻ tứ khố vô thân, sao có thể để cành vàng lá ngọc Mai phu nhân đợi lâu.

Hắn đi theo sau lưng người gác cửa tiến vào Vân Thiên các, nơi này cũng chưa có người. Hoa Triệt chờ ở đó nửa canh giờ*. Đừng nói một tách nước trà, một mống người hầu cũng chẳng thấy, nói chi là đến bóng dáng Mai Thải Liên. Hoa Triệt biết là mụ cố ý.

(*): 1 canh giờ = 2 tiếng đồng hồ.

Ở đời trước, hắn chờ trọn vẹn bốn canh giờ. Mặc dù Hoa Triệt xuất thân thấp hèn nhưng chưa bao giờ thiếu gia giáo. Cầm kỳ thư họa kính già yêu trẻ, đều được Hoa Mị Nhi tự mình dạy dỗ. Lúc đó hắn không dám ngồi, cứ đứng thẳng lưng chờ cho đến khi mặt trời lặn về phía Tây.

Hoa Triệt khoanh tay trước ngực, cười tủm tỉm, vòng qua bàn nhỏ trực tiếp ngồi xuống trên bồ đoàn. Hắn còn chưa bắt đầu tu luyện hiện tại chỉ là một thanh niên bình thường. Đường núi gập ghềnh khúc khuỷu, thách lưng của hắn sớm đã đau đến tê dại.

Đợi thêm một nén nhang*, Hoa Triệt đã không còn muốn ngồi ngay ngắn nữa rồi, thân thể bắt đầu vặn vẹo qua lại. Ngay lúc hắn định ngả người ra sau chuẩn bị nằm xuống, thì vị phu nhân trăm công ngàn việc cuối cùng cũng xuất hiện.

(*) Một nén nhang chừng 15 phút.

Chờ cho người hầu nối đuôi nhau bưng trà bánh vào bên trong, thì Hoa Triệt mới chậm rãi đứng lên lạnh nhạt mở lời: "Vãn bối thất lễ."

Sắc mặt Mai Thải Liên thâm trầm, không mặn không nhạt trả lời: "Ngồi đi."

Hoa Triệt ngồi xếp bằng, nhấp môi chút trà Thượng Thanh cho mát cổ họng. Mục đích hắn đến đây chắc chắn đã được đệ tử trong môn bẩm báo lên Mai phu nhân, cũng không cần nói nhăng nói cuội giả vờ khách sáo. Còn tâm trạng của Mai Thải Liên lại đang khó ở, cũng lười cùng Hoa Triệt quanh co nên nói thẳng:

"Nghe đệ tử trong môn nói ngươi đến tìm Băng Hoàn con của ta, bởi vì hôn ước gì đó từ trong bụng mẹ, ngươi..."

Mai Thải Liên nhìn Hoa Triệt chẳng biết nên tiếp tục thế nào.

Hắn chắp tay nói: "Vãn bối họ Hoa danh Triệt, tự Tình Không. Triệt trong thanh triệt, Tình Không trong vạn dặm tình không."

Mai phu nhân chẳng thèm để ý đến tên của vị khách không mời chỉ gật đầu nói: "Tốt, Hoa Tình Không đúng không? Ý đồ ngươi đến đây ta biết, nhưng ta là mẹ lại không biết con mình có hôn ước, ngươi nói buồn cười hay không?"

Hoa Triệt rất phối hợp nhoẻn miệng ra cười.

Mai Thải Liên sững sờ.

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Mai phu nhân rất ngạc nhiên, thằng nhóc mười sáu tuổi này thật sự rất đẹp.

Da trắng nõn nà, đường nét thanh tú sáng sủa, đôi mắt phượng đa tình cuốn hút đến kỳ lạ. Hắn thỉnh thoảng lại ho khan hai tiếng, phối hợp với xương cốt còn non chưa kịp trưởng thành, tựa như liễu yếu liêu xiêu trong gió. Thật dễ cuốn người vào cơn mê đến quên cả lối về.

Mới chỉ là thiếu niên mà đã yêu nghiệt như thế. Sau này lớn lên chẳng lẽ còn không trở thành phong hoa tuyệt thế họa thủy một phen? **

Đáng tiếc, đẹp mắt cũng chẳng được ích gì. Cuối cùng cũng là con của kỹ nữ, xuất thân đê tiện, lại là người thường không có căn cơ tu luyện. Nếu không, hôn sự này cũng chưa chắc là ý tồi.

Hoa Triệt đặt chén xuống bắt đầu vào chuyện chính: "Cuộc hôn nhân này do bà ngoại quyết định, mẹ chưa bao giờ nhắc đến trước mặt vãn bối. Do vãn bối gặng hỏi bà bà nhà ta, nên bà mới..."

"Hôn ước? hôn ước cái gì? Ta làm sao không biết con ta cùng ngươi từng có hôn ước?" Mai Thải Liên ngắt lời Hoa Triệt, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ khinh thường: "Có mang theo hôn thư không? Có tín vật không? Cho dù có cũng chưa chắc là thật..."

"Ta tới để từ hôn."

"Địa vị của Vân Thiên Thủy kính tại Tu Tiên Giới ai mà không biết. Bao nhiêu người quỵ lụy muốn làm thân thích, bao nhiêu tiểu thư danh gia vọng tộc...cái gì!?" Mai phu nhân tái mặt cứng họng ngay lập tức.

Nụ cười trên mặt Hoa Triệt càng sâu, hắn vịn đầu gối đứng dậy nói: "Mặc thế hệ trước muốn tình cảm hai nhà thân càng thêm thân, nhưng bây giờ môn không đăng hộ không đối, quên đi thôi! Miễn cưỡng kết thân lại chỉ có lợi cho ta, thiệt hại cho các ngươi, cũng đừng làm khó lẫn nhau.

Mai Thải Liên tái nhợt.

Điều này nói lên điều gì? Giống như là nàng ỷ thế hiếp người, xem thường Hoa Triệt, vi phạm hôn ước, làm trái đạo hiếu.

Hoa Triệt lấy ra ngọc bội để trên bàn: "Hơn nữa, ta và lệnh lang đều là nam tử, còn là độc đinh. Mai phu nhân vì nối dõi tông đường nên cân nhắc không thực hiện hôn ước cũng là hợp tình hợp lý. Cứ vậy đi, cáo từ!"

"Chờ đã!" Mai Thải Liên thấy Hoa Triệt xoay người rời đi, vội vàng gọi người lại. Trong lòng có chút áy náy. Châu ngọc trên đầu và chạm vào nhau kêu leng keng.

Không đồng ý với Hoa Triệt và đuổi hắn đi là một chuyện, nhưng Hoa Triệt tự nguyện đề nghị rút lui là một chuyện khác.

Thử nghĩ mà xem, Vân Thiên Thủy kính là nơi nào, địa vị tại cửu châu là gì? Một đứa vô danh tiểu tốt vậy mà không muốn trèo cao, còn giả vờ ra vẻ thanh cao đến từ hôn, đây là đạo lý gì?

Đường đường là Vân Thiên Thủy kính, tại sao hắn dám xem thường?

Mai Thải Liên giật giật khóe miệng: "Ngươi tính giở trò gì?"

"Không có." Hoa Triệt ngây thơ giải thích, "Chính là từ hôn sớm một chút cũng tốt. Tránh cho người trong lòng ta mắc công ăn giấm."

Mai Thải Liên giật mình: "Cái gì!"

Chờ Hoa Triệt đi xa Mai Thải Liên mới nhặt ngọc bội lên. Loại ngọc thượng hạng, điêu khắc tinh tế hai chữ "Thiên Ngu", chính là tự của Sở Băng Hoàn

Năm xưa, vào lúc trao đổi tín vật, hai bên đã cẩn thận ước định tương lai sẽ lấy tự này để bọn trẻ nhận nhau.

Đương nhiên, Mai Thải Liên sẽ không đồng ý với cuộc hôn nhân vô lý này, không liên quan gì đến việc Hoa Triệt là nam hay nữ. Chỉ vì hắn xuất thân thấp hèn, lại không có gia thế, về sống chung với Sở Băng Hoàn thì y được lợi gì?

Sở Băng Hoàn trong tương lai sẽ trở thành nhân vật đứng đầu của tu tiên giới. Vân Thiên Thuỷ Kính cũng sẽ trở thành đệ nhất đại phái.

Mai phu nhân tức giận đến nỗi hít thở không thông.

Đáng lẽ nàng phải thật gay gắt để Hoa Triệt từ bỏ càng sớm càng tốt. Ai ngờ chuyện lại thành ra thế này, hoá ra nàng chịu thua thiệt trước mặt Hoa Triệt.

Người hầu câm như hến, lặng lẽ cúi đầu bưng chén trà ra ngoài. Vừa ra thì đụng phải người liền cúi đầu cung kính nói: "Công tử."

"Xảy ra chuyện gì?"

Người hầu khẽ thì thầm: "Một vị công tử họ Hoa đến tìm phu nhân."

Sở Băng Hoàn biến đổi sắc mặt: "Người kia ở đâu?" Một bên hỏi một bên bước nhanh Vân Thiên các.

Người hầu vội vàng nói: "Công tử, người kia đã đi, hắn nói mình đến từ hôn, trả lại tín vật liền đi rồi."

Y hung hăng dừng lại, không thể tin nổi quay đầu nhìn về phía người hầu.

Người hầu chỉ sợ chủ nhân nhà mình coi từ hôn là bị người ghét bỏ vội vàng giải thích: "Vị công tử kia đã có người trong lòng, cho nên mới cố ý đến từ hôn, cũng không phải là bởi vì..."

"Từ hôn, người trong lòng?"

Người hầu có cảm giác công tử nghiến răng nghiến lợi phun ra năm chữ này. Không cần ngẩng đầu cũng biết sắc mặt của đối phương khó coi đến mức nào. Còn chưa kịp liều mạng giải thích thì đã nghe bốn chữ dội vào mặt:

"Ta đi tìm hắn!"
Bình Luận (0)
Comment