Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Đang Đào Hôn

Chương 47

Trong đầu Ân Vô Hối luôn ám ảnh nỗi đau bị Hoa Tự Cẩn từ chối, lão nói năng lộn xộn: "Con kiến, bầy kiến này! Còn dám phản nghịch bản tôn, chết đi, chết hết đi!"

Thương Si Mị: "Tôn thượng."

Lão ma đầu hung tợn thét lên: "Coi ảo trận trong Phần Tình Điện là vật chết? Chỉ cần ảo trận mở ra, bản tôn không cần động tay, động chân cũng có thể khiến bọn chúng máu chảy thành biển!"

Lão cúi đầu liếc mắt nhìn con trai, tâm trạng bình tĩnh hơn, xua tay nói: "Dẫn đi, tìm người nhìn chằm chằm đứa con ngỗ nghịch này cho bản tôn."

Thương Si Mị cúi đầu nói "Dạ!", Hoa Triệt đi theo gã vào thủy lao.

Thủy lao là một cái đầm nằm ở trung tâm Phần Tình Điện. Nước đỏ như máu, xa xa nhìn lại, nó giống như một tấm lụa mềm mại, trông rất đẹp mắt.

Tuy nhiên, đến gần một chút là có thể ngửi thấy mùi máu nồng nặc. Thiên hạ đồn rằng ban đầu nước ở đây rất bình thường, song do có quá nhiều người chết trong thủy lao nên nước hồ biến thành màu đỏ.

Tu sĩ bị giam trong thủy lao phải chịu những màn tra tấn thảm khốc cho đến lúc chết. Sát khí, oán khí nặng nề không thể tiêu tan. Người bình thường đi qua đây sẽ bị oán khí hút khô tinh huyết.

Hoa Triệt nhảy xuống hồ đi xuyên qua khe đá, chỗ đó là kết giới của thủy lao. Tới bên kia kết giới, mùi máu loãng không còn nữa. Kim đan của hắn bị phong ấn, thân thể giống như người thường đi theo phía sau Thương Si Mị.

Cách bài trí ở đây không khác gì phòng giam thông thường. Chỉ khác là mỗi phòng giam một phạm nhân. Không gian rộng rãi, thỉnh thoảng có vài con gián, vài con chuột chạy ngang qua.

Hắn bước vào phòng giam. Ánh sáng chan hòa xuyên qua giếng trời tràn vào bên trong. Hoa Triệt phất tay nói với tả hộ pháp, "Đi thong thả."

Gã dặn dò người trong bóng tối: "Tôn thượng có lệnh coi chừng hắn, không được chểnh mảng."

Người đàn ông chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, khẽ đáp lại: "Dạ!"

Hoa Triệt sửng sốt.

Thương Si Mị khoát tay rời đi. Ma Tu mặc đồ đen giống như đệ tử của Phần Tình Điện. Trên tay đeo phần tình cổ. Dưới ánh trăng sáng, đôi mắt đỏ au hiện ra.

Ánh mắt hắn trở nên ác liệt: "Lộ Hào."

Ma tu giật mình quay lại: "Hoa Tình Không!?"

Một năm không gặp, con trai Lộ Minh Phong đã thay đổi.

Gã không chỉ sa đoạ thành ma tu, mà còn rất nhiều thay đổi khác... Chàng trai mười bảy tuổi xuân xanh phơi phới của thuở ban đầu nay đã biến mất. Thay vào đó là gã trung niên ba mươi bảy tuổi.

Mái tóc bạc trắng.

Tâm ma quấy nhiễu, nội phủ hỗn loạn, chân nguyên ngược dòng, rơi vào ma đạo cũng là chuyện bình thường.

Ở Hội Võ Vạn Môn, Hoa Triệt lợi dụng tiếng tiêu gieo tâm ma lên người Lộ Hào. Nếu kịp thời được một nhạc tu khác chữa trị thì tâm ma đã biến mất từ ​​lâu. Tiếc thay, gã quá xui xẻo.

Khi nhận ra tâm ma của chính mình, gã đã hoảng hốt. Nhưng trước khi mọi người xung quanh kịp nhận ra thì một biến cố khác lại xảy ra. Cha của gã bị bại lộ. Lộ Hào vội trốn khỏi Thượng Thanh Tiên Môn như chó nhà có tang. Không chạy đến ma giới thì biết trốn ở chỗ nào? Không nương tựa vào Phần Tình Điện thì biết dựa vào ai?

"Là ngươi..." Lộ Hào rất bình tĩnh, cửa phòng giam còn chưa đóng, gã đẩy cửa đi vào, "Tại sao lại bị Ma Tôn bắt?"

Hoa Triệt không trả lời câu hỏi của gã, ngược lại còn nhận xét: "Thì ra ngươi ở Phần Tình Điện."

"Ngươi biết?"

"Ta đoán."

Lộ Hào cười khẩy: "Đúng vậy, ngoại trừ nơi đây, cửu châu còn chỗ nào cho ta dừng chân?" Nụ cười trên mặt gã càng sâu hơn, biểu cảm giống như một con thú nhỏ hiền lành đáng yêu. "Mấy năm nay, Tình Không sống có tốt không?"

Hắn nhìn gã chằm chằm, "Ngươi có chuyện muốn hỏi ta!"

Đáy mắt gã loé lên hận thù nhưng lại được che giấu rất tốt. Hầu như chỉ thoáng qua, rồi lại quay về với vẻ đơn thuần, nhát gan.

Gã không lái câu chuyện theo hướng của Hoa Triệt mà tự nói với mình: "Ta có thân phận cao quý, vừa mở mắt ra đã là con của chưởng giáo, hào quang trên đầu. Ai cũng hâm mộ và nịnh nọt ta."

"Sau này ta cũng bắt đầu tu luyện. Cha cầm tay dạy ta. Trưởng lão Thượng Thanh nỗ lực chỉ bảo, huấn luyện ta thành người thừa kế xuất sắc. Ta kế thừa toàn bộ Thượng Thanh Tiên Môn coi như là chuyện đã định." Lộ Hào cười chua chát. "Ban đầu bọn họ cũng nghĩ như vậy, ta cũng nghĩ như vậy. Song sau đó... bọn họ không nghĩ như vậy, bởi vì thiên kiêu này ngốc quá, chẳng giống chưởng giáo tí nào."

Hắn không nói, chỉ yên lặng lắng nghe.

"Thiên tư ngu dốt thì biết làm sao? Trời sinh như thế, trách ai được! Ta cũng cố gắng tu luyện để nâng cao tên tuổi, để cha ta có thể hãnh diện. Nhưng tư chất của ta quá kém cỏi. Cha nói ta văn không được võ chẳng xong, làm ông ta mất mặt. Nói ta là bùn nhão không trét nên tường, cả đời này sẽ là người tầm thường. Việc này ta biết, không cần ông ta nhắc đi nhắc lại mãi như thế."

"Ai cũng nói "Nghiêm sư dạy ra cao đồ". Nhưng hoá ra, học trò ngu, thậm chí còn rất ngu, thì nghiêm khắc đến mấy cũng vô dụng." Gã nhìn xoáy sâu vào hắn. "Ngươi biết không, sỉ nhục ta là thú tiêu khiển của ông ấy."

Dĩ nhiên là Hoa Triệt hiểu điều này.

Có thể là vì hận sắt không thành thép. Chính bản thân Lộ Minh Phong cố gắng không thành, nhưng lại hy vọng Lộ Hào có thể ganh đua. Ép gã luyện võ, luyện công, muốn gã siêu việt hơn mọi người. Mong gã trở thành quán quân của Hội Võ Vạn Môn.

Lão đánh gã từ nhỏ đến lớn. Lại chẳng đánh sau cánh cửa đóng kín để không ai trông thấy, mà là đánh một cách tàn nhẫn trước mặt các trưởng lão, và những đệ tử khác.

Theo lời của Lộ Minh Phong, sự sỉ nhục của ngày hôm nay chính là động lực cho tương lai.

Điều này thoạt nghe thì đúng, nhưng lão lại đi sai hướng.

Lần đầu tiên Lộ Hào bị làm nhục, có thể gã sẽ không cam tâm, sẽ chăm chỉ. Ở trong mắt người ngoài, gã có chút tiến bộ. Nhưng Lộ Minh Phong chưa hài lòng. Lão trừng phạt lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư... Và thêm nhiều lần nữa.

Lòng tự trọng dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bị bóp chết. Dần dần, Lộ Hào trở nên rụt rè và sợ hãi, nhu nhược và bất tài.

"Ông ấy luôn trách ta vô dụng, không chịu được áp lực. Ha ha ha.... Ông ấy mới là người thực sự chịu trách nhiệm về tất cả những chuyện này, phải không? Nếu ông ấy có thể khen ta, nói vài lời hay cho ta nghe, ta sẽ không sợ hãi và thiếu quyết đoán như thế này."

"Đừng tưởng có một người cha mạnh mẽ như vậy là chuyện tốt." Lộ Hào chế nhạo, "Bởi vì hào quang của ông ấy quá sáng, sẽ thiêu đốt ngươi. Người khác sẽ so sánh ngươi với ông ấy, sống như vậy rất mệt mỏi."

"Cha quá ưu tú, tại sao con trai lại vô dụng như vậy? Lộ chưởng giáo là số một, con trai ông ta cũng là số một, nhưng là số một lộn ngược. Bọn họ có thực sự là cha con ruột thịt?" Lộ Hào tiến lại gần hai bước, nhàn nhạt nhìn Hoa Triệt, "Những lời như vậy, ngày nào ta cũng có thể nghe thấy."

"Ta bắt đầu hoài nghi chính mình, không biết có phải là con ruột của ông ta hay không. Tại sao ai cũng giỏi như vậy... Càn Dương trưởng lão từng nói Tả Tề có thiên phú không cao. Nhưng người tầm thường như vậy vẫn có thể vượt qua ta. Còn gọi ta là sư đệ, ha ha ha ha... "

"Thật may là ông trời không tệ với ta."

"Ai nói ta không phải là con ruột của Lộ Minh Phong? Thì ra chưởng giáo được mọi người ngưỡng mộ có thiên tư cũng không xuất chúng! Ông ấy cũng giống như ta, rất tầm thường. Ông ấy mắng ta là đồ bỏ đi, không có tiền đồ, hèn hạ... Mấy lời này không phải là đang tự nói cho ông ta nghe hay sao? Ông ấy chửi ta cũng là đang rủa chính mình."

Hoa Triệt lạnh lùng vạch tội: "Ngươi biết Lộ Minh Phong giết môn hạ đệ tử của lão, nhưng ngươi vẫn thông đồng làm bậy."

"Đó là thứ bọn họ xứng đáng được nhận!" Lộ Hào hét lên, ánh mắt lập tức trở nên hung tợn, "Ai bảo bọn họ coi ta là kẻ ngốc. Ai bảo bọn họ tự cho mình là siêu việt, tự cao tự đại. Một đám hợm hĩnh khinh thường người khác. Con cưng của trời thì sao? Tài năng xuất chúng thì sao? Rốt cuộc không phải là làm áo cưới cho cha ta hay sao? Ha ha ha... Xứng đáng!"

Con người sinh ra đã không bình đẳng. Có người sinh ra trong bần cùng khốn khó. Có người là hoàng thân quốc thích, ăn ngon mặc đẹp.

Đây là lý do để sinh lòng ghen ghét?

Lộ Hào ghét tất cả những người tài năng hơn mình. Giống như một con dã thú bị nhốt trong lồng, chỉ biết gầm gừ gào thét một cách vô ích.

Thật ra Hoa Triệt có thể hiểu được.

Lòng ghen ghét ai mà không có, hắn cũng từng như thế. Sau khi chôn cất Hoa Mị Nhi, hắn và Khương bà bà phải vật lộn với cuộc sống. Khi nhìn thấy đám quan lại lui tới Tuý Mãn Lâu ăn chơi trác táng. Đám thiếu gia nhà giàu tiêu tiền như nước. Hắn thật sự rất ghen ghét, thật sự không phục.

Để tồn tại, một số người không ngại van xin lòng thương xót, quỳ xuống đất níu lấy chân hôi hám của người khác cũng chỉ vì miếng ăn.

Còn một số người có tiền bạc rủng rỉnh, lại say sưa nghiện ngập, không biết trân trọng, vứt bỏ những bữa ăn ngon.

Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.

Hắn đã nhìn thấy nhiều, rất nhiều.

Nhưng mà khó chịu thì làm được gì? Kiếp trước tích đức, kiếp này sẽ có con ngoan. Kiếp này sinh ra đã chịu khổ, có khóc lóc than trời cũng chẳng thay đổi được gì. Muốn trách thì trách chính mình ở kiếp trước đã tạo ra nghiệp chướng, kiếp này gặp quả báo.

"Hoa Triệt." Lộ Hào đột nhiên bình tĩnh lại, gã ngồi xổm xuống, nhìn người đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất với ánh mắt lấp lánh, "Ta chưa bao giờ chọc tức ngươi, và ta cũng chưa từng làm gì có lỗi với ngươi, phải không?"

Hắn nhướng mắt.

Gã tràn đầy thắc mắc: "Tại sao ngươi phải làm hại ta?"

Câu hỏi này có lẽ đã khiến Lộ Hào trăn trở cả năm trời!

Một nụ cười cực kỳ nhạt thoáng hiện trong mắt Hoa Triệt.

Hắn đã từng hết lòng muốn cứu Lộ Hào khỏi Lộ Minh Phong. Nhưng đổi lại, gã mong hắn chết, gã hận hắn đến thấu xương. Thậm chí muốn đi theo Sở Băng Hoàn để giết hắn.

"Ngươi chưa từng làm chuyện có lỗi với ta sao?" Trong lòng Hoa Triệt khẽ thở dài, "Mọi chuyện trước kia, ta vốn không muốn so đo với ngươi. Định bụng giết Lộ Minh Phong xong rồi thôi. Nhưng lòng dạ của Lộ tiên sư quá thâm độc."

Lộ Hào giật mình.

"Ta còn tưởng rằng ngươi còn nhỏ không biết gì. Mới mười lăm tuổi thì có thể hiểu được cái gì? Cho dù biết được bí mật của Lộ Minh Phong, thì cũng chẳng biết cách phản kháng. Ta đã nghĩ như thế, và mềm lòng. Ta không định làm gì ngươi. Ta rất mệt mỏi, chỉ muốn ăn no chờ chết trong Linh Tiêu Bảo Điện, không muốn lo lắng những chuyện lộn xộn này, nhưng ngươi... "

Hoa Triệt nở nụ cười chua chát, "Lúc trước ở đỉnh Thanh Thành, ngươi mời ta đến Thượng Thanh Tiên Môn, ngươi còn nhớ mình đã nói gì không?"

Trong mắt gã hiện lên vẻ khó hiểu, một hồi mới phản ứng lại, kinh ngạc trợn to hai mắt.

Hoa Triệt lặp lại nguyên văn: "Ta sẽ ra mặt cầu xin cha ta nhận ngươi làm đệ tử dưới trướng chưởng giáo."

Gã kinh ngạc đứng lên, lùi lại hai bước.

Khéo môi hắn cong lên một nụ cười lạnh: "Ngươi rất có hiếu, khắp nơi tìm kiếm gia cầm cho cha. Lộ Hào ơi là Lộ Hào! Lúc nhỏ ta đã cứu mạng ngươi, hiện tại, ngươi trả ơn ta như vậy sao?"

Lộ Hào nghẹn ngào không nói được lời nào.

Hoa Triệt mặc kệ gã, đứng dậy đi về phía vách tường. Hai bên trái phải không có động tĩnh gì, nhất thời không rõ Văn Nguyên có ở đây hay không.

Tiên khoá có thể phong ấn Kim Đan, chân nguyên của hắn tạm thời không thể lưu chuyển. Hoa Triệt cảm nhận được phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến. Hắn chẳng buồn quay đầu lại, chỉ nói: "Hậu quả của việc mưu sát thiếu tôn, nghĩ kỹ rồi hãy làm."

Gã đông cứng lại, nửa bước cũng không dám tới gần.
Bình Luận (0)
Comment