Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Đang Đào Hôn

Chương 7

"Văn công tử rất đúng giờ. Tại hạ là Lộ Hào, còn đây là Tả Tề, sư huynh của ta."

Lộ Hào mặc bộ trường bào xanh lục, chất vải gấm vừa bóng bẩy vừa tôn dáng, ẩn hiện trên bề mặt từng phiến lá trúc thêu bằng chỉ tơ vàng rất cầu kỳ và tinh xảo. Đôi mắt đen láy tròn như hạt nhãn, ánh mắt tràn đầy sức sống. Ngọc quan vấn tóc, phong thái nhẹ nhàng. Thân là con trai của chưởng môn Thượng Thanh Tiên Môn, thân phận của người này đương nhiên rất cao quý. Bội kiếm Lãng Nguyệt cũng là bảo vật hiếm có trên đời.

Tễ Phong - Lãng Nguyệt.

Tương sinh gắn bó như cây liền cành.*

Chúng là một đôi kiếm có quan hệ anh em với nhau. Từ thời thượng cổ vốn là một thể, sau đó phân thành hai nửa. Trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống hai thanh kiếm này chia lìa cho đến ngày nay.

Lãng Nguyệt hiện thế sớm hơn, sau đó bị chưởng môn Thượng Thanh Tiên Môn đoạt lấy tặng cho con trai cưng.

Có một lần Hoa Triệt ra ngoài rèn luyện, vì cứu người mà rơi xuống đầm nước lạnh, trong họa lại được phúc, vô tình tìm thấy Tễ Phong.

Kiếm này có linh, lại là thần khí thượng cổ, lẽ dĩ nhiên đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Ngoài miệng thì thiên hạ không nói gì, nhưng trong lòng đều rất thèm muốn, do đó kéo tới không biết bao nhiêu gió tanh mưa máu. Cuối cùng cũng có một người thành công, gã ta nghĩ nát óc bày mưu tính kế cướp lấy Tễ Phong, đến lúc rút lại rút không ra.

Bảo kiếm một khi đã nhận chủ, cho dù có ném vào Hồng Liên Nghiệp Hỏa rồi đốt thành tro, nó cũng không chịu quy phục bất kỳ ai, ngoại trừ Hoa Triệt. Có cướp về cũng cũng vô ích, sóng gió vì thế mới chịu tan đi.

Hoa Triệt cười khẩy.

Đôi kiếm này vốn dĩ là anh em cùng dòng. Chủ nhân đáng lẽ cũng như anh em một nhà, thân ái tôn kính lẫn nhau, nhưng mà...

Sự kính trọng, hoà thuận, thân ái của Lộ Hào dành cho hắn cuối cùng cũng ngả mũ chào thua trước lòng ghen tị và hèn nhát.

"Môn sinh của Linh Tiêu Bảo Điện năm nay thật sự rất tốt." Lộ Hào quét mắt nhìn tất cả mọi người, lại không nhận ra Sở Băng Hoàn. Do tính cách của y kỳ cục không thích giao du với mọi người, ít khi đi ra ngoài, cho dù có thịnh hội của tiên đạo cũng không tham gia. Thành thử hiếm ai biết mặt.

Ngược lại, thiếu gia của Phượng Minh Cốc thì khác, phương châm sống của Mộ công tử là phải thật nổi bật. Chỗ nào ồn ào náo nhiệt là chỗ đó có mặt. Và đương nhiên Lộ Hào liếc mắt một cái là dễ dàng nhận ra.

Đại thiếu gia của Phượng Minh Cốc thật sự chạy tới Linh Tiêu Bảo Điện?

Lộ Hào nhất thời cảm thấy kỳ lạ, đang nhiều người thế này cũng không tiện hỏi trực tiếp. Hơn nữa việc tuyển chọn đệ tử cần phải công bằng tuyệt đối, không thể vì xuất thân mà được đãi ngộ đặc biệt. Cho dù là thiếu gia của Phượng Minh Cốc thì vẫn giống như những người khác, tự dựa vào năng lực bản thân vượt qua khảo nghiệm.

Đột nhiên, Lộ Hào sửng sốt.

Phía sau Mộ Dung Táp là một thiếu niên mảnh khảnh, mặc một bộ quần áo vạt chéo màu đỏ sẫm. Tóc buộc bằng sợi dây màu trắng bạc, nước da trắng ngần, đôi mắt phượng trong veo, khóe môi ẩn hiện ý cười.

Lộ Hào không dám nhận: "Ngươi, ngươi là Hoa..."

"Canh giờ không còn sớm, ta chờ lệnh Tiên sư." Sở Băng Hoàn đột nhiên chen ngang. Văn Nguyên vốn đang chìm đắm trong trạng thái "ngưỡng mộ Thượng Thanh", bỗng nhiên giật mình tỉnh táo và nhanh chóng đáp lại:

"Các vị công tử chỉ cần ở chỗ này trong ba ngày. Hết thời gian chúng ta sẽ quay trở về. Ta cùng công tử Thượng Thanh Tiên Môn sẽ ở bên cạnh. Nếu gặp nguy hiểm phải nhanh chóng kêu cứu. Đừng cố xoay sở một mình."

Dù sao đây cũng là khảo nghiệm dành cho tân đệ tử. Mặc dù có đại sư huynh đi theo, nhưng chỉ cần không có tình huống nguy hiểm đến tính mạng thì bọn họ sẽ không can thiệp.

Thượng Thanh có rất nhiều quy củ, quan hệ giữa các đệ tử luôn rất căng thẳng. Bởi vì theo quan điểm của Hoa Triệt bọn họ có một quy định rất ngu ngốc. Các môn phái khác đều dựa vào ngày nhập môn để phân định ai là sư huynh, ai là sư đệ. Bọn họ lại căn cứ vào cảnh giới của bản thân, ai cao sẽ làm sư huynh.

Cho nên, lúc Hoa Triệt bái nhập vào Thượng Thanh chỉ gọi Lộ Hào là sư huynh khoảng nửa tháng. Con đường tu hành sau này như nước chảy mây trôi. Người sau vượt qua người trước, Lộ Hào trở thành sư đệ. Kể từ đó trở đi không kẻ nào đủ tài năng làm sư huynh của hắn.

Từng bước trở nên siêu việt, trăm người, ngàn người, một bước đăng đỉnh. Hoàn toàn xứng đáng là đại sư huynh của Thượng Thanh Tiên Môn.

Một môn quy như vậy nhanh chóng gieo mầm cạnh tranh vào đầu những môn sinh mới gia nhập. Từ sư huynh xuống làm sư đệ đó là sự sỉ nhục. Một môn phái như vậy làm gì có tình đồng môn, làm gì có huynh ngã đệ nâng.

Hoa Triệt đi ở cuối hàng, từ xa xa lén nhìn sư đệ kiếp trước.

Lộ Hào tuy là con trai của chưởng môn nhưng tư chất thường thường bậc trung. Từ khi bước vào con đường tu hành đã bị người cha tài năng dạy dỗ quá mức nghiêm khắc. Lấy chê trách làm phương pháp giáo dục. Vài ba bữa lại gọi Lộ Hào vào phòng riêng la rầy. Xây dựng bản lĩnh bằng cách đánh đập trước mặt những đệ tử khác. Thật ra là đang bào mòn lòng tự trọng của con trai ông ta. Hại Lộ Hào ngày càng nhu nhược yếu đuối, ngã đâu nằm đó không đứng lên nổi.

Lần này mang tiếng là đến hỗ trợ, nhưng thật ra là để cho Tả Tề đưa Lộ Hào đi trải nghiệm.

"Công, công tử."

Hoa Triệt bị cắt ngang suy nghĩ, sửng sốt quay đầu nhìn cọng giá đứng bên cạnh.

"Ta tên Lâm Ngôn." Đậu Đậu lo lắng xoa tay, hai má ửng lên, "Cảm ơn, cảm ơn ngươi"

Lâm Ngôn đang nhắc đến chuyện Hoa Triệt đọc dõng dạc khi nãy. Hắn khoái chí mỉm cười, giơ tay vỗ vai Đậu Đậu: "Khách sáo làm gì, sau này chúng ta trở thành huynh đệ đồng môn rồi, giúp nhau mới phải chứ."

"Vị huynh đài này dám chắc mình trúng tuyển?" Người nói chuyện đúng là tên kiếm tu chuyên chọc ngoáy. Hình như mọi người đều gọi gã là Đại Hổ.

Nói xong, Đại Hổ cười khinh thường: "Đúng vậy, ta vừa thấy đường đường là tiên sư bên Thượng Thanh mà hình như muốn nói chuyện với ngươi. Hai người biết nhau đúng không? Nói đúng quá còn gì. Ngươi có lai lịch như vậy... chẳng trách. Kết bằng hữu với tiên sư vào cửa Thượng Thanh còn dễ dàng, nói chi tới Linh Tiêu Bảo Điện! "

Gã nói xong cố ý liếc nhìn Văn Nguyên một cái.

Xúc phạm sư môn, điều này có thể dung thứ được không?

Ai ngờ, Văn Nguyên chẳng những tỉnh bơ như không, mà còn cười lên vô cùng đắc ý: "Vị công tử nói rất đúng. Linh Tiêu Bảo Điện quá suy sụp. Đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng cảm thấy rách nát!"

Đại Hổ: "..."

Là một tông môn gà rừng nghèo xác nghèo xơ, Linh Tiêu Bảo Điện chỉ đáng theo đuôi mấy tiên môn lớn. Mỗi lần tổ chức thịnh hội đều tranh hạng nhất từ dưới đếm lên. Đệ tử trong môn sớm đã quen thuộc với mấy trò chế giễu thế này.

Hoa Triệt nghe xong cũng dở khóc dở cười.

Vào ban đêm, mọi người cùng đốt đống lửa ngồi quây quần bên nhau. Người đến bái sư không phải ai cũng là tu sĩ. Có người xuất thân từ tiên môn giống như Mộ Dung Táp và Sở Băng Hoàn, lớn lên trong phúc khí, đắm mình vào tu luyện. Cũng có những người xuất thân là nông dân, hai tay cầm rìu để tự vệ.

Tu sĩ sẽ không biết mệt. Còn người bình thường hầu như đã kiệt sức sau một ngày leo đèo lội suối, nằm thẳng cẳng ra ngủ say như chết.

Mộ Dung Táp đến gần Lâm Ngôn bắt chuyện: "Sao còn chưa ngủ? Nhìn ngươi nhỏ gầy mà khỏe gớm."

Đậu Đậu đột nhiên nghe người điểm danh có chút e ngại, lát sau mới ngập ngừng trả lời: "Cái này ăn thua gì. Cày bừa ở nhà còn mệt hơn nhiều."

"Ta tên là Mộ Dung Táp, nhìn ngươi vừa mắt, ta đưa ngươi cái này kết bằng hữu."

Lâm Ngôn vội vàng đứng dậy cung kính chào: "Mộ Dung công tử."

Mộ Dung Táp cười tủm tỉm: "Sao lại Mộ Dung? Ta họ Mộ."

Lâm Ngôn ngẩn ra: "Hả?"

Hoa Triệt: "Họ Mộ, danh Dung Táp, tự Chiêu Diêu."

Lâm Ngôn đỏ mặt ngay lập tức, họ của người ta mà cũng nói sai. Thật là thô lỗ!

Mộ Dung Táp sắc mặt kỳ quái: "Hoa huynh, ngươi biết tự của ta?"

Hoa Triệt cười nói: "Mộ công tử Phượng Minh Cốc, ai không biết?

Lời này dỗ Mộ Dung Táp vui vẻ vểnh râu lên: "Không hổ là huynh đệ của Mộ Chiêu Diêu ta!"

Hoa Triệt vẫn muốn chửi thầm: "Lúc đặt tên cho ngươi, cha ngươi không nghĩ hai chữ "Mộ Dung" sẽ làm người khác hiểu lầm sao?"

Mộ Dung Táp bĩu môi: "Ai biết, ngươi đi mà hỏi cha ta."

Hoa Triệt nhắm mắt ngồi được một lúc tự dưng linh cảm có người tới gần, vừa mở mắt ra đã thấy Sở Băng Hoàn. Y không nói lời nào trực tiếp đưa túi nước cho hắn. Hoa Triệt do dự nhưng cũng nhận lấy: "Cảm ơn."

"Ta họ Sở, danh Băng Hoàn, tự Thiên Ngu."

Hoa Triệt bất ngờ bị sặc nước, biểu cảm như vừa uống thuốc ngu xong, cực kỳ khó hiểu nhìn qua y.

Nói cái này làm gì?

Vân Miểu Tiên Quân thản nhiên nói: "Ngươi nên nhớ kỹ tên hôn phu."

"À! Rồi sao?" Ma Tôn ngây ra như phỗng.

Sở Băng Hoàn quay đi một nước. Biết tự của tên nhóc Táp Táp kia thì được. Tự của mình sao có thể không biết.

Hừ!

Với lời cảnh báo của Trang Điền thì thật sự không ai dám ngủ say. Ngoài ra nếu có dũng khí thể hiện biết đâu có thể để lại ấn tượng tốt trước mặt Văn Nguyên, đến lúc đó khả năng vượt qua khảo hạch cũng cao hơn.

Trong lúc Hoa Triệt nhắm mắt nghỉ ngơi, không ít người lặng lẽ đi lấy lòng Lộ Hào. Tất cả đều bị chàng ta khéo léo từ chối, sau đó đi đến chỗ của hắn.

"Nếu ta không nhầm, ngươi là Hoa Tình Không?"

Hoa Triệt mở mắt ra, một thanh niên nhuốm máu xông vào trong tầm mắt, vẻ mặt điên cuồng vẫy vẫy Lãng Nguyệt, phía sau là hàng ngàn xác chết, mùi máu tanh nồng hòa cùng tiếng quát mệt mỏi: "Hoa Tình Không! Nếu hôm nay ngươi không giết ta, ngày sau ta sẽ lôi ngươi ra thiên đao vạn quả, nghiền xương thành tro!"

Thanh niên trong trí nhớ hòa thành thanh niên trước mặt, lại đột nhiên tách ra. Hoa Triệt chấn động tâm thần uể oải trả lời: "Ừ."

"Thật sự là ngươi!" Lộ Hào vui mừng khôn xiết. "Chúng ta gặp nhau ở Hàng Châu, ngươi không nhớ ta sao? Ta bị lạc ở Hàng Châu, bị hai tên buôn người bắt cóc. Nhờ ngươi cứu ta, đưa ta về bên người thân."

"Không!" Vẻ mặt Hoa Triệt khó hiểu, "Ta không nhớ rõ, hay là Lộ tiên sư nhận lầm người?

"Nhất định là thật, ta chắc chắn." Lộ Hào cũng không vội, chỉ mỉm cười và nói, "Ngươi làm việc thiện cũng không nghĩ tới ơn nghĩa, nhưng ta sẽ vĩnh viễn giữ ở trong lòng. Ngày sau cần gì cứ nói, ta sẽ hết lòng hỗ trợ."

Không đợi Hoa Triệt đáp lại, đằng xa đã có tiếng hét!

Mọi người đều bị đánh thức. Chỉ thấy một con dơi to bằng cái chậu rửa mặt bay lên phía trước, hai móng vuốt sắc nhọn quặp mạnh vào vai một người. không ngờ lại thật sự nhấc người đó bay lên không trung.

Lâm Ngôn sắc mặt tái nhợt sợ hãi, Mộ Dung Táp bật dậy kinh ngạc nói: "Nhiếp Hồn Biên Bức!"

Bầy dơi bay đến ngày càng nhiều, xem chừng có tới vài chục con khí thế áp đảo che trời lấp đất.

Khóe miệng Hoa Triệt giật giật: "Chơi lớn như vậy sao?"

Nhiếp Hồn Biên Bức là loại ma vật cấp thấp, sợ lửa, chỉ cần dùng Minh Hỏa Chú là có thể phòng thân. Chẳng qua đa số đều là tân binh tu tiên giới chưa có kinh nghiệm, đụng trận liền mất hết bình tĩnh la hét ỏm tỏi. Hoa Triệt tránh sang một bên, túm theo Lâm Ngôn đang hoang mang lo sợ: "Đi qua gần đống lửa."

Dơi bay thành từng đàn, mở hàm răng sắc nhọn cắn vào cổ người, lại không hút máu mà chuyên đi hút hồn.

Hoa Triệt lo cho Đậu Đậu xong, vội quay lại đám người đang hỗn loạn hét to một tiếng: "Khối Băng!"

Sở Băng Hoàn vốn bình tĩnh trong suốt quá trình cũng suýt khóc oà lên khi nghe hai tiếng "Khối Băng".

"Ngươi nhìn ngươi xem, cả ngày trưng ra cái bản mặt nghiêm nghị, im im không nói, cười cũng không cười. Lại trắng trẻo tuấn tú. Băng Hoàn, Băng Hoàn, ha ha... còn không phải là "Khối Băng" sao?"

"Khối Băng, cười lên nào!"

*****

(*) Câu gốc là Đồng Khí Liên Chi, hay còn gọi là "đồng khí liên căn" là thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.
Bình Luận (0)
Comment