Mỗi Ngày Vợ Tôi Đều Than Đói

Chương 4


Edit: Vàng Chóe
Này là…
Màn hình của máy giám sát bỗng nhiên tối đen, lại vào thời khắc căng thẳng như vậy, Ấn Hán hoảng hốt, cậu nhìn sang Cao Dương Khanh đứng bên cạnh, nhướng mày với vẻ mặt chất vấn.
“Hửm? Tớ nào biết điện đột nhiên ngừng hoạt động, tớ vừa mới thức tỉnh kỹ năng này thôi, vẫn chưa kiểm soát tốt.” Cao Dương Khanh trong tay cầm hai tia điện vẻ mặt vô tội, cuối cùng là bất chấp tất cả, thừa nhận chính mình không được.
Phía bên Ấn Hán đã xảy ra tai nạn nhỏ ngoài ý muốn, mà bên Lưu Thanh Nhạc đã trở thành một mớ hỗn độn, vốn dĩ điều khiển từ xa đã phí rất nhiều sức, bị gián đoạn như vậy, xác sống trung niên bên này đã lập tức thoát khỏi sự kiểm soát, khôi phục lại bản năng kiếm ăn, đám côn trùng xác sống hôm trước Ấn Hán giấu trong cái xác cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Lưu Thanh Nhạc nhanh chóng phát hiện ra xác sống trung niên này không ổn, lập tức lùi về phía sau, ngay khi anh vừa lùi đến nơi an toàn, xác sống trung niên với quần áo đoan chính này lập tức phát nổ, kèm theo tiếng nổ mạnh là một đám côn trùng nhỏ màu đen tràn ra từ trong cơ thể nát vụn, một đám lao về nhóm người Lưu Thanh Nhạc.
Ấn Hán cảm nhận được sự chuyển động và phấn khích của côn trùng xác sống, lập tức kêu to không ổn.

Lôi Cao Dương Khanh chạy về phía phòng nghỉ “Tình hình có sự thay đổi, triển khai kế hoạch B”
“Đm cậu? Kế hoạch B đâu ra vậy?”
“Rút lui! Trúng kế rồi!” Lưu Thanh Nhạc đánh bay Lý Hạo đang nhào về phía anh, lúc này mới nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề, đám côn trùng này lại có thể lây lan vi rút! Anh em trước đây từng kề vai chiến đấu bây giờ đã bắt đầu chém giết lẫn nhau, lần đầu tiên Lưu Thanh Nhạc hối hận vì đã đưa ra quyết định cứu viện này.

Anh giơ tay lên, tia điện màu xanh xuất hiện trên tay, ngay khi anh quyết tâm đánh về phía Lý Hạo.

Đột nhiên phía sau cửa truyền tới tiếng cụp.

“Dừng tay!” Ấn Hán vừa xông vào đã thấy cảnh như vậy, sợ tới mức hồn vía lên mây.

Đầu tiên cậu bí mật ra lệnh ngừng cuộc tấn công của đám côn trùng xác sống, sau đó cũng gia nhập vào cuộc chiến hỗn loạn này.
“Những người này không biến thành xác sống, chỉ tạm thời mất đi ý thức, mọi người đừng giết họ.” Không biết từ lúc nào mà Cao Dương Khanh đã cầm một cái loa phát thanh đứng trên giường, tuyên truyền bằng cả niềm đam mê mãnh liệt ra bốn phương tám hướng.
Mọi người vừa thấy hai người đến tiếp viện, lập tức tràn ngập hy vọng, Lưu Thanh Nhạc nghe được lời khuyên của người cầm loa thần bí, suy nghĩ nửa giây, sau đó dùng lôi điện đánh ngất Lý Hạo đang điên cuồng, nhờ mọi người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng các đội viên bị mất ý thức đã bị khống chế.

Một trận hỗn chiến qua đi, bây giờ chỉ còn bảy tám người có thể đứng vững.
“Xin hỏi hai người là?” Lưu Thanh Nhạc lễ phép dò hỏi tổ hợp hai người trước mặt, hai người đều trông rất trẻ chỉ tầm 17 18, một người da trắng xinh đẹp, có vẻ như hình dung một chàng trai như vậy là không thích hợp, nhưng nó lại là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lưu Thanh Nhạc, một người khác thì cao to đẹp trai.
Quan trọng là ở tận thế, hai người lại không gia nhập quân đội, chỉ dựa vào năng lực của bản thân mà còn có thể giữ cho quần áo mình sạch sẽ đúng là không dễ dàng.

Điều khiến mọi người tò mò là chàng trai trắng nõn này lại đeo một đôi găng tay nhung, bây giờ là mùa hè, ngay cả khi tận thế đến thì nhiệt độ cũng chỉ thấp hơn năm ngoái một chút thôi, cũng không nên mang găng tay như vậy.

Nghĩ đến ví dụ thê thảm trước đó, chẳng lẽ tay của chàng trai này bị xác sống cắn sao?
Ấn Hán thấy Lưu Thanh Nhạc nhìn chằm chằm vào găng tay heo hồng phấn của mình, trong lòng tràn đầy khinh thường.

Người đàn ông này nhìn có vẻ kiên cường, thế mà hành vi lại thô tục như vậy.


Cao Dương Khanh ở bên cạnh không nghĩ vậy, mặc dù y biết Ấn Hán đã ngụy trang một chút, nhưng y vẫn lo lắng rằng thân phận của Ấn Hán bị bại lộ.
“Tôi là Cao Dương Khanh, cậu ấy là Ấn Hán, khi tận thế đến chúng tôi vô tình phát hiện ra nơi này, nên vẫn luôn trốn tại đây.” Cao Dương Khanh vừa nói vừa đi đến trước mặt Ấn Hán, che Ấn Hán kín mít.
“Lưu Thanh Nhạc, đội trưởng đội cứu viện của thành phố A.” Lưu Thanh Nhạc tự mình giới thiệu họ tên, sau đó đi vòng qua Cao Dương Khanh, đến bên cạnh Ấn Hán, bất ngờ cầm tay cậu lên.
“Cho tôi xem tay”
“……”
“???” Đối lập với sự bình tĩnh của Ấn Hán, nội tâm của mấy đội viên phía sau đã có thể so với phim cung đấu.

Thấy đội trưởng lôi kéo tay của một chàng trai lại còn muốn nhìn tay của người ta, nội tâm của mỗi người tại đây có thể nói là mưa rền gió dữ.
WTF? Không ngờ đội trưởng lại cong?
Cách tiếp cận cũng quá lỗi thời rồi?
Thánh thần ơi, tôi nhìn không nổi nữa rồi, xấu hổ quá đi
Ấn Hán cười khẩy một tiếng, dùng sự khéo léo để giãy tay ra.


Cao Dương Khanh lập tức kéo Ấn Hán về bên mình vẻ mặt nghiêm túc đáp trả Lưu Thanh Nhạc “Không được!.”
Chúa ơi Chúa ơi, đội trưởng sao lại đáng thương thế này, thế mà lại thích người đã có chủ.
Thương tiếc cho tình yêu của đội trưởng.
Phấn khích quá, trở về phải kể cho mọi người nghe mới được.
“Anh Lưu, hơn một tháng qua chúng tôi vẫn luôn trốn ở đây, khó khăn lắm hôm nay mới nhìn thấy con người, thật sự quá tốt đi, thật sự chúng tôi đã cho rằng mình sẽ chết tại nơi này, mọi người tới đây là để cứu chúng tôi sao?” Ấn Hán giống như một con thỏ trắng ngây thơ đơn thuần tràn ngập hy vọng nhìn về phía Lưu Thanh Nhạc, mang theo một chút tính tình trẻ con cùng tin tưởng.
“Đúng vậy, nhưng trước tiên có một điều kiện để cứu hai người, tôi muốn xác định chắc chắn là hai người không mang theo vi rút xác sống.” Lưu Thanh Nhạc bình tĩnh nhìn hai thiếu niên trước mặt, với ánh mắt biểu thị rằng anh ta nhất định phải làm cho ra lẽ.

Ánh mắt lướt qua đôi bao tay heo hồng phấn của Ấn Hán, yên lặng đợi câu trả lời từ cậu.
À, thì ra là vậy, còn tưởng rằng đội trưởng cuối cùng cũng thông suốt.
Haizz, bệnh nghề nghiệp.
Đội trưởng vì để tìm đường lui cho mình mà ngay cả lý do này cũng dùng tới*, chậc chậc chậc.
*Ý của mọi người là, anh Lưu dùng lý do kiểm tra vết cắn để chữa quê cho mình, vì cua trúng người có bồ rồi á.
Ấn Hán thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên tay mình, rất không tình nguyện hừ hừ hai tiếng, vốn dĩ là hừ hừ theo bản năng nhưng lại làm cho Cao Dương Khanh đứng bên cạnh hoảng sợ.
Như là phải suy nghĩ cẩn thận lại như là muốn chứng minh bản thân, Ấn Hán gật đầu với Lưu Thanh Nhạc, sau đó thẹn thùng, không sai là thẹn thùng từ từ tháo găng tay ra.
Hửm? Điều thu hút sự chú ý của mọi người là kiểu móng tay màu đỏ đầy quyến rũ với những viên kim cương rực rỡ.
“Phạm pháp sao?” Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đám người này, Ấn Hán như là đứa nhỏ bị cướp kẹo que, tràn đầy tức giận gào về phía Lưu Thanh Nhạc.
Lưu Thanh Nhạc cố gắng lơ đi cảm giác không khỏe khi nhìn mấy viên kim cương to bằng hạt đậu nành lấp la lấp lánh được khảm trên móng tay đỏ choét kia, đảm bảo rằng Ấn Hán mang găng tay chỉ vì sở thích cá nhân chứ không có ý đồ gì khác, lập tức nói Ấn Hán có thể đi cùng bọn họ.
Lưu Thanh Nhạc ra lệnh cho mọi người hỗ trợ nhau, may mắn thay người tỉnh táo hiện tại có hai người có siêu năng lực, nhanh chóng đóng gói tốt những người đang hôn mê, một mình Ấn Hán lập tức cuồn cuộn chạy tới cửa.


Trên đường đi, Ấn Hán lặng lẽ thả uy áp, dọa cho bọn xác sống vì nghe được mùi con người mà tới gần phải lui về sau, tình hình bây giờ của đội cứu viện sợ là chỉ một đám xác sống nhỏ tấn công, chắc chắn cũng sẽ chịu thương tổn nghiêm trọng.

Tới đâu hay tới đó Ấn Hán quyết định nhân cơ hội này, có thể cho Cao Dương Khanh trở về xã hội loài người.
Ấn Hán nhìn Cao Dương Khanh bên cạnh, nở một nụ cười rạng rỡ từ tận đáy lòng.

Thật tốt khi cậu vẫn còn ở đây.
Cao Dương Khanh, cậu biết không?
Tớ đã đói bụng rất lâu rồi.

Máu người, không còn đủ nữa.

Ý thức con người, tớ duy trì quá mệt mỏi.

Vốn dĩ muốn chờ có một ngày, khi tớ không thể khống chế được bản thân nữa sẽ nói lời từ biệt với cậu.

Bây giờ đột nhiên có một cơ hội như vậy, lời từ biệt có lẽ cũng nên nói rồi..

Bình Luận (0)
Comment