Phong cách trang trí nhà của Dịch Phỉ Thành hoàn toàn khác biệt so với nhà Giang Nhiên Uẩn.
Dù Giang Nhiên Uẩn ít khi về nhà, nhưng người quản gia vẫn sắp xếp mọi thứ ấm cúng, nội thất chủ yếu là tông màu sáng. Còn căn hộ của Dịch Phỉ Thành lại theo phong cách tối giản, chủ đạo là gam màu lạnh, không gian rộng càng tăng thêm cảm giác trống trải, lạnh lẽo.
“Em muốn uống gì?”
“Nước…” Giang Nhiên Uẩn nói thêm, “Nước ấm.” “Được, đợi một chút nhé.”
“Ừm.” Giang Nhiên Uẩn đáp, mang đôi dép mới Dịch Phỉ Thành đưa, đi lòng vòng trong phòng khách.
“Em có thể đi xem các phòng.” Dịch Phỉ Thành mỉm cười nói.
Không hiểu sao, nhìn cô ở đây, trong đầu anh hiện lên bốn chữ “Bừng sáng rực rỡ”.
Dạo gần đây, dường như cô đã làm sáng bừng cả căn nhà anh.
“Được nha, em đi xem!” Giang Nhiên Uẩn hé mở một cánh cửa, nhìn vào. Đúng như dự đoán, đây là phòng ngủ chính. Tông màu giống phòng khách, chủ đạo là màu xám xanh.
Sau đó, cô xem qua phòng khách, thư phòng… Căn cuối cùng, đẩy cửa bước vào, Giang Nhiên Uẩn thấy trên bàn là những cuốn tạp chí, mỗi cuốn đều có hình cô trên bìa.
Cuốn “Thời Tú” đặt trên cùng.
Khóe môi Giang Nhiên Uẩn khẽ nhếch lên, trái tim như tan chảy, niềm vui sướng bừng lên như bong bóng mùa hè: Anh ấy cũng mua!
Cảm giác tiếc nuối khi cô mua tạp chí lúc đó giờ đây được đền đáp trọn vẹn.
Thậm chí còn nhiều hơn thế. Giang Nhiên Uẩn ngước mắt nhìn.
Sau bàn là tủ kính gắn tường, bên trong trưng bày những món đồ chưa mở seal: quần áo da hiệu, điện thoại phiên bản giới hạn có chữ ký, laptop, đồng hồ cao cấp, kính mắt, trang sức vàng…
Tất cả đều là những thương hiệu mà cô đang và đã từng làm đại diện.
Sạch sẽ, không một hạt bụi, có thể thấy được thường xuyên được lau chùi.
Điều khiến Giang Nhiên Uẩn ngạc nhiên là trong tủ kính còn có một con thú bông nhỏ xíu, chỉ bằng lòng bàn tay, là phiên bản Q đáng yêu được thiết kế riêng cho cô khoảng 3-4 năm trước, khi cô làm đại diện cho một chuỗi đồ ăn nhanh.
Còn có một món đồ mới được thêm vào gần đây.
Đó là ly nước đất sét mà cô làm trong show “Tình Yêu vượt thời đại”.
Khi tô màu, cô không tô đậm lắm, nhưng sau khi nung lại trở nên rực rỡ đến chói mắt.
Giang Nhiên Uẩn quay người, nhìn về phía bàn làm việc, không biết trong ngăn kéo còn có gì nữa?
Cô kéo một ngăn ra.
Bên trong là những vé xem phim được bảo quản cẩn thận, chia làm hai tập, một hộp là phim của cô, hộp còn lại là các phim khác.
Còn có vé xem kịch ở nhà hát nhỏ năm đó, cũng được tách riêng với vé các vở kịch khác, thêm cả vé nhạc kịch và vé concert.
Kéo thêm một ngăn kéo nữa. Bên trong là cả xấp giấy viết thư và phong bì trống.
Giang Nhiên Uẩn nghĩ đến việc khi biết Dịch Phỉ Thành chính là Bắc Cực Hồi Ngư, cô đã về nhà tìm lại những lá thư anh từng gửi cho mình.
Ba lần họp fan, ba lá thư. Mỗi lá thư đều không dài, thay vì nói về bản thân Giang Nhiên Uẩn, phần lớn đều nhắc đến diễn xuất và nhân vật của cô, chỉ có vài câu cuối cùng là nhắn nhủ cô nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn uống đầy đủ.
Lúc viết thư, anh đã nghĩ gì nhỉ?
Có phải đã viết qua vài bản nháp rồi vứt đi không?
Những bản nháp đó có giống như thư của các fan khác, bày tỏ tình cảm dành cho cô không?
Sao không giữ lại nhỉ? Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Giang Nhiên Uẩn ngẩng đầu, thấy Dịch Phỉ Thành bưng ly nước ấm, đứng ở cửa.
Thực ra cửa cũng không đóng, nhưng anh vẫn gõ hai cái để thu hút sự chú ý của cô.
“Nước đây.” Dịch Phỉ Thành bước đến gần, đặt ly nước trước mặt cô. “Lại đây.” Giang Nhiên Uẩn vẫy vẫy ngón tay gọi anh.
Dịch Phỉ Thành cúi người lại gần, đôi mắt đen láy không chớp nhìn cô chăm chú.
Giang Nhiên Uẩn lập tức nhận ra, dù anh tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng tai đã âm thầm đỏ ửng.
Bị cô phát hiện căn phòng này… vẫn còn ngượng sao?
Giang Nhiên Uẩn bật cười, ôm lấy mặt anh, hôn một cái. Lông mi Dịch Phỉ Thành khẽ run.
“Em định dọn vào đây,” Giang Nhiên Uẩn nhìn anh bằng ánh mắt long lanh, “Nhưng em không thích màu ga giường phòng ngủ chính.”
Dịch Phỉ Thành cười khẽ: “Vậy đổi đi. Còn gì không thích nữa không?”
“Thì… rèm cửa và thảm cũng…” Đều cùng một tông màu, Giang Nhiên Uẩn cảm thấy làm cả không gian trở nên u ám. Cô không thích lắm.
“Được,” Dịch Phỉ Thành nói, “Theo ý em.”
Anh suy nghĩ một lát, xoay người đi ra ngoài, rồi nhanh chóng quay lại, đưa cho Giang Nhiên Uẩn một thẻ đen.
Giang Nhiên Uẩn: “Hả?”
Dịch Phỉ Thành: “Hạn mức cao lắm, em cứ thoải mái dùng.”
Giang Nhiên Uẩn đột nhiên reo lên vui vẻ: “Anh giống như tổng tài bá đạo ghê.”
Dịch Phỉ Thành sững người, anh không phải, anh chẳng bá đạo mà cũng chẳng phải tổng tài: “Em thích tổng tài bá đạo à?”
Giang Nhiên Uẩn lại hôn anh một cái: “Em thích anh.”
Sau khi dọn về sống chung, hai người chưa làm gì mà chỉ ôm nhau ngủ một giấc đến sáng.
Bước vào tháng 6, thời tiết đã vào hè nóng bức.
Cảm giác nóng rõ rệt, sáng thức dậy vẫn còn lười biếng không muốn buông tay nhau ra.
Cho đến khi báo thức của Giang Nhiên Uẩn phá vỡ sự yên tĩnh của phòng ngủ, cô mới rời khỏi vòng tay Dịch Phỉ Thành để tắt báo thức.
“Hôm nay em có việc.” Giang Nhiên Uẩn nói khẽ, giọng còn ngái ngủ. “Anh cũng vậy.” Giọng Dịch Phỉ Thành hơi khàn.
“Phải dậy thôi.” Giang Nhiên Uẩn muốn vươn vai nhưng lại hơi ngượng. Vài giây sau, cô là người đứng dậy trước.
Trong phòng tắm, đồ dùng vệ sinh đã được chuẩn bị sẵn. Bàn chải đánh răng và cốc của cả hai đều mới mua, một bộ, đặt cạnh nhau.
Trước gương, bên trái là lược và mỹ phẩm dưỡng da của cô, bên phải là dao cạo râu và dung dịch dưỡng da của anh.
Như thể cuộc sống đã được sắp xếp rõ ràng bên nhau.
Mới bắt đầu sống chung, Giang Nhiên Uẩn còn hơi không quen.
Cuộc sống chung dưới một mái nhà, những chi tiết nhỏ giữa hai người trở nên nhiều hơn. Đôi khi khó tránh khỏi việc để ý hay suy nghĩ về
những điều không đáng.
Nhưng theo thời gian trôi qua, sau khi thay bộ ga giường và rèm cửa mà cô không thích, mang về những thú bông cô yêu thích, Giang Nhiên Uẩn cảm thấy gắn bó sâu sắc và hòa nhập với nơi này, dần quen thuộc và tự nhiên hơn.
Cô bắt đầu cư xử như ở nhà mình, buổi sáng thức dậy thấy Dịch Phỉ Thành nằm bên cạnh, cô có thể thoải mái lăn qua lăn lại, duỗi người.
Dịch Phỉ Thành cũng dần quen với việc có cô bên cạnh mỗi ngày.
Cô biết anh dậy rất sớm, có lẽ do bẩm sinh cần ít giấc ngủ, khiến người khác ngưỡng mộ.
Anh cũng phát hiện cô thích ngủ nướng, có khi thức khuya nhưng phải dậy sớm, buổi sáng càu nhàu trông rất đáng yêu.
Cô thích uống cà phê buổi sáng, anh cũng vậy.
Ban đầu, cô không mấy thích tập thể dục, giảm cân chủ yếu bằng ăn uống điều độ, thỉnh thoảng mới vận động, còn anh tập gym khá thường xuyên. Thấy Dịch Phỉ Thành gần như ngày nào cũng đi tập, Giang Nhiên Uẩn cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu tham gia cùng.
…
Cuộc sống như vậy không khiến họ cảm thấy quá quen thuộc đến nhàm chán, ngược lại càng muốn gắn bó bên nhau hơn.
Từ khi bắt đầu sống chung, cả hai đều về nhà ngay khi có thể.
Trước đây nếu đi công tác xa, không về kịp trong ngày thì có thể ở lại khách sạn một đêm.
Nhưng sau khi sống chung, cảm giác có người đang đợi ở nhà khiến họ không muốn ở ngoài lâu.
Những buổi tối cũng trở nên thú vị hơn.
Trong chuyện riêng tư, cả hai đều có thái độ cùng nhau khám phá.
Ban đầu, họ vẫn giữ những cách thức quen thuộc, chỉ là thử nghiệm một vài cách thể hiện tình cảm khác nhau.
Dần dần, họ bắt đầu thêm vào một số phụ kiện nhỏ.
Giang Nhiên Uẩn đặc biệt thích cho Dịch Phỉ Thành thay đổi phong cách, từ vòng chân, tai mèo, mặt nạ, đến những phụ kiện khác.
Cho đến một ngày, Giang Nhiên Uẩn chợt nhận ra. Cô thích không chỉ là việc thay đổi trang phục.
Mà là… nhập vai.
“Anh còn nhớ vai phản diện mà anh từng đóng không?”
Không chắc Dịch Phỉ Thành có chấp nhận không, tối nay Giang Nhiên Uẩn thử hỏi.
Dịch Phỉ Thành cười: “Đương nhiên nhớ.”
Làm sao anh có thể quên được nhân vật mình từng đóng.
Đó là một bộ phim cổ trang, anh được mời đóng vai khách mời, một vai phản diện không nhiều đất diễn nhưng rất ấn tượng.
“Em thích nhân vật đó của anh, nếu bây giờ em là công chúa mà trong phim anh không thể có được…” Giang Nhiên Uẩn chớp mắt.
Im lặng hai giây, Dịch Phỉ Thành đứng dậy, lùi về phía sau. Giang Nhiên Uẩn nhìn anh.
Dịch Phỉ Thành lùi đến cuối giường, quỳ xuống sàn, mi mắt anh cụp xuống, một lúc sau khẽ run rẩy ngước lên, ánh mắt đã thay đổi.
Tim Giang Nhiên Uẩn đập mạnh.
Dịch Phỉ Thành đưa tay, nắm lấy mắt cá chân trắng ngần mảnh mai của cô, cúi đầu thành kính mà si mê hôn lên mu bài chân cô, rồi thở dài: “Công chúa điện hạ.”
Sau đó bất ngờ dùng sức kéo cô xuống. Giang Nhiên Uẩn kinh hãi kêu lên.
Dịch Phỉ Thành khựng lại gần như không thể nhận ra trong một giây, thấy cô không yêu cầu dừng lại, liền tiếp tục.
Giọng anh lạnh lẽo vì mặc cảm: “Điện hạ, người biết đấy, có những thứ ta không có…”
Anh đang diễn vai một thái giám.
Bàn tay anh di chuyển lên trên, hơi dùng sức, lún sâu vào da thịt, tách hai chân cô ra.
“Nên chỉ có thể như thế này, mạo phạm điện hạ…” Dịch Phỉ Thành nhìn cô với nụ cười không phải cười, rồi cúi đầu xuống thấp