Dịch: Tĩnh
Chờ sau khi các đường màu vàng trên linh chủng biến mất, mới có thể dùng tiếp kiếm khí đi uẩn dưỡng linh chủng Kiếm Thảo.
"Rốt cuộc trồng thành công, bắt đầu bước vào giai đoạn sinh trưởng. Cũng không biết nhị phẩm linh thực có thể mang đến đoàn ánh sáng ban thưởng gì..."
Lục Huyền thông qua linh thức, cảm nhận được biến hóa rất nhỏ từ linh chủng Kiếm Thảo, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn càng cảm thấy tầm quan trọng của việc nắm bắt trạng thái tức thời của linh thực.
"Có lẽ, hay là đi phường thị, hoặc là quầy hàng tán tu để tìm một ít linh chủng không biết tên?"
"Mặc dù linh chủng linh thực xuất hiện ở dã ngoại không nhiều, nhưng cũng không phải là không có."
"Linh thực tự nhiên sau khi thành thục có xác suất sản sinh hạt, cũng có thể cướp từ chỗ những tu sĩ hoặc yêu thú, càng không cần phải nói những cái bí cảnh kỳ dị kia, xuất hiện gì đó cũng không đáng ngạc nhiên."
"Hơn hết trong tay những tu sĩ đó có linh chủng không biết tên, đối với bọn họ mà nói thì không rõ chủng loại, không thể định giá giá trị, cũng không biết trồng thành công thế nào."
"Mà ta thì khác họ, ta biết điều kiện gieo trồng linh chủng. Chỉ cần có thể đáp ứng thì khả năng thành công rất cao, mặt khác ta có thể từ quang đoàn thu được ban thưởng."
Lục Huyền càng nghĩ càng thấy phương pháp này khả thi, chỉ là nghĩ tới mình chả còn dư mấy linh thạch thì lập tức tỉnh táo lại.
"Mua linh chủng không xác định cũng giống như đánh bạc, mặc dù phần thắng của mình khá lớn nhưng cũng không thể chắc thắng, chủ yếu hơn chính là bản thân không có đầy đủ linh thạch đánh cuộc."
Dù sao, đầu tiên mua linh chủng hoang dã cũng không dám chắc có thể trồng được không; thứ hai là cũng không biết nó là phẩm cấp gì, nếu mua được nhất phẩm nhị phẩm thì tốt, chứ mua phải thứ không đáng tiền thì còn bị mất tiền.
"Hay là chờ nhóm tu sĩ như Trương đại ca đi khai khẩn bí cảnh về, trong bí cảnh sinh ra linh chủng còn đảm bảo về phẩm cấp. Đồng thời, số lượng cùng chủng loại lưu thông cũng sẽ nhiều hơn."
Trong ấn tượng của Lục Huyền, những ngày thường khi đi lang thang trong chợ, rất hiếm khi bắt gặp quầy hàng nào bán linh chủng hoang dại, cho dù có thì cũng là các chủng loại tu sĩ quen thuộc, gần như không thấy bóng dáng linh chủng không biết tên.
Hắn quyết định thuận theo tự nhiên, tích lũy thêm kiến thức về linh thực, chú ý nhiều hơn về thị trường. Nếu tìm được linh thực không rõ chủng loại, mà mình có đủ linh thạch thì sẽ cố gắng mua nó.
Còn bây giờ linh thực trong viện quan trọng hơn.
Hai mươi gốc Linh Huỳnh Thảo đang phát triển rất tốt, dưới sự nuôi dưỡng của linh vũ thì phiến lá uể oải vươn ra, phản chiếu dưới ánh nắng là những chấm huỳnh quang lấp lánh như những vì sao.
Xích Vân Tùng cao thêm ước chừng hai tấc, những chiếc lá mảnh nhỏ như kim châm màu đỏ cũng trở nên rậm rạp hơn. Dưới sự kích thích của Hỏa Cầu Thuật, nhìn qua giống như một con nhím phủ đầy gai đỏ.
Mà Thực Nguyệt Quả đã nhanh chóng bước vào giai đoạn chín muồi.
Thực Nguyệt Quả mới thành thục nhiều gấp đôi so với nhóm đầu tiên, có khoảng chừng tám quả.
Tám viên Thực Nguyệt Quả đều là phẩm chất tốt đẹp, Lục Huyền cẩn thận đặt chúng trong thùng đặc chế, cõi lòng đầy chờ mong nhặt tám chùm ánh sáng trắng lần lượt xuất hiện.
"Thu hoạch một viên Thực Nguyệt Quả, nhận được nhất phẩm pháp khí Liệt Ngân Nhận (tàn) *5"
"Thu hoạch một viên Thực Nguyệt Quả, nhận được nhất phẩm phù lục Kiếm Khí phù."
"Thu hoạch một viên Thực Nguyệt Quả, nhận được nhất phẩm đan dược Bồi Nguyên Đan."
"Thu hoạch một viên Thực Nguyệt Quả, nhận được nhất phẩm phù lục Bạo Viêm phù."
Tám phần thưởng từ chùm ánh sáng, năm trong số đó là tàn phiến nhất phẩm pháp khí Liệt Ngân Nhận, hai cái nhất phẩm phù lục, còn có từ ánh sáng trắng mở ra một viên nhất phẩm đan dược.
"Bồi Nguyên Đan, nhất phẩm đan dược, tu sĩ sau khi dùng có thể nhanh chóng bổ sung linh lực."
Lục Huyền cẩn thận cất kỹ viên nhất phẩm Bồi Nguyên Đan này.
Hắn đã từng nghe nói qua loại đan dược này, nhưng lần đầu tiên có được, tác dụng đối với tu sĩ Luyện Khí sơ cấp và trung cấp là cực lớn, hơn nữa trị giá không ít linh thạch.
"Tàn phiến Liệt Ngân Nhận này ngày càng nhiều, đã có tám mảnh rồi."
Lục Huyền nhìn tám miếng tàn phiến màu bạc bay xung quanh mình, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Đột nhiên, tâm thần hắn khẽ động, trong nháy mắt tám miếng tàn phiến được ghép lại với nhau, các cạnh bị ép chặt vào, tạo thành một vật kỳ dị.
"Làm sao có cảm giác, nó trông giống như một kiếm nhận màu bạc, chỉ là có rất nhiều lỗ hổng."
Lục Huyền càng nhìn nó, càng cảm thấy nguyên mẫu của vật này một kiếm nhận.
"Nếu như là một kiếm nhận, vậy điều đó có ý nghĩa là vừa có thể hợp thể, lại vừa có thể tách làm kiện pháp khí đơn độc, trong khi giao chiến bất ngờ chia ra thành nhiều miếng bạc phiến, sẽ khiến cho đối thủ bối rối, không kịp đề phòng."
Hắn càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao, rất mong chờ khoảnh khắc thu thập tàn phiến thành công.
Vẫn còn thừa lại ba mươi Thực Nguyệt Quả, dựa theo xác suất xuất hiện tàn phiến và độ lớn nhỏ trong khe hở của kiếm nhận, đây hẳn không phải vấn đề lớn.
Nhưng khi nghĩ đến kinh nghiệm rút thăm may mắn ở kiếp trước, hắn lại không lạc quan nổi.
"Tiểu Lục thúc, thúc muốn linh thạch không?"
Thời điểm Lục Huyền đang lo lắng ưu sầu, hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc nghịch ngợm của Trương Tu Viễn từ phía ngoài viện truyền đến. Lục Huyền đi ra mở cửa viện.