Doãn Sướng xem chương trình mới biết được tổ tiết mục làm thế nào để vào được nhà mình, làm thế nào hỏi ra vị trí phòng ngủ của mình và Thiệu Quân Lăng từ trong miệng của Dương Na.
Tuy rằng đã được biên tập nhưng ý chính vẫn được giữ nguyên, như là lúc Dương Na tận tình chỉ dẫn giường ngủ của Thiệu Quân Lăng ở đâu, hậu kỳ vì cường điệu mà thả hiệu ứng đặc biệt bằng một cơn gió lạnh thổi qua.
Nhưng mà lúc người xem cho rằng “Anh chiếm giữ giường lớn còn em trai chỉ được nằm ở góc phòng” thì một đoạn nhạc không lời rùng rợn vang lên, Thiệu Quân Lăng chui ra từ trong ổ chăn của Doãn Sướng……
Dù đã biết chuyện gì đã xảy ra nhưng lúc xem TV tim của Doãn Sướng vẫn là đập nhanh dữ dội.
Hơn nữa hậu kỳ làm hiệu ứng cực kì có tâm khi vẽ hình minh họa của nhóm nhân viên quay phim, bọn họ xuất hiện ở trong góc khi thấy Thiệu Quân Lăng nhô đầu ra khỏi chăn, cả nhóm cực kì ngạc nhiên lẫn khiếp sợ vì bị Thiệu Quân Lăng làm cho giật mình.
Nhạc bối cảnh chuyển từ rùng rợn sang lãng mạn không bao lâu thì bị ngắt, bởi vì Thiệu Quân Lăng bò từ trong ổ chăn ra liền bắt đầu luống cuống tay chân mà đắp chăn che giấu tay chân Doãn Sướng. Trên đỉnh đầu Thiệu Quân Lăng còn xuất hiện một câu “Mau giấu anh Sướng thôi”, giải thích cho hành vi lúc này của nó.
Đây là chi tiết mà Doãn Sướng hoàn toàn không biết, trong ấn tượng của hắn, sau khi mình tỉnh lại thì thấy đạo diễn và camera man ở trong phòng liền xấu hổ mời bọn họ ra ngoài trước. Không nghĩ tới trước đó Thiệu Quân Lăng vì muốn bảo vệ hình ảnh cho mình mà vén chăn che kín mình đi.
Vì gia tăng hiệu quả hài kịch mà mà hậu kỳ còn làm hiệu ứng lặp đi lặp lại ba lần cảnh Thiệu Quân Lăng đắp chăn cho mình, người xem chỉ nhìn thấy cảnh thằng bé nhanh chóng bò tới bò lui xung quanh Doãn Sướng, quả thực làm mọi người phun cười.
Đắp chăn xong, Thiệu Quân Lăng liền ngồi xổm trên giường trừng mắt với camera man, hậu kỳ lại bỏ thêm phụ đề “Thi đấu mắt” cho Thiệu Quân Lăng.
Doãn Sướng bật cười khi thấy cảnh này.
Thiệu Quân Lăng: “……”
Lúc ăn sáng, Thiệu Quân Lăng vừa ăn bánh bao vừa tiếp tục trừng mắt với camera, trên đầu liên tục xuất hiện “Đấu mắt x2” “Đấu mắt x3” “Đấu mắt x4”…… Cho đến “Đấu mắt x8” xuất hiện thì bên dưới màn hình góc bên trái hình minh họa camera man mồ hôi vã ra như tắm.
Doãn Sướng càng xem càng cảm thấy đáng yêu, duỗi tay ôm Thiệu Quân Lăng, để thằng bé dựa vào khuỷu tay của mình, cười xoa xoa đầu nó.
Thiệu Quân Lăng: “…………”
Mới mở đầu thôi mà hình tượng tiểu chó săn Thiệu Quân Lăng cảnh giác hung hãn đã thu phục lòng người.
Sau đó bắt đầu chiếu tới tình huống của các nhóm khách mời khác, Doãn Sướng nhân cơ hội nhìn di động rung động không ngừng bên người.
Hoàng Hàn: “Má ơi, hai anh em các người ngủ chung giường thiệt hả?”
Vương Thần: “Doãn Sướng nhà cậu thiếu giường ngủ phải không, có cần tôi tài trợ một cái không?”
Hoàng Hàn: “Thiệu Quân Lăng đắp chăn cho Doãn Sướng làm tớ cười đau bụng sắp chết rồi nè!”
Lang Cầm Chi: “Ha ha ha ha ha ha nó vẫn luôn trừng mắt với camera ha ha ha ha!”
Vương Thần: “Điểm 10 cho tổ hậu kì nha các anh em! [ cười to ]”
Tần Tĩnh Sơn: “[ cười to ]”
Doãn Sướng tưởng rằng hai anh em ngủ cùng giường thì có gì khác thường đâu, mà khi tiết mục lên sóng cùng với nhóm khách mời không ngừng trêu chọc thì hắn rơi vào trầm mặc.
Vương Thần và Tiết Tử Vấn tuy là cậu cháu, nhưng Vương Thần có nhà riêng, không ở chung với nhà họ Tiết. Hoàng Hàn và Vưu Lộc Minh có phòng ngủ riêng. Chị em Tần Tĩnh Sơn quanh năm ở nước ngoài, chắc là vấn đề kinh phí nên tổ tiết mục không thể đến nhà hai người đó. Doãn Sướng cho rằng hai anh em sinh đôi kia sẽ ngủ chung nhưng mà mỗi đứa cũng có phòng ngủ riêng!
Ngược lại hình ảnh Thiệu Quân Lăng tỉnh lại trên giường Doãn Sướng đã cho mọi người thấy tình cảm của hai anh em tốt biết bao……
Trải qua một màn đột kích của tổ tiết mục thì mấy tổ khách mời lục tục xuất phát đi đến thôn làng trên đỉnh núi.
Đầu tiên là hai anh em sinh đôi, hai người này không hổ là con nhà nòi vận động viên, lên núi vèo vèo, mặt không đổi sắc, khí không suyễn. Hơn nữa có thể là do ở nhà được người lớn nhắc nhở nhiều lần nên từ lúc bọn họ ra cửa đến leo núi thì đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời, lúc bị người chủ trì yêu cầu nộp lên di động cũng không có oán giận.
Tiếp theo là Vương Thần và Tiết Tử Vấn, hai người bọn họ vất vả nhiều nhất, từ lúc bắt đầu Tiết Tử Vấn ở nhà ngủ nướng không chịu dậy, lúc ăn sáng lại kén cá chọn canh, lúc leo núi thì kêu trời khóc đất oán giận tổ tiết mục, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy đây là tiểu hài tử được nuông chiều từ bé.
Bất quá khi quay tập đầu tiên này, Vương Thần còn rất kiên nhẫn với đứa cháu trai này, luôn ôn hòa dỗ dành thằng bé suốt cả quãng đường. Hơn nữa, Vương Thần là minh tinh lưu lượng, rất để ý tới hình tượng của mình trước mặt mọi người.
Trong group chat Hoàng Hàn trêu y nói: “Vương Thần, đó là anh sao?”
Vương Thần: “Ý gì?”
Hoàng Hàn: “Tập này cậu rất đẹp, tỏa sáng như Doãn Sướng ấy!”
Doãn Sướng: “……?”
Hoàng Hàn: “Nhưng mà không thể không nói, cái người ở thôn lò gạch mấy ngày hôm trước làm tớ hoài nghi không phải là người này.”
Vương Thần: “Đừng nói nữa……”
Vương Thần: “Tớ phải đi hối lộ tổ hậu kì mới được! Để bọn họ cho tớ thêm mấy cái áo choàng hoàng tử!”
Hoàng Hàn: “Trễ rồi người ơi, hình tượng của cái người nhảy múa ở chợ đã nhập sâu vào lòng tôi rồi.”
Vương Thần: “[ khóc lớn ]”
Tần Tĩnh Sơn: “Sợ tới mức tớ phải đi đắp mặt nạ……”
Doãn Sướng vừa xem bọn họ bàn tán, vừa xem TV.
Lúc này hắn và Thiệu Quân Lăng cũng tới rồi, theo sát bọn họ chính là Hoàng Hàn và Vưu Lộc Minh.
Hoàng Hàn ở trong group kích động nói: “A, lần đầu tiên tớ gặp Doãn Sướng nè! Các cậu biết lần đầu tiên tớ gặp cậu ta có cảm thụ gì không?”
Tần Tĩnh Sơn: “Cảm thụ thế nào?”
Hoàng Hàn: “Thiếu chút nữa bị vẻ đẹp của người anh em này làm cho mù mắt! Không dám nhìn thẳng cậu ta luôn, cứ như thần tiên hạ phàm ấy!”
Doãn Sướng: “……”
Vương Thần: “Thêm một người bị Doãn Sướng bỏ bùa roài……”
Tiếng khóc của Vưu Lộc Minh hấp dẫn sự chú ý từ Doãn Sướng, lúc này Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng đều đang nhìn bọn họ, lúc Hoàng Hàn bế Vưu Lộc Minh lên thì Thiệu Quân Lăng cũng ngửa đầu nhìn về phía Doãn Sướng, hậu kỳ gắn thêm một hàng trên đầu thằng bé “Em cũng muốn ôm một cái”, nhưng Doãn Sướng lại trực tiếp làm lơ, xoay người bỏ đi.
Hai người ngồi trước TV đều ngẩn người.
Doãn Sướng nghiêng đầu hỏi Thiệu Quân Lăng: “Lúc ấy anh không ôm nhóc, nhóc buồn lắm hở?”
Thiệu Quân Lăng không được tự nhiên mà vặn vẹo: “Em không có, không nghĩ vậy, nó viết loạn……”
Doãn Sướng: “……”
Thẳng thắn mà nói, nếu Doãn Sướng trước khi biết được Thiệu Quân Lăng là lễ vật của mình thì phỏng chừng cũng sẽ cảm thấy tổ tiết mục cố tình khuếch đại. Nếu lúc ấy hắn ôm thật thì không phải xuất phát từ nội tâm, mà là làm trò cho người ta xem.
Nhưng giờ thì khác rồi, dù Thiệu Quân Lăng có phản bác thế nào thì ánh mắt mong chờ của nó trong chương trình hiện lên rất rõ, nếu không tổ tiết mục cũng sẽ không gắn phụ đề cho nó.
Vì để xác nhận phỏng đoán của mình nên Doãn Sướng nhìn tin nhắn trên Weibo của các fans, quả nhiên mọi người thảo luận không ngừng.
“So với Hoàng Hàn thì Doãn Sướng quá lãnh khốc vô tình……”
“Một người là anh trai ôn nhu, một người là anh trai lạnh lùng, nhân thiết không giống nhau.”
“Anh trai lạnh lùng càng có mị lực là chuyện như thế nào? qwq”
“Thiệt ra Thiệu Quân Lăng cũng rất muốn anh ôm một cái mà, các người không phát hiện nó rất hâm mộ Vưu Lộc Minh được Hoàng Hàn ôm đó sao?”
“Không sai, Doãn Sướng không ôm làm nó mất mát lắm đó!”
“Chờ đã! Chẳng lẽ chỉ có mình tôi nhìn ra nét mặt Thiệu Quân Lăng vẫn không thay đổi hả mấy chị em? Mấy người nhìn sao hay vậy?”
“Em cũng thế…… Nhìn không ra +1”
Doãn Sướng vốn đang cảm thấy rất áy náy, nhìn đến câu cuối cùng lại thiếu chút nữa cười lớn.
Hắn kéo đầu Thiệu Quân Lăng, nghĩ thầm, chờ sau này có cơ hội, nhất định sẽ ôm thằng nhóc này một cái để thỏa lòng mong ước của nó.
Thiệu Quân Lăng: “……”
Lên tới đỉnh núi, bốn tổ khách mời nhận cơm hộp từ tổ tiết mục ngồi dưới tàng cây mà ăn, lại bị yêu cầu nộp lên đồ ăn vặt, trong lúc Vương Thần kháng nghị, tiếng khóc ma quỉ của Vưu Lộc Minh lại vang lên, anh em sinh đôi tranh cãi tay đôi với nhân viên công tác, đều bị bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Lúc quay phim thì bất đắc dĩ khó chịu, còn lúc này chiếu trên TV cùng với phụ đề giải thích của hậu kì làm cho cảnh này khá là khôi hài.
Hơn nữa, mỗi lần phát xong biểu hiện nháo nhào của các nhóm thì tổ tiết mục cũng không quên cắt ra hình ảnh lạnh nhạt bàng quan của Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng, cũng dán lên tag “Trấn định” “Ăn dưa”, một bên khôi hài một bên tĩnh lặng, hình thành liên minh đối lập, cũng tăng thêm không ít hiệu quả cho chương trình.
Bất quá biểu hiện khác người của hai bọn họ lại khiến cho các bạn nhỏ trong group phun tào không ngừng.
Hoàng Hàn: “Lúc ấy tớ rối bù không phát hiện thì ra Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng bình tĩnh vậy á……”
Lang Cầm Chi: “Đúng vậy, làm mấy đứa bọn mình cứ như thằng ngốc ấy!”
Vương Thần: “Chẳng chân thật gì hết, cứ như tổ tiết mục mời hai diễn viên tới tham quan á! [ moi mũi ]”
Doãn Sướng: “Chú ý hình tượng tiểu tiên của cậu nha Thần Thần, moi mũi không thích hợp với tiểu tiên đâu à!”
Vương Thần: “……”
……
Kế tiếp là phân đoạn tranh đoạt phòng ở, mọi người đều biết Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng lúc ấy giành được căn phòng tốt nhất nên kiên nhẫn chờ tới đoạn ấy.
Bất quá, trước đoạn đó thì tổ tiết mục thả đoạn bọn họ cướp cờ.
Mọi người nhớ rõ, bởi vì chưa nghe xong người chủ trì nói quy tắc trò chơi mà Thiệu Quân Lăng đã xông ra ngoài, làm cho hai anh em sinh đôi và Vương Thần cũng bị lôi vào theo, làm chậm trễ thời gian đoạt cờ.
Sau khi lên TV, tổ hậu kì lại dán hình Husky thè lưỡi trên đầu bọn họ kèm theo nhạc nền vui nhộn: “Tự do chạy đuổi theo gió ~~~! Truy đuổi sấm và chớp ~~~!”
Khi người chủ trì vội vã tuyên bố còn một phần nguyên tắc nữa thì nhạc nền đột ngột dừng, biểu tình Husky lè lưỡi thở dốc chuyển thành Husky khiếp sợ, chỉ có Thiệu Quân Lăng vẫn không thay đổi, còn đang dũng mãnh lao tới.
Di động của Doãn Sướng bắt đầu điên cuồng chấn động sau khi ảnh này được chiếu.
Tần Tĩnh Sơn: “Ha ha ha ha ha cười muốn rụng rốn luôn! Không ngờ ngày tớ không có mặt mà hài dã man!”
Lang Cầm Chi: “Vì sao dán đầu chó cho bọn mình???”
Quách Chi Hằng: “[ phẫn nộ ]”
Doãn Sướng cũng nén cười trở về một câu: “Có thể là hậu kỳ muốn troll mấy đứa đó?”
Hoàng Hàn: “A, bỗng nhiên cảm thấy lúc ấy tiểu Lộc vướng chân tớ là một quyết định rất là quan trọng!”
Vương Thần: “Con mẹ nó muốn giết tổ hậu kỳ này! [ suy nghĩ ]”
Doãn Sướng: “Hồi nãy ai vừa nói……”
……
Sau khi trò chơi kết thúc, Vương Thần và cặp anh em sinh đôi đều phân tới phòng ở không tồi, hậu kỳ lại cố tình phóng đại căn nhà tranh của Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng, thêm mắm dặm muối hoàn cảnh thê thảm của bọn họ làm cho tâm tình của mọi người mới khá hơn một chút.
Buổi tối tìm hộp đồ ăn, Thiệu Quân Lăng thiếu chút nữa xảy ra xung đột với cặp anh em sinh đôi, tính cách háo thắng của Lang Cầm Chi và Quách Chi Hằng cuối cùng cũng bộc lộ. Hơn nữa, xem chương trình mới biết được, bọn họ lúc ấy không cướp được hộp đồ ăn này, trong đó là sandwich, jambon cùng nước trái cây.
Ở trong phân đoạn này, Vương Thần và Tiết Tử Vấn là người thắng nhiều nhất, bọn họ có vận khí tốt tìm được một hộp đồ có hamburger và gà rán, ngay sau đó toàn bộ người trong thôn đều giơ lên hai ngón tay khen thưởng bọn họ……
Mà Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng cuối cùng tìm được bánh bao và trứng gà, là do bọn Vương Thần ném lại.
Tiếng đàn nhị thê lương vang lên khi Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng về đến nhà tranh, vì một ly sữa bò và một cái trứng gà rất là khiêm tốn, thật là làm người nghe thương tâm, khóc thương giùm.
Theo màn đêm buông xuống, phân đoạn Doãn Sướng chờ mong nhất cuối cùng cũng đến ……
Chiếu xong cảnh các nhóm khách mời ổn định về chỗ ở rồi thì màn hình TV tối sầm, một hàng phụ đề đơn giản cùng với âm thanh đánh chữ vang lên —— Mệt mỏi một ngày, mọi người đều chuẩn bị nghỉ ngơi, bất quá có chuyện phát sinh ngoài ý muốn…
…
Sân nhà của Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng.
Màn hình lại lần nữa sáng lên, xuất hiện ở trước mắt đúng là Thiệu Quân Lăng trốn khỏi nhà vào giữa đêm.
Hình ảnh xóc nảy không ngừng, camera man chạy đuổi theo.
Tiếp theo là nhân viên công tác tiến lên nói chuyện với Thiệu Quân Lăng một hồi, bởi vì trên người Thiệu Quân Lăng không mang dụng cụ ghi âm nên người xem không biết bọn họ nói gì.
Trong group chat các bạn nhỏ cũng bắt đầu sôi nổi suy đoán.
Hoàng Hàn: “Thiệu Quân Lăng khuya khoắt chạy ra ngoài làm gì?”
Vương Thần: “Cãi nhau với Doãn Sướng à? Bỏ nhà ra đi?”
Tần Tĩnh Sơn: “Hình như sự tình không đơn giản như vậy……”
Lang Cầm Chi cứ ngỡ Thiệu Quân Lăng theo dõi mình sợ hãi hỏi: “Chẳng lẽ nó đi tìm em trả thù hả?”
Đã kết thúc quay chụp nên Lang Cầm Chi rất rõ ràng việc này không có phát sinh, nhưng vẫn ngăn không được hoạt động trong não của nó, giống như lần trước đánh nhau chưa được đó, ai mà biết Doãn Sướng có xách cổ Thiệu Quân Lăng trở về không?
Giờ phút này, Thiệu Quân Lăng cứng đờ cả người, chân tay co rút, rõ ràng không bình tĩnh.
Doãn Sướng ôm thằng bé không cho nó chạy, còn trêu chọc nó nói: “Làm sao, dám làm không dám nhận ha?”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Tuy rằng Doãn Sướng nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cũng khẩn trương không thôi, bởi vì hắn còn không biết mình sẽ nói gì với Thiệu Quân Lăng nữa.
Hậu kỳ tiếp tục dùng phụ đề để giải thích với người xem —— Thiệu Quân Lăng nói, phải đi tìm đồ ăn cho anh Sướng.
Thằng bé không cho camera man đi theo, chỉ đáp ứng để nhân viên công tác cùng đi.
Tiếp theo, bên góc trái màn hình xuất hiện camera man quỳ xuống đất khóc thút thít.
Một giờ sau…
Thân ảnh Thiệu Quân Lăng lại lần nữa xuất hiện, thằng bé ôm mười trái bắp tập tễnh trên đường đất trở về thôn.
Nếu không có nhân viên công tác dùng di động chiếu đèn cho nó thì tất cả mọi người đều không thể tin được, đứa nhỏ này dám chạy ra ngoài vào ban đêm……
Chờ Thiệu Quân Lăng ôm bắp vào nhà xong, hình ảnh dần dần tối sầm, một ngày kết thúc.
Sáu tiếng đồng hồ sau, trời đã sáng.
Camera một lần nữa mở ra, lúc này đây xuất hiện ở giữa màn hình chính là Doãn Sướng.
Chỉ thấy Doãn Sướng do dự hỏi trước màn hình: “Bắp này là bọn anh cho tụi em hả?”
Góc trái màn hình xuất hiện ảnh camera man bị dán băng keo, tỏ vẻ hắn không thể nói.
Chuyện kế tiếp như thế nào thì Doãn Sướng đều đã biết……
————
【 chuyện bên lề 】
Doãn Sướng: Thì ra nhóc muốn anh ôm nhaaa. ^_^
Thiệu Quân Lăng: Em không phải! Em không có! Nó viết loạn đó! (/////)