Doãn Sướng chưa từng có ý muốn ở bên cạnh người nào như lúc này, thậm chí hắn không còn tâm trí nào để đi làm. Nhưng hắn không có biện pháp, đại đa số công việc đã được sắp xếp từ mấy tháng trước làm Doãn Sướng không thể không ra cửa. Bất quá, hắn không có chuyện gì làm thì sẽ vọc di động, 《 siêu cấp sinh hoạt 》 còn có vài ảnh gifs mà hắn vẫn chưa biết đến —— dựa theo cách nói của fans thì cái này kêu là “Tìm đường ăn”.
Như là ảnh gif Thiệu Quân Lăng đắp chăn cho hắn, hay là Thiệu Quân Lăng chủ động nắm tay hắn ở trên xe, còn có Thiệu Quân Lăng trộm nhìn hắn này nọ…… Doãn Sướng đều lặng lẽ download mấy chục tấm hình này về máy.
Doãn Sướng vô cùng thỏa mãn như chưa bao giờ có khi biết được Thiệu Quân Lăng để ý tới hắn, ỷ lại hắn.
Doãn Sướng nhớ rõ lần trước đi quay ở thôn lò gạch, hắn cũng như các khách mời khác nảy sinh tâm lý kháng cự, trước khi xuất phát hắn thậm chí còn mặc niệm vô số lần “Đều là công tác” mới thuận lợi tiến vào trạng thái. Nhưng lúc này đây, còn chưa tới lần quay chụp kế tiếp mà Doãn Sướng đã bắt đầu chờ mong đồng hành cùng Thiệu Quân Lăng.
Mà những người khác không có nghĩ như hắn.
Đến lần quay thứ ba nhân viên công tác báo trước với họ địa chỉ là ở rừng mưa Vân Nam, trước khi đi một ngày, các bạn nhỏ liền bắt đầu kêu rên, còn Doãn Sướng ở nhà vừa hát vừa thu thập hành lý.
Thu thập xong, hắn nhìn Thiệu Quân Lăng, tên nhóc kia mấy ngày nay không có việc gì là cầm di động hết sức chăm chú.
“Còn đang chơi trò chơi?” Doãn Sướng hỏi nó, “Dọn hành lý chưa?”
Nghe nói địa điểm quay chụp lần này ở ngoài trời, tổ tiết mục còn nhắc nhở bọn họ mang theo giày đi dã ngoại cùng với thuốc xịt muỗi.
“Vẫn chưa,” Thiệu Quân Lăng rất là nghiêm túc, “Em đang chiến đấu.”
“…… Đang chơi gì đấy?” Doãn Sướng đứng dậy đi qua đó, “Chơi với Tiết Tử Vấn à?”
Thiệu Quân Lăng quá mức chuyên chú nên không trả lời.
Doãn Sướng nhìn hình ảnh trên màn hình di động của Thiệu Quân Lăng, ngẩn người: “Dota?”
Thiệu Quân Lăng đang đánh chém đối thủ, hàm hàm hồ hồ mà nói câu: “Không phải.”
Doãn Sướng không thích thái độ này của thằng bé, tay chân hành động nhanh hơn não, vòng đến phía sau ôm lấy thằng bé.
Thiệu Quân Lăng run rẩy, bị người quấy nhiễu nên nó phân tâm liền mất mạng.
“Anh……” Thiệu Quân Lăng vội la lên, “Em chết rồi kìa!”
“À, chết rồi à.” Doãn Sướng trêu chọc thằng bé, ngữ khí rất ư là thiếu đòn, “Nhóc vẫn chưa trả lời anh đấy, chơi game gì?”
Thiệu Quân Lăng tức giận đến tạc mao, nhưng lại không có cách nào động thủ với Doãn Sướng.
Thằng bé vừa chờ nhân vật mình chơi hồi sinh vừa nói: “Vương giả vinh diệu, Tiết Tử Vấn kêu em chơi.”
(Honor of Kings hay còn là Liên Quân)
Doãn Sướng: “Chơi vui không? Anh thấy hai ngày nay nhóc chỉ chơi trò này.”
Thiệu Quân Lăng gật gật đầu: “Vui lắm!”
Doãn Sướng cười cười, hắn nhớ rõ mình cũng từng cùng Ivan chơi Dota một thời gian, hiện tại ngành sản xuất trò chơi điện tử phát đạt như vậy, không chừng Thiệu Quân Lăng cũng sẽ hãm sâu trong đó. Nhưng hắn cũng không sẽ can thiệp thời gian Thiệu Quân Lăng chơi trò chơi, huống chi bây giờ đang nghỉ hè, đây là thời gian bọn nhỏ xứng đáng được nghỉ ngơi và vui chơi.
Mắt thấy thời gian đếm ngược sắp kết thúc, Thiệu Quân Lăng không được tự nhiên mà vặn vẹo, dặn dò Doãn Sướng nói: “Anh đừng cử động nha, em muốn tập trung!”
Doãn Sướng “Ừ” một tiếng, cảm thấy bộ dáng nghiêm túc của Thiệu Quân Lăng khá là khôi hài.
Nhưng xem Thiệu Quân Lăng chơi trong chốc lát, Doãn Sướng lại nhịn không được phun tào nói: “Nhóc đi như này là không được đâu.”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Doãn Sướng: “Máu còn chút xíu mà còn ham đánh người ta nữa à? Đang tìm chết hả…… À, nhóc lại chết rồi kìa.”
Thiệu Quân Lăng: “…… Anh!”
Doãn Sướng thấy thằng bé nghẹn đỏ mặt, nhéo nhéo vành tai nó, cười nói: “Anh cái gì? Anh có nhúc nhích đâu mà nhóc vẫn chết đó thôi.”
Lỗ tai là điểm yếu của Thiệu Quân Lăng, bị Doãn Sướng nhéo làm nó xụi lơ cả người.
“Anh muốn chơi không?” Thiệu Quân Lăng gục đầu hỏi.
Doãn Sướng: “Sẽ không, nhưng anh muốn chơi với nhóc.”
Thiệu Quân Lăng nghe hắn nói như vậy, hai mắt không khỏi sáng ngời: “Kia…… Cùng nhau sao?”
Doãn Sướng không có thời gian chơi game, nhưng nếu Thiệu Quân Lăng chờ mong như vậy thì hắn dành chút thời giờ để chơi cùng thằng bé cũng không sao. Dù sao ngày mai phải đi quay rồi, ít ra đêm nay vẫn còn thời gian.
“Ok.” Doãn Sướng lấy di động, download game Thiệu Quân Lăng vừa chơi.
Thiệu Quân Lăng ngốc lăng khi thấy Doãn Sướng nguyện ý bồi nó chơi, nên nó tích cực giải thích qui tắc trò chơi cho Doãn Sướng cũng như các nhân vật trong game cùng với cách chơi.
Doãn Sướng làm xong nhiệm vụ cho tân binh rồi nói: “Tới, dẫn anh theo vài trận tìm cảm giác xem.”
Thiệu Quân Lăng kéo hắn và Tiết Tử Vấn vào cùng tổ đội, mở giọng nói.
“Ai đấy?” Di động truyền đến giọng nói của Tiết Tử Vấn.
Thiệu Quân Lăng: “Anh tao.”
Tiết Tử Vấn kinh ngạc, Doãn Sướng trong cảm nhận của nó là một người rất thanh cao khó gần nên nó cung cung kính kính mà gọi một tiếng: “Em chào anh Doãn Sướng ạ.”
Doãn Sướng: “Ừ, bắt đầu đi.”
Bồi hai đứa học sinh tiểu học chơi trò chơi, đối với Doãn Sướng mà nói cũng là một loại thể nghiệm mới mẻ.
Bọn họ là một đám gà mờ, Doãn Sướng mới chơi còn đang thích ứng, hắn lại không ngờ mình mang theo Thiệu Quân Lăng và Tiết Tử Vấn mà đánh thắng.
Hai đứa nhỏ này chơi game ý thức tìm đường quá kém, không biết cách phối hợp, Tiết Tử Vấn chơi có khá hơn, nhưng cũng không phải thắng nhờ thao tác.
Còn Thiệu Quân Lăng…… Hây da, Doãn Sướng không đành lòng đả kích thằng bé. Hắn cứ tưởng đứa nhỏ này với IQ cao thì chơi game sẽ không tồi, ai dè vẫn chỉ là tay gà mờ mà thôi.
Doãn Sướng đánh hai trận liền rời khỏi đội ngũ.
Thiệu Quân Lăng cho rằng anh mình không thích nên nó khá là bực bội.
Doãn Sướng nghiên cứu giao diện trò chơi một lát, nói với Thiệu Quân Lăng: “Đưa di động cho anh.”
Thiệu Quân Lăng buồn bực giao điện thoại ra, Doãn Sướng nhận lấy thì thấy, quả nhiên, gia hỏa này chỉ có ba nhân vật anh hùng, trang bị tiền bạc gì cũng không có.
Doãn Sướng hỏi nó: “Nhóc muốn chơi nhân vật nào?”
“Ừ thì Tôn Ngộ Không, Tôn Sách……” Thiệu Quân Lăng báo một chuỗi tên, phần lớn là Tiết Tử Vấn nói cho nó, “Mà muốn chơi mấy ngừơi đó thì phải có tiền, chơi lâu lắm mới có.”
Doãn Sướng nhấn nhấn gì đó trên di động của Thiệu Quân Lăng thì ra là nạp cho nó ba ngàn tệ: “Giờ nhóc muốn dùng ai thì mua người đó, nâng cấp thiết bị tăng cường thuộc tính cho bọn họ …… Nhóc nhìn chỗ này, đổi kim cương để rút thăm, khai hỏa toàn bộ, dùng đặc tính trang bị của anh hùng mà chơi, lợi hại hơn nhiều.”
(không hiểu chỗ này cho lắm vì tui không chơi LQ)
Thiệu Quân Lăng nhìn góc trên bên phải xuất hiện một chuỗi con số điểm cao ngất ngưởng, kinh ngạc há hốc mồm.
Làm một người chơi dùng nhân dân tệ, Doãn Sướng chưa bao giờ cảm thấy vung tiền vào game là một chuyện gì rối rắm, chỉ cần Thiệu Quân Lăng chơi vui vẻ là được. Ít nhất, không thể để thằng bé mất mặt trước Tiết Tử Vấn.
“Hôm nay chơi đến đây thôi,” Doãn Sướng đứng dậy nói, “Chờ nhóc luyện anh hùng thành thục dẫn anh đi chơi ha.”
Thiệu Quân Lăng: “……!!”
Sáng sớm hôm sau bọn họ dùng máy bay đi Vân Nam, nhóm khách mời tập hợp tại sân bay, cùng ngồi xe đến địa điểm quay chương trình.
Doãn Sướng không để Tiết Tử Vấn lôi kéo Thiệu Quân Lăng ngồi chung, mà trực tiếp bắt thằng bé ngồi ngốc bên cạnh mình. Từ sân bay đến địa điểm quay có hơn ba giờ đồng hồ, Tiết Tử Vấn ngồi ở đầu xe nhàm chán, bò dậy lắc lắc di động hỏi Thiệu Quân Lăng: “Hê hê hê, chơi không?”
Thiệu Quân Lăng gật gật đầu, hai đứa vừa mới mở giao diện game ra thì vang lên tiếng Vương Thần răn dạy Tiết Tử Vấn: “Trên xe còn chơi game nữa hả! Coi chừng cậu méc mẹ con nhá!”
Tiết Tử Vấn: “Ô……”
Thiệu Quân Lăng thấp thỏm mà ngồi yên ở đó, liếc mắt nhìn nhìn Doãn Sướng, không biết mình có chơi được không.
Doãn Sướng thấp giọng nói: “Nhóc chơi đi, mà chỉ chơi một ván thôi, xe chạy lắc lư chơi nhiều không tốt cho mắt .”
Thiệu Quân Lăng: “…… Ừ.”
Sau đó, Doãn Sướng còn ghé vào bên người thằng bé, vừa xem vừa chỉ cách dùng thao tác thế nào cho nó chơi.
Nghe phía sau truyền đến một tràng giọng nói nhỏ làm Tiết Tử Vấn ganh tị đến phát khóc, anh Doãn Sướng thật sự quá tốt, mình muốn đổi gia trưởng với Thiệu Quân Lăng ghê cơ!
Tới địa điểm quay, người chủ trì lão La dò hỏi bọn họ: “Mọi người có xem chương trình không hả?”
Mọi người cùng nói: “Có ạ!”
“Vậy các bạn có thấy em trai, em gái hay anh chị mình đáng yêu hơn không?” Lúc nói câu này Lão La cố ý nhìn Doãn Sướng.
Mọi người theo thói quen troll tổ tiết mục, sôi nổi nói “Không có”, chỉ có Doãn Sướng nắm tay Thiệu Quân Lăng, chỉ cười không nói.
Lão La nhìn về phía mấy khách mời nói “Không có”, hỏi: “Vậy mấy đứa có muốn đổi gia trưởng của mình không?”
Tiết Tử Vấn theo bản năng mà lớn tiếng nói: “Muốnnnn ——!”
Vương Thần giận dỗi: “Tôi cũng muốn đổi thằng ngốc này đi này!”
Mọi người cười lớn.
Lão La cười nói: “Được thôi, lần này chúng ta chơi trò đặc biệt ha, mọi người được phép đổi anh chị em hay cậu của mình nha!”
Bọn họ cho rằng Lão La đang trêu ghẹo Vương Thần, “Hi hi ha ha” không để ý.
Nhưng Lão La ngay sau đó liền tuyên bố quy tắc quay chụp hôm nay: mỗi gia đình đều phải rút thăm để xem mình sẽ phối hợp với ai, tạo thành một tổ mới để làm nhiệm vụ.
Doãn Sướng hỏi: “Đổi thật ạ?”
Lão La nhận hộp rút thăm từ nhân viên công tác nói: “Đương nhiên là thật! Tới, mỗi tổ phái ra một người làm đại diện, rút được tên người nào thì đi theo người đó, ưu tiên cho các bạn nhỏ trước nhé.”
Hoàng Hàn thấy Vưu Lộc Minh giương miệng lại muốn khóc, vội giơ tay hỏi: “Có khả năng rút trúng gia đình mình không ạ?”
Lão La cười nói: “Có, nhưng tỷ lệ rất thấp.”
Năm đứa nhỏ lên bốc thăm, không đứa nào bóc trúng gia trưởng nhà mình.
Kết quả nhóm tổ mới là Doãn Sướng và Tiết Tử Vấn, Vương Thần và Vưu Lộc Minh, Hoàng Hàn và Quách Chi Hằng, Lang Cầm Chi và Tần Tích Phong, Tần Tĩnh Sơn và Thiệu Quân Lăng.
Tiết Tử Vấn đạt được nguyện vọng của mình, kích động đến mức muốn ngẩng mặt lên trời cười dài; hai anh em sinh đôi thì khá hứng thú với đồng đội mới; Doãn Sướng lại có chút buồn bực, hắn vất vả lắm mới có cơ hội ở chung với Thiệu Quân Lăng, không ngờ lại bị tổ tiết mục tách ra.
Doãn Sướng tiếc nuối mà vỗ vỗ vai Thiệu Quân Lăng, dặn dò thằng bé nói: “Biểu hiện cho tốt, không được khi dễ chị Tĩnh Sơn nha chưa.”
Thiệu Quân Lăng “Ừ” một tiếng, lập tức đi tới bên người Tần Tĩnh Sơn.
Tần Tĩnh Sơn ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng nội tâm lại thấp thỏm bất an…… Nhớ tới lần đứa nhỏ này chỉ đường vòng với mình làm Tần Tĩnh Sơn lo sợ Thiệu Quân Lăng có thể ngáng chân mình lần này.
Sau đó lão La thông báo nhiệm vụ đầu tiên, đi qua thông thiên đạo.
Thông thiên đạo chính là cây cầu treo bằng pha lê trong suốt, cao mười mét, người đi ở trên mặt như đi giữa không trung. Nghe thì không có gì, nhưng đi rồi mới biết, độ cao đó làm không ít người sợ hãi.
Nhóm khách mời lần lượt làm nhiệm vụ, ai qua được cây cầu trong thời gian ngắn nhất sẽ giành quyền ưu tiên chọn phòng.
————
【 chuyện bên lề 】
Doãn Sướng tặng 3000 tệ cho Thiệu Quân Lăng trong trò chơi.
Thiệu Quân Lăng: “……” Anh Sướng lãng phí quá đi!
Doãn Sướng: “Chờ nhóc dạy anh chơi.”
Thiệu Quân Lăng:!!! Mình phải nỗ lực!